Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 607



Chương 607: Cảnh cáo

Ôn Hòa vừa bước nào Phong Linh Đàm lại chỉ thấy má Trần đang trông mấy đứa trẻ, không ngờ rằng cô bé kia cũng có mặt, buộc tóc hai chùm phúng phính dễ thương làm sao, nhưng mà Ôn Hòa làm sao có thể để mắt đến chứ.

Cô bắt đầu chất vấn má Trần, má Trần cũng chỉ có thể nói mấy ngày nay Lâm Quân đều không về nhà, túc trực ở bệnh viên chăm sóc cho bà chủ.

“Bà chủ?” Điều Ôn Hòa quan tâm không phải là bệnh viện, chỉ cần nghe đến hai chữ ‘bà chủ”

mặt mày liền biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Ly, ánh mắt chứa đầy căm hật Khác hoàn toàn so với dáng vẻ hiền lành, dịu dàng khi ở trước mặt Lâm Quân.

Trẻ em vô cùng đơn thuần lại, vô cùng nhạy cảm, Hoà Phong, Tiểu Cảnh nhanh chóng chản ngay trước mặt Hạ Ly, khiến Ôn Hòa càng thêm tức giận Những đứa trẻ này là cô chứng kiến lớn lên từng ngày, nhưng lại không bảng một người mẹ tàn nhãn bỏ rơi bọn chúng rồi lại đột nhiên quay trở về?

Nhưng cô cũng không dám làm gì Hạ Ly, lời nói của Lâm Quân vẫn còn vang vọng bên tai cô u còn có lần sau thì…

“Chúng nó bị thương ở đâu, cô cũng phải bị thương y như vậy.”

Ôn Hòa càng nghĩ, trong lòng càng tức giận, bước tới định ôm lấy Hạ Ly, muốn xem xem cô bé có chỗ nào đặc biệt, dựa vào đâu mà vừa xuất hiện lại có thể cướp đi tất cả những thứ thuộc về cô?

Cô tự cho mình đúng, cô rõ ràng rằng, rõ ràng là sắp có được Lâm Quân rồi mà.

Nhưng mà vừa đụng phải Hạ Ly thì cô bé liền vùng vãng khóc thét lên, Tiểu Cảnh cũng hốt hoảng khóc theo.

Chỉ có Hòa Phong vẫn còn nhớ lời cha nói, Lâm Quân đã dặn dò kỹ ở nhà phải chăm sóc tốt cho em trai và em gái, có như vậy thì cha mới có thể đưa mẹ về nhà, cậu kìm nén nước mắt chạy đi gọi điện thoại cho Lâm Quân “Cha ơi, cha ơi!” Hòa Phong gấp gáp kêu lên, bên cạnh vẫn còn vang vọng tiếng khóc của Ảnh Ảnh và Ước Ước, làm cho lòng của Lâm Quân thắt lại “Hòa Phong, con đừng vội, có chuyện gì vậy?

Lâm Quân nhanh chóng hỏi.

Lê Nhật Linh vừa nghe thấy tiếng căng thẳng của Hòa Phong liền nắm chặt lấy tay của Lâm Quân, nhìn anh chäm chẵm không tôi “Em gái khóc rồi! Tiểu Cảnh cũng khóc rồi!”

Hạ Ly không phải là đứa hay khóc nhè, mặc dù Lâm Quân vừa mới gặp lại cô con gái nhỏ, nhưng lại hiểu rất rõ tính cách của cô bé, dù sao thì Lê Nhật Linh vắng nhà nhiều ngày như vậy, cô bé cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại đến tìm mẹ, nói là con nhớ mẹ thôi, nhưng cũng chưa hề khóc lóc.

“Hạ Ly có phải va trúng ở đâu rồi không?” Lê Nhật Linh lo lắng hỏi.

“Mẹ ơi! Hạ Ly không có va vào đâu hết, là di Ôn Hòa đến rồi!” Hòa Phong nghe thấy tiếng của Lê Nhật Linh, kích động trả lời lại làm cho Lâm Quân không còn lời nào để nói.

Biểu hiện của Lê Nhật Linh cũng có gì đó không đúng. Ôn Hòa? Chính là người đã làm Hạ Ly bị thương đó sao, cô cắn chặt môi, nhìn chăm chảm Lâm Quân.

Đây là cái mà anh nói rằng sẽ tìm người chăm sóc tốt cho bọn trẻ sao? Vậy sao Hạ Ly lại khóc lóc đến như vậy?

Lâm Quân còn chưa kịp giải thích, còn tưởng rằng Hạ Ly bị thương rồi, trâm giọng mà nói: “Nói má Trần đưa Hạ Ly đến bệnh viện, còn con và Tiểu Cảnh đuổi dì đó ra ngoài đi!”

Không biết sao mà Hòa Phong bấm trúng vào nút loa ngoài, vậy là âm thanh cũng theo đó mà phát ra, Ôn Hòa đứng ngay bên cạnh không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, khóe mắt bắt đầu đỏ lên Không ngờ Lâm Quân lại bảo hai đứa trẻ đuối cô ra ngoài? Cô hét lên nghẹn nào: “Anh Lâm…”

Trong lòng lại tủi thân đến tột cùng, không ngờ Lâm Quân lại tuyệt tình đến thế.

“Cút khỏi Phong Linh Đàm!” Giọng nói lạnh lẽo, dứt khoát vang lên, nghe thấy tiếng của Ôn Hòa thì anh liền biết rằng cô ta cũng nghe thấy rồi.

“Anh Lâm!” Ôn Hòa không nhịn nổi nữa cao giọng hét lên.

“Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, món nợ ngày hôm nay, hôm sau tôi sẽ tính rõ ràng với cô.”

Lâm Quân trầm giọng nói.

Ôn Hòa hiểu rõ, Lâm Quân đúng là thực sự tức giận rồi, nhưng mà má Trần vẫn còn ở đây. Ôn Hòa hít một hơi thật sâu, cố hết sức không để dòng nước mắt rơi xuống.

Hôm nay đã đủ mất mặt rồi, không thể để cho người làm của Lâm Quân lại cười nhạo bản thân nữa .