Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 808



Chương 808

Trái tìm Lâm Quân khế thắt lại, đúng vậy, sao anh lại quên với tính cách của Lê Nhật Linh, nếu như người đó là cha của cô, sao cô có thế dễ dàng đồng ý về Hà Nội được chứ?

Nhất định cô vẫn còn ở Pháp, Lâm Quân đột nhiên hoảng loạn.

“Chết tồi”

“Sao vậy?”

“Mau gọi cho những người đón máy bay ở Hà Nội, hỏi xem chuyến bay của Lê Nhật Linh đã đến chưa” Lâm Quân cầm điện thoại ra cửa, trong lòng cảm thấy không yên.

Hà Dĩ Phong cũng đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng gọi điện thoại cho người ở Hà Nội “Thế nào rồi?”

“Không có. Bên cậu thì sao?”

Bên tôi cũng không có tin tức của Nhật Linh”

Hà Dĩ Phong nhíu mày, trên mặt rất lo lắng “Như vậy thì cô ấy nhất định chưa rời khỏi Pháp”

“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi không biết” Lâm Quân nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, anh nên đưa cô về đến nơi mới đúng, còn có cái gì có thể quan trọng bằng Lê Nhật Linh được chứ?

“Đi tìm thôi” Lâm Quân gật đầu, bây giờ anh chỉ có thể làm như vậy thôi.

“Nhưng chúng ta không quen thuộc với nơi này” Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì chả khác gì mò kim đáy biển ở Pháp cả.

Lần đầu tiên Lâm Quân cảm thấy mình bất lực như vậy, “Còn có Hạ Kim Sa” Hà Dĩ Phong mím môi, dường như hạ quyết tâm cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Lâm Quân.

“Không được, Hạ Kim Sa với cậu, hơn nữa bây giờ cậu cũng đã kết hôn rồi, còn có Lê Minh Nguyệt, không nên dính dáng đến cô ta nữa”

“Chỉ có thể như thế thôi. Cậu trở lên lo nhiều như thế từ lúc nào vậy, hơn nữa cậu có thể yên tâm để Nhật Linh một mình ở đây sao?” Hà Dĩ Phong gật đầu, trực tiếp chuyển đến Lê Nhật Linh, anh ta biết Lê Nhật Linh có thể thuyết phục.

Lâm Quân Lâm Quân thở dài thườn thượt, đấm vào vai Hà Dĩ Phong, có chút cảm kích nói: “Cảm ơn anh em.

“Cái này có gì phải cảm ơn chứ?”

Hai người nhìn nhau cười, đều ngầm hiếu nhau Tình bạn giữa đàn ông, rất nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt là có thể biểu đạt được tất cả.

“Hà Dĩ Phong?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ mềm mại ấm áp, nhưng cũng mang theo vài phần kinh ngạc không thể che giấu được.

“Ừm, là tôi” Hà Dĩ Phong lên tiếng, đã lâu rồi không được nghe giọng của Hạ Linh, chính anh ta cũng cảm thấy hơi không quen.

Người đối diện lập tức trở nên im lặng, trong cuộc gọi yên tính chỉ còn lại có tiếng không khí chuyển động thoáng qua.

Cuối cùng vẫn là Hà Dĩ Phong không kiềm chế được nữa mà phải mở miệng nói: “Lần này tôi gọi điện cho em là vì có chuyện cần nhờ em”

“Em biết, anh đang ở bên nước Pháp phải không?”

“Đúng vậy” Hà Dĩ Phong hơi gật đầu.