Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 16



Sáu giờ sáng, Liễu Mộc Mộc bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức.

Một cánh tay trắng như tuyết thò ra khỏi chăn, lần sờ phía đầu giường một lúc cuối cùng mới tìm thấy điện thoại.

Cô nheo nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, người gọi tới là Chiêm Ni.

Điện thoại vừa được kết nối, Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp nói câu nào, thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Chiêm Ni ở đầu dây bên kia, cô bạn còn không ngừng nhắc đi nhắc lại “Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Mộc Mộc ngáp một cái, xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, ánh ban mai lập tức tràn vào phòng.

“Tối qua vẫn thấy bình thường, nhưng tới sáng nay vừa dậy, cả người tớ xuất hiện rất nhiều những vết hằn đỏ, giống hệt với mẹ tớ hồi đầu. Liễu Mộc Mộc, liệu có phải tớ sắp chết không, tại sao mẹ tớ cứ nhất định phải lây căn bệnh này cho tớ.”

Chiêm Ni vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, dường như cảm xúc đang vỡ òa.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, cậu có nói chuyện này cho người trong nhà cậu biết không?”.

Chiêm Ni sụt sịt: “Tớ chưa nghĩ ra nên nói với họ thế nào.”

“Vậy thì trước tiên đừng nói với bọn họ vội.” Liễu Mộc Mộc thở hắt ra, “Cậu gọi điện thoại cho tớ, chắc không phải chỉ để nghe tớ an ủi đúng không.”

Chiêm Ni ở đầu bên kia trầm lặng một lúc đáp: “Sau khi mẹ tớ mắc bệnh, bên phía bệnh viện căn bản không có cách gì chữa trị. Giờ dù tớ có đến bệnh viện, thì chắc chắn cũng thế thôi. Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ nghĩ cách, tớ biết ông nội cậu và cậu đều rất giỏi, cậu nhất định có thể giúp được tớ, đúng không?”.

Giọng nói của Liễu Mộc Mộc lộ ra vẻ lạnh nhạt: “Tớ chỉ có thể bói giúp cho cậu một quẻ thôi, quẻ này tớ lấy giá mười nghìn tệ, suy nghĩ xong thì cầm tiền mặt tới tìm tớ.”

“Nhưng…”

Dường như Chiêm Ni muốn nói gì đó, nhưng Liễu Mộc Mộc lại không cho cô cơ hội ấy, dứt khoát cúp máy.

Tâm trạng của Liễu Mộc Mộc có chút nặng nề, quả nhiên Chiêm Hồng Nghiệp đã bắt đầu ra tay với Chiêm Ni rồi. Dựa trên những gì được chứng kiến, cô đoán rằng có lẽ đây là một loại thi triển pháp thuật có liên quan đến máu.

Nhưng, nhìn từ thời gian ủ bệnh của cô Trương, có thể thấy loại pháp thuật này không thể thực hiện trong một sớm một chiều được, có lẽ cần phải cung cấp máu liên tục.

Nếu Chiêm Ni có thể cách ông Chiêm Hồng Nghiệp đủ xa, thì khả năng cao có thể vượt qua được kiếp nạn này.



Nhưng cô thấy, cách này không thực tế cho lắm.

Chiêm Ni không phải là ông Đổng Chính Hào, cô chỉ cần nói vài câu là đã có thể lung lay được. Dù sao ông Chiêm Hồng Nghiệp cũng là bố ruột của bạn ấy, còn mình chỉ là người ngoài.

Cho dù có nói toạc ra, cô ấy cũng chưa chắc đã tin.

Sau khi Liễu Mộc Mộc cúp điện thoại, Chiêm Ni nắm chặt điện thoại ngồi trong căn phòng tối, cô liên tục cắn môi dưới, mãi cho đến khi trong miệng xuất hiện vị máu tanh.

Liễu Mộc Mộc ra giá đòi cô mười nghìn tệ, còn không chắc chắn có thể giúp được hay không, đối với cô mà nói đây là một số tiền cực lớn.

