Hinh Nhi đứng chờ trước cửa phòng của, nói vọng tiếng vào trong. Sau vài ngày thì chuyến 'tuần trăng mật' cũng đã tới. Hinh Nhi háo hức đến nổi không thể chợp mắt, sáng sớm đã thay đồ, chuẩn bị mọi thứ sau lại sang phòng hắn. Gọi mãi mà Mặc Hàn không trả lời, Hinh Nhi nắm tay khóa cửa, thấy không khóa nên mở cửa đi vào. Phát hiện hắn cũng vừa bước ra từ phỏng tắm, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn ở thân dưới, để lộ nước da màu đồng và cơ thể cường tráng. Hinh Nhi nhìn tới mê mẩn, vội vàng chạy ra ngoài.
"Ah, xin....xin lỗi"
"Chạy đi đâu!?"
Mặc Hàn kéo cô lại, ép sát vào tường, hai tay chống hai bên không cho cô chạy thoát. Tô Hinh Nhi bối rối, lo lắng trong lòng. Bàn tay nắm lấy váy, siết chặt.
"Vợ nóng lòng đến không thể chờ được rồi à?"
Mặc Hàn chọc ghẹo, hắn thuận tay cầm lấy vài đuôi tóc đưa lên mũi ngửi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, hành động của hắn trong mắt cô không khác gì một tên biến thái. Hinh Nhi bị hắn dọa cho hoa cả mắt, cơ thể khẽ run lên, miệng không thể nói nên từ.
"T...tô...tôi...k..khô...không...ưm...!"
Mặc Hàn bá đạo chặn ngăn lời nói của cô bằng nụ hôn, cho đến khi cô bình tĩnh, hắn dịu dàng bảo với cô.
"Đợi anh một lát, nhanh thôi"
Vũ Mặc Hàn buôn cô ra, hắn lại mở tủ đồ lấy ra một cái quần jean dài tời chân, lại lấy thêm một áo thun trắng. Hắn cố tình chọn một bộ đồ tự như cái váy cô đang mặc, một bộ váy trắng tinh khiết thêm chiếc nơ nhỏ xinh ở bên eo. Mặc hàn đi thẳng vào phòng tắm, khoảng 5 phút trôi qua, hắn bước ra ngoài với dáng vẻ tươm tất. Tiến lại gần người phụ nữ đang đứng chờ ở cửa và nắm lấy tay cô ấy.
"Đi thôi!"
[.........]
Hinh Nhi nói cô ấy không muốn đi máy bay tư nhân của hắn, hắn liền đưa cô đến sân bay thành phố.
Mặc Hàn bắt chuyến bay đến Hàn Quốc, bao cả khoang hạng VIP. Trong khoang chỉ có cô và hắn, không khí e ngại bao trùm, cô chẳng biết nói gì nên cứ ngồi im nhìn bên ngoài cửa sổ. Còn về Mặc Hàn, hắn mệt mỏi úp cuốn tạp chí trên mặt, khoanh tay trước ngực rồi ngả lưng ra sau ngủ. Chuyến bay không lâu sau đó được khởi hành, Hinh Nhi thích nhất là lúc máy bay cất cánh và hạ cánh, vì thế không khỏi háo hức mong chờ. Nhưng Hinh Nhi lại sợ nhất lúc máy bay đang trên tầng khí quyển, hai tai của cô cứ ong ong, cảm giác như màng nhỉ sắp nổ tung ra. Cô nhắm mắt nhăn mặt, hai tay ép chặt vào hai bên tai. Cảm giác đầu muốn nổ tung, hệt như lúc cô lên máy bay sang New York phẫu thuật, đó cũng là lần đầu tiên cô đi máy bay và phải chịu đựng cảm giác đau đớn này trong suốt khoảng một thời gian dài.
Cô khom người, cúi xuống thấp, gương mặt đối diện với đầu gối. Nghĩ rằng làm như thế sẽ bớt đau hơn nhưng không ngờ đau đến mức phát khóc. Hinh Nhi cắn răng chịu đựng, ngăn bản thân không phát ra tiếng để tránh đánh thức hắn dậy. Nhưng cô không ngờ tiếng nói của nhân viên trong khoang phát qua loa đã đánh thức hắn.
Mặc Hàn tỉnh dậy đã thấy cô ôm đầu khom người, hắn lo lắng cúi xuống nhìn thử, lại thấy cô khóc. Mặc Hàn bối rối để cô ngồi lại bình thường, sau lại ôm Hinh Nhi, ép đầu cô vào trong lồng ngực, gỡ tay cô xuống vòng qua ôm lấy eo hắn. Mặc Hàn biết cô sợ, hắn dùng hai tay mình ép vào tai cô nhưng trước khi làm như thế, hắn không quên nói lời an ủi.
"Đừng lo, anh ở đây!"
Nhờ câu nói ấy, Hinh Nhi lấy lại bình tĩnh, thút thít trong lòng hắn một lúc rồi thiếp đi. Nhìn thấy cô đã ngủ say, hắn cũng nhẹ lòng, thở dài. Bình thường là một cô gái mạnh mẽ, không ngờ lại sợ thứ này! Người hắn yêu toàn sợ những thứ khác lạ với mọi người.
Hành trình bay trải dài suốt 8 tiếng, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quốc tế Hàn Quốc. Vừa xuống chưa được bao lêu, một người tên Ngô Sâm, trông còn rất trẻ tự xưng là quản gia đến đón họ về biệt thự.
Chiếc xe mui trần BMW 4 lướt đi như gió trên đường, đi ngang qua nơi nào, nơi đó đều được mọi người dõi theo với ánh mắt ham muốn lên chiếc xe và người lái chúng. Ngồi trong xe, tận hưởng những cơn gió phả vào mặt, cứ như đánh bay mọi căng thẳng, lúc này Hinh Nhi cảm thấy trong người vô cùng nhẹ nhõm, lâu như vậy cô mới có cảm giác này, xem ra lần đi chơi này cũng có ích đối vơi cô. Tô Hinh Nhi quyết định trong 7 ngày này, cô ấy sẽ bỏ qua công việc, tận hưởng buổi đi chơi này.
Chiếc xe cứ chạy mãi, khoảng 1 tiếng sau thì dừng trước một căn biệt thự rộng lớn trong một khu đô thị. Cánh cửa chính mở ra, hai bên đường là hai hàng người xếp hàng cúi đầu chào, thật sự rất phô trương. Chiếc xe đi vào bãi đỗ dưới tầng hầm, trời cũng sắp tối, trải qua một ngày mệt mỏi, lúc này Hinh Nhi chỉ muốn nằm ườn trên giường đánh một giấc tới sáng, cũng chẳng còn sức lực để ăn cơm.
Quản gia Ngô dẫn hai người lên nhận phòng, đứng trước một căn phòng lớn, anh ta vui vẻ giới thiệu.
"Đây là phòng của thiếu gia và thiếu phu nhân. Đồ đạc sẽ được người làm trong nhà sắp xếp sau. Căn phòng đã được bố trí Tôi đã chuẩn bị bữa tối dưới nhà ăn, thiếu gia và thiếu phu nhân nghỉ ngơi một lát rồi xuống ăn cơm nhé!"
"Cái gì? Phòng chung sao ? Không lẽ biệt thự lớn thế này lại không có được 2 căn phòng ?"
Hinh Nhi ngỡ ngàng trước câu nói như xét đánh ngang tai của Ngô Sâm, tròn mắt hỏi. Ngô Sâm cũng bị cô làm cho bối rối.
"Đây là chủ ý của thiếu gia, tôi không thể không làm theo"