Chương 616: Vậy còn anh thì sao?
Lê Nhật Linh không nghe ra đến, nhìn bọn họ mỗi ngày liếc mắt đưa tình, cái này e rằng cũng chỉ là vài câu ngọt ngào oán hận, không khỏi hâm mộ: ” Lê Minh Nguyệt rất tốt, còn rất đáng yêu, anh nhất định phải đối tốt với cô ấy một chút” Bộ dáng giống như gà mẹ che chở con vậy.
Hà Dĩ Phong cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đường, trầm mặc một lát, có chút không tự nhiên mở miệng hỏi:” Lần này em đi Mỹ, còn muốn quay về hay không?” Nói xong cảm thấy những lời này quá kỳ quái, vội vàng giải thích:” Không phải anh không nỡ em! Là do mấy năm em đi Lê Minh Nguyệt xuất ngày niệm ở lỗ tai anh hỏi em bao giờ về, nói còn rất tủi thân, lỗ tai này của anh sắp mọc kén đến nơi rồi!”
Bên môi Lê Nhật Linh tràn ra một nụ cười, không biết vì sao, mỗi lần chỉ cần nhắc đến Lê Minh Nguyệt, trong lòng của mình sẽ có một chút ấm áp.
Có thể là do Lê Minh Nguyệt truyền cho mình rất nhiều máu, lúc nhớ đến cô ấy thì máu trong người cô sẽ có phản ứng!
Đôi môi đẹp đỏ mọng của Lê Nhật Minh hơi hé, sờ đầy Hạ Ly:” Không biết, có thể sẽ không trở lại Ở bên kia mấy năm qua cô cũng quen biết vài người bạn, có bạn học lúc còn đi du học, còn có…
Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam Mà ở thành phố A, cô hầu như chẳng có thứ gì, ngoại trừ Hà Dĩ Phong có chút cô không buông bỏ được, có điều đời người đâu có thế cầu gì được đấy được, Hạ Ly vẫn ở bên cạnh cô, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Huống chỉ, Lăng Quân còn chăm sóc con rất Tốt…
Lê Nhật Linh nghĩ, lại không để ý Hà Dĩ Phong đột nhiên trầm mặc lại, trong ánh mắt hình như có vài phần đau đớn và không nỡ.
Cô ấy đã muốn đi thật rồi, còn tự tay mình đưa cô ấy đi.
* Hà Dĩ Phong?” Lê Nhật Linh thấy anh đang thất thần, mở miệng nói.
” Ừ? Sao vậy”
” Anh nhất định phải tốt với Lê Minh Nguyệt đấy, nói với Lê Minh Nguyệt, em sẽ rất nhớ cô ấy”
* Vậy anh thì sao? Hà Dĩ Phong đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, trong giọng nói còn mang theo một tý tủi thân, khiến Lê Nhật Linh cả kinh, Lần này Hà Dĩ Phong giúp mình như vậy.
Trước đây cũng đối xử với mình rất khác biệt với người khác.
Không đúng không đúng! Anh ấy cũng vì Lê Minh Nguyệt! Hơn nữa coi mình là bạn bè như vậy, cô không thể tự mình đa tình như thế. Lê Nhật Linh vội xua đuổi cái suy nghĩ đấy trong đầu, cũng vui đùa trả lời một câu:” Đương nhiên sẽ! Còn cả cục cưng nếu anh và Lê Minh Nguyệt sinh ra, em cũng sẽ nhớ cùng luôn!”
Trong lòng Hà Dĩ Phong giấy giụa, lần này Lê Nhật Linh rời đi, khả năng sẽ không quay về, vậy mình có nên nói tình cảm của mình cho cô ấy bi không?
Anh chưa từng có lúc giấy giụa như vậy, xưa nay anh tự xưng mình là cao thủ tình trường, ” vạn hoa tùng trung quá” vô cùng đào hoa, có vô số người tình), một mảnh lá không dính thân. Lại cứ thế rơi vào trong tay Lê Nhật Linh.
Bỏ đi! Trong lòng Hà Dĩ Phong, thở dài một hơi Cũng không được tạo nhiều phiền toái cho cô ấy,huống hồ nếu nói cho Lê Nhậy Linh biết, với tính cách của cô như vậy, cô ấy về sau sợ rằng cũng không biết đối mặt với Lê Minh Nguyệt như thế nào.
Hà Dĩ Phong thu hồi tâm tư, nhìn một cái về phía Lê Nhật Linh đang vuốt ve Hạ Ly, lại tiếp tục lái xe.
Tốc độ xe hơi chậm một chút, Hà Dĩ Phong nghĩ, nếu Lê Nhật Linh đã muốn đi, vậy đế mình đi cùng với cô ấy một đoạn đường, may mắn đường đến sân bay Phong Linh Đàm vẫn còn xa.