Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 875



Chương 875

Một lát sau, hai chữ “Thủy Cung” đã hiện ra trước mắt, sau khi Hà Dĩ Phong đi gửi xe xong thì cùng với Lê Minh Nguyệt và bọn trẻ đi mua vé vào cửa thủy cung.

€ó một ông già Noel thật to đứng ở trước cửa mua vé, mang theo một túi quà to để phát quà cho trẻ em, thật ra cũng chỉ là một ít kẹo và bánh quy, nhưng lại khiến cho bọn trẻ vui vẻ đến cười toe toét cả lên.

Ba đứa nhỏ vô cùng phấn khởi, vây quanh ông già Noel mà sờ bên trái nhìn bên phải.

“Giáng Sinh vui vẻ!”

Ông già Noel từ trong túi lấy kẹo ra tặng cho mấy đứa nhỏ, Lâm Cảnh, Hòa Phong và Hạ Lý đều rất lễ phép mà nói lời cảm ơn.

Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt mua xong vé lại đúng lúc thấy được cảnh tượng này, ông già cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu mấy đứa nhỏ.

Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đi qua, nắm lấy tay mấy đứa nhỏ.

“Con của hai người rất lễ phép” Người đàn ông nhìn thấy hai người thì thật lòng mà khen ngợi một câu, còn tưởng rằng mấy đứa nhỏ này là con của hai người.

Không hiểu vì sao trong lòng Lê Minh Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy tự hào, giống như người được khen thật sự là con của bản thân mình vậy.

“Cảm ơn” Hà Dĩ Phong mỉm cười gật đầu, cảm ơn ông già Noel rồi cùng ba đứa nhỏ bước vào thủy cung.

“Muốn đi đâu trước?”

“Đi xem cá heo biểu diễn ạ!” Hạ Ly là người đầu tiên giơ tay nhỏ lên để bày tỏ thái độ.

“Còn mọi người thì sao?”

“Tất nhiên là tụi con nghe theo em ấy rồi” Hai đứa trẻ cũng ngẩng đầu lên lớn tiếng nói.

Nước Pháp bên kia có múi giờ khác với thành phố Hà Nội, bây giờ bên kia đã là là chập tối rồi.

Lễ Giáng Sinh bên này cũng quan trọng giống như lễ Tết của người Việt Nam vậy.

Nhà nhà đều trang trí cây thông Noel, những năm trước đây Lê Vân Hàng không có những suy nghĩ như vậy, nhưng năm nay lại cố ý bảo người chuẩn bị thật cẩn thận, gà tây, bia cùng ngọn lửa bập bùng trong lò, trang trí ngôi nhà trông vô cùng ấm áp và yên bình.

Trên bàn ăn có vô số món ăn được bày biện, bọn họ đều là người Việt Nam, mấy món này cũng không quá đặc biệt mà chỉ đơn giản là sự kết hợp giữa Việt Nam và phương Tây mà thôi.

Sau khi truyền nước biển hai ngày thì Lê Nhật Linh đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi, giọng nói lại vô cùng khàn, Lâm Quân nhìn vậy cũng rất đau lòng, hy vọng cô có thể mau chóng khỏe lại, vẫn không cho cô mở miệng nói chuyện như trước, điều này cũng khiến cho Lê Nhật Linh cũng không biết phải làm sao.

Lê Vân Hàng lắc ly rượu trong tay, nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt đầy hiền từ, không hề có dáng vẻ của một người doanh nhân đầy quyền lực, mà chỉ là một người cha đơn giản là mong ước gia đình được đoàn tụ mà thôi.

“Nhật Linh, ngồi ở đây không cần phải khép nép như vậy đâu, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi” Lê Vân Hàng thản nhiên nói với Lê Nhật Linh, trong mắt lại ngập tràn ý cười.

Thật ra, dù kết quả ADN có như thế nào đi chăng nữa thì ông cũng đã tin rằng Lê Nhật Linh chính là con gái của ông rồi.

‘Thứ nhất, tên Lê Nhật Linh này là do năm đó chính tay ông đặt, thứ hai, đôi mắt của cô rất giống ông, mà các đường nét trên khuôn mặt cô lại vô cùng giống mẹ cô.

Quan hệ huyết thống thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, ông có thể cảm nhận được.

Nhưng Hạ Linh hiển nhiên lại hơi không thích Lê Nhật Linh, từ đầu đến giờ cô ấy chỉ cúi đầu nhìn bàn ăn mà không nói một tiếng nào cả.

Là người thông minh thì đều có thể thấy được trong lòng cô ấy đang không vui, nhưng không một ai nói thẳng ra cả.