Ngồi ở trong phòng do dự suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới hạ quyết tâm, lôi thẻ ngân hàng bố cho cô ra, tranh thủ sáng sớm mọi người trong nhà vẫn chưa dậy, khoác balo lên đi ra ngoài.

Đầu tiên cô đi rút tiền, sau đó tới gặp Liễu Mộc Mộc tại một cửa hàng bán đồ ăn sáng mà hai người đã hẹn trước với nhau, cửa hàng này rất gần với khu nhà Liễu Mộc Mộc sống.

Liễu Mộc Mộc đã gọi bữa sáng trước rồi, hai cái bánh bao, hai bát cháo, và một đống dưa muối.

Liễu Mộc Mộc mặc quần short thể thao màu xám phối cùng với áo ba lỗ ngắn màu vàng tươi, mái tóc được búi gọn lên trông như một quả cầu gai, không ngừng lắc lư theo động tác của chủ nhân, cả người từ trên xuống dưới đều mang theo vẻ tươi tắn hoạt bát của thiếu nữ.

Chiêm Ni không tài nào hiểu nổi, tại sao trông Liễu Mộc Mộc lại không hề có chút bận tâm lo nghĩ gì như thế.

Trong lúc cô mải bần thần, thì Liễu Mộc Mộc đã nhìn thấy cô, lập tức vẫy vẫy tay, dây buộc tóc có hình con khủng long nhỏ buộc ở cổ tay trắng trẻo cũng đung đưa theo.

Chiêm Ni đi tới ngồi xuống đối diện với bạn.

“Chưa ăn sáng đúng không, ăn trước đã rồi nói chuyện sau.” Vừa nói Liễu Mộc Mộc vừa cắn một cái bánh bao, bánh bao ở cửa hàng này to thật, còn thơm nữa chứ.

Chiêm Ni chẳng có tâm trạng ăn uống bất cứ thứ gì, chỉ húp vài ngụm cháo lấy lệ, còn bánh bao thì không hề đụng đến.

Đợi đến khi Liễu Mộc Mộc ăn được lưng lửng dạ rồi, cô mới sốt sắng thì thào hỏi: “Cậu nói sẽ bói cho tớ một quẻ, đó là quẻ gì vậy?”.

“Bói xem có thể xoay chuyển không.”

Hai mắt Chiêm Ni sáng lên, sau đó lại nghe Liễu Mộc Mộc nói tiếp: “Nhưng tớ phải dặn trước, bất kể tớ bói ra điều gì, cậu đều phải làm theo, đừng hỏi nguyên nhân, nếu không làm theo, thì lần sau đừng tìm tớ nữa.”

Chiêm Ni gật đầu như giã tỏi: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ nghe theo lời cậu.”

Ngừng lại một thoáng, cô lại ngần ngừ hỏi: “Cậu định tung đồng xu à?”.

Trước đây Liễu Mộc Mộc rất thích tung đồng xu, thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn tung đồng xu cho mọi người trong lớp, có đôi lúc rất chuẩn, nhưng có lúc lại sai lè, nhưng thường đó toàn là mấy chuyện vặt vãnh, ví dụ như hôm nay ăn bánh bao có bị dính sạn không, trước giờ mọi người đều không coi là thật.

“Không phải, đưa tay cho tớ.” Liễu Mộc Mộc chìa tay về phía bạn.

Chiêm Ni đặt tay vào lòng bàn tay bạn.

Liễu Mộc Mộc nắm chặt lấy tay Chiêm Ni, hai mắt dường như mất đi tiêu cự, như thể đang từ người sống bỗng biến thành một thứ gì đó đã chết. Trong một khoảnh khắc, Chiêm Ni không khỏi run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của bạn.

Nhưng rất nhanh, Liễu Mộc Mộc đã trở lại bình thường, rồi thả tay Chiêm Ni ra.

“Tối nay nhà cậu sẽ phải tham gia một buổi tiệc tối, cậu đừng đi, ngoan ngoãn nằm ở trên giường của mình, không được bật đèn, dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không được bước ra khỏi cửa, chín giờ năm phút, đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của bố cậu đứng đó hai phút, cuối cùng