Bình minh mùa hạ, ánh sương sớm trong sáng, nhẹ nhàng khẽ rọi vào căn phòng u ám. Nó dường như muốn đánh thức cô gái đang cuộn mình trong chiếc chăn màu xám, chiếc giường màu xám u tối giữa căn phòng tối màu.
Dường như cái lạnh lẽo đã đánh bại ánh sương mai, cả căn phòng chỉ có vài tia sáng nhỏ nhoi, yếu ớt chiếu vào. Căn phòng tối màu càng thêm phần lạnh lẽo, một cô gái nhỏ lặng lẽ rút người vào trong chăn tự sưởi ấm, hàng mi cong dài khẽ run rẩy.
Đôi mắt trong veo như hạt châu dần hé mở, đều đầu tiên sau khi tỉnh dậy của cô ấy chính là nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nề.
Hôm nay là tròn một năm ngày cưới, liệu tối nay anh có về không?
Cô ấy chợt chạnh lòng, mi mắt nặng trĩu, chắc anh sẽ về nhỉ? Hôm nay vừa vặn là thứ năm mà.
Cô gái này họ Huỳnh tên Nha Hi là một cô gái tròn hai mươi hai, người mà cô đang nhắc đến trên danh nghĩa là chồng, họ Dư tên Thế Phàm.
Huỳnh Nha Hi với anh đôi người xa lạ, chỉ là do cha nối mẹ mai nên duyên vợ chồng, vì là do gán ghép cùng món nợ gia đình nên chỉ gặp mặt một vài lần liền đăng kí kết hôn. Gả cho anh, cũng là do gia đình cô ấy mắc một khoảng nợ lớn với gia đình họ Dư, mà anh thì cũng không cần.
Anh ấy chẳng ưa gì cô cả, bởi vì cô phá tan hạnh phúc của anh ấy, người mà anh ấy yêu tên Trần Hân Hân, hai người họ bên nhau đã lâu, nếu được chấp thuận lập tức thành vợ chồng.
Là Huỳnh Nha Hi chen vào, cha hứa hôn với cha mẹ của anh, cho hai đứa nhỏ nên gia thành thất, cũng không có nghĩ cả hai bọn họ không có tình cảm với nhau, gượng ép gạo nấu thành cơm. Nhưng ai cũng biết, dưa chính ép thì làm sao mà ngọt, cô chỉ là vợ hờ thế thôi.
Một tuần có bảy ngày, anh về nhà được vài ba hôm, thời gian còn lại cô biết anh ở bên Trần Hân Hân. Nha Hi là người thứ ba, con giáp thứ mười ba thì trách làm sao được.
Bảy ngày, dành cho cô hai ngày cũng đã rất may mắn, dường như nó trở thành thói quen, anh thường về nhà vào hôm thứ hai và thứ năm. Hai hôm đấy cô sẽ nấu cơm thật ngon và đợi anh về, làm vợ anh cũng chẳng có gì nặng nhọc.
Công việc của cô cũng chỉ là ở nhà, ba mẹ chồng ở cách nhà cũng không xa, ngày ngày Nha Hi đều sẽ đến chăm sóc họ. Tiền tiêu vặt anh đều chuyển cho cô, cuộc sống nhẹ nhàng như thế này chắc hẳn nhiều người sẽ thích.
Bởi vì sáng dậy, dọn nhà cửa cũng chỉ có một chút, nấu nướng mang đến nhà ba mẹ chồng liền ở đó chơi đến chiều tối mới về nhà, chỉ hôm anh về nhà thì cô mới về sớm để nấu nướng cho anh. Mặc dù cũng sẽ có kết cục ngồi ăn một mình, hôn nhân một năm Nha Hi với anh cùng ăn được bao nhiêu bữa cơm nhỉ?
Giơ bàn tay năm ngón cũng phải hạ xuống một ngón tay, khoé mắt cay cay, tâm trạng thật nặng nề. Nặng đến mức hít thở cũng thấy khó khăn, ba mẹ chồng biết chuyện của hai người nên ông bà lúc nào cũng đối với cô rất tốt, trông giống như là họ muốn bù đắp cho cô.
Nhưng đê đã vỡ, rồng rọc mất một bánh răng, làm sao bù cho hết.
Hôm nay, cô nấu ăn thật ngon tuy cũng chỉ là những món quen thuộc, thịt kho trứng, cá kho tiêu, canh thịt bằm, mực xào chua cùng món tráng miệng là bánh quy Nha Hi tự tay nướng.
Hi vọng bữa cơm này sẽ là bữa cơm thứ năm giữa anh và cô, cả ngày hôm nay, cô đã dọn dẹp nhà rất sạch sẽ, cả căn nhà toả mùi thơm của những chiếc túi treo hương nho nhỏ, mùi hoa oải hương nhẹ nhàng mà Nha Hi rất thích.
Nha Hi cũng sắp xếp lại những món đồ nhỏ nhất, để trông thật ngay ngắn, gọn gàng. Chiếc bàn làm việc mà khi nào anh về đều đắm chìm vào nó, những tệp hồ sơ, cô đều sắp xếp chúng lại ngay ngắn, cô cảm thấy thật ghen tị, chẳng bao giờ anh nhìn cô chăm chú như chúng cả.
Giường ngủ, tủ quần áo, chiếc bàn nhỏ, sofa, tủ rượu của anh, giang bếp mà ngày ngày Nha Hi lanh quanh nó. Chạm qua chúng thật nhẹ nhàng, nâng niu, chạm vào chúng một cách quen thuộc lại xót xa trông giống như rằng sẽ là lần cuối cùng Huỳnh Nha Hi chạm vào.
Ngồi ở bàn ăn nhìn đồng hồ điểm năm giờ chiều đã tan tầm, ngồi ở vị trí quen thuộc đợi rất lâu, dường như lâu đến mức thức ăn đã hâm đi hâm lại những hai lần.
Tiếng cách cửa cuối cùng cũng mở ra, nghe tiếng động cùng tiếng bước chân của anh, trái tim Nha Hi lại đập liên hồi.
Khi anh đi ngang qua giang bếp, vị trí bàn ăn của cô, cô gấp rút đứng dậy, là vợ chồng nhưng nói chuyện với nhau thật khó, ái náy đề nghị "Anh có thể ăn cơm với em không?"
Anh lạnh lùng dừng bước, cũng chẳng có ngoái đầu lại, Huỳnh Nha Hi biết là anh ăn rồi nên mới về trễ như vậy, bây giờ cũng đã bảy giờ hơn.
"Em biết là anh có ăn rồi nhưng hôm nay... Là kỉ niệm ngày cưới, anh ngồi xuống cùng em được không?" Giọng Nha Hi rất nhỏ như muỗi vo ve, chỉ hi vọng anh đừng từ chối đề nghị yếu ớt này.
Anh cũng chẳng quay đầu, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng như một rào nước lạnh tạt vào thân thể nhỏ "Giữa tôi và em, kỉ niệm ngày cưới có ý nghĩa sao?"
Không có ý nghĩa, hôn nhân này từ lâu đã chẳng có ý nghĩa gì, Huỳnh Nha Hi nghe thấy bật cười, trong lòng chua xót, trái tim quặn thắc đến tay chân đều tê tái cũng hiểu rõ, cho dù cố gắng bao nhiêu nữa cũng vô ích cả thôi.
"Thế Phàm... Chúng ta ly hôn đi."
Bước chân Dư Thế Phàm ngừng lại, khoảnh khắc anh quay đầu lại nhìn Huỳnh Nha Hi, cô đã mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, thâm tâm giống như đã buông xuống điều gì, gương mặt cùng nụ cười tựa như một sự giải thoát.
Cuối cùng, anh cũng quay lại nhìn cô rồi, Nha Hi mỉm cười vì nút thắc trong lòng buông xuống.
Đúng vậy, chỉ có Nha Hi và anh ly hôn, ba người họ mới hạnh phúc được, ánh mắt anh nhìn cô có điểm ngạc nhiên, dường như là không tin lời cô nói.
Cô run rẩy đến mấy cũng phải giữ chặt nụ cười gượng gạo ấy lặp lại một lần nữa, hai bàn tay nhỏ phải nắm chặt thân váy, để khẳng định rằng anh không nghe lầm, chỉ là cố gắng đến mấy giọng nói cô vẫn lộ ra run rẩy.
"Em nói là... Chúng ta ly hôn đi."
Thân thể, trái tim run rẩy quá, vì cô đang nói đến việc ly hôn với chồng của cô, người đàn ông Nha Hi rất yêu nhưng lại không bao giờ yêu cô ấy.