Nghĩ đến đây, Nhan Niên không tự chủ được mà nhích tới. Cậu cử động hết sức khẽ khàng, như thể sợ làm kinh động một chú bướm đang đậu trên đầu ngón tay.
Thế nhưng Tống Thủ vẫn cảm giác được. Gương mặt thiếu niên trắng nõn mỗi lúc một cận kề, chỉ cần hắn nhẹ cúi đầu là có thể chạm tới đôi môi hơi hé mở kia. Đầu lưỡi hồng hào tươi tắn của Nhan Niên vô thức run lên, hệt như một chú cá vàng vậy.
Cá vàng… có mùi vị thế nào nhỉ?
Khi Tống Thủ lấy lại được ý thức thì bản thân hắn đã cúi đầu, một tay vuốt ve cằm Nhan Niên, tư thế vốn dĩ mập mờ nay càng mập mờ hơn bội phần.
Ngay tại giây phút môi sắp chạm môi, cửa ngoài đột ngột bật mở, ai đó vừa đi vào vừa la lối: “Hội trưởng, tôi kiểm tra một lượt rồi, ngoại trừ cậu Nhan Niên đó ra thì không có ai ngoài trường mình…” chữ “hết” cuối cùng kẹt cứng trong cổ họng hội phó, chết ngóm.
Ngài hội trưởng mặt như hung thần, ánh nhìn trừng trộ, một tay còn đang nắm cằm thí sinh số mười bốn – cái cảnh thảm khốc máu me gì thế này!? Hội phó thu hết can đảm lao tới: “Hội trưởng, hội trưởng, ông có gì từ từ nghe tôi nói, bình tĩnh lại một chút!Tuy cậu bạn này làm sai thật nhưng chưa đến mức phải thế mà! Chúng ta tự ý giáo huấn người ngoài trường thế này là không ổn đâu!”
Tống Thủ lườm anh chàng một cái rồi buông tay: “Tôi không định giáo huấn gì cậu ta cả. Cậu chỉ cần qua nói với ban giám khảo số mười bốn sẽ không tham gia bình chọn là xong.” Nói đoạn, hắn nhìn hội phó với vẻ mặt cậu-có-thể-đi-được-rồi-đấy.
Hội phó đã hoảng càng thêm hoảng.
Anh chàng vừa sợ hung thần, vừa lo hung thần sẽ thật sự gây chuyện. Hội phó run rẩy một hồi, quyết định đánh liều thử lần nữa: “Vậy để tôi đưa bạn ấy ra ngoài trước nhé?”
Tống Thủ tức xì khói, đảo trắng mắt, chỉ vào Nhan Niên: “Bọn tôi quen biết nhau! Cậu lo việc của mình đi!” Thấy Nhan Niên phối hợp gật đầu, hội phó bấy giờ mới bán tin bán nghi lui ra ngoài, mới bước hai bước lại quay đầu căn dặn: “Nhưng mà cậu tuyệt đối đừng có động tay động chân với người anh em đồng học này đấy nhé!” Bắt gặp Tống Thủ lia một ánh mắt hình dao găm về phía mình, anh chàng bèn dông thẳng không lưu luyến.
Tống Thủ xoay người thu dọn đồ đạc rồi gật đầu với Nhan Niên: “Đi thôi.” Nhan Niên “ừm” một tiếng, vác theo đàn ghi-ta bước theo sau hắn.
Không ai nói với nhau câu nào. Ngoài cửa thang máy có rất đông người đứng chờ, Tống Thủ kéo Nhan Niên đi thang bộ. Tiếng bước chân một trước một sau liên tiếp dội vào vách tường hành lang, khuếch đại lên gấp nhiều lần, thế nhưng vẫn không thể che giấu nhịp tim mỗi người dồn dập xốn xang.
Cả hai đều ý thức rất rõ, chỉ mới một phút trước, mình suýt chút nữa đã hôn người kia.
Gần xuống đến tầng một, cửa cầu thang bộ mở toang, ánh đèn ngoài đại sảnh rọi tới chiếu thành một vệt sáng chéo góc, tương phản rõ ràng với bóng tối lờ mờ bên trong cầu thang. Có tiếng người huyên náo từ xa vọng đến, dường như đây là một thế giới khác.
Nhìn bóng lưng ngược sáng của Tống Thủ, trong lòng Nhan Niên bỗng nhen nhóm một nỗi sợ mơ hồ, rằng chỉ cần bước qua ngưỡng cửa kia, mọi chuyện đêm nay sẽ tan thành mây khói. Nụ hôn hụt gần trong gang tấc kia chính là khoảng cách gần nhất cậu từng chạm tới Tống Thủ, cậu không muốn nó biết mất.
Nhan Niên quýnh lên bước vội hai bước, đưa tay kéo vạt áo Tống Thủ. Giây phút đối phương xoay người lại, cậu nhanh chóng giữ mặt hắn, trao nụ hôn trong bóng tối mịt mùng.
Lành lạnh, còn hơi cứng rắn nữa. Là chóp mũi mất rồi.
Nhan Niên hơi thất vọng. Nhưng dũng khí bột phát của cậu cũng chỉ giống như một cây pháo hoa, cháy hết là tàn lụi. Cậu đành vội vã thả tay, luống cuống vượt lên trước Tống Thủ rồi chạy ra ngoài.
Vừa chớm đặt chân qua cửa, đàn ghi-ta trên lưng Nhan Niên bất chợt bị ai đó kéo lại. Kế đến, cậu nhào vào một lồng ngực ấm nóng. Thế rồi người kia nâng đầu cậu, đặt xuống một nụ hôn. Ấy là một tư thế hết mực kì quái, cổ cậu rất khó chịu, đàn ghi-ta sau lưng thì cấn vô cùng. Chỉ mỗi cánh môi là dễ chịu thôi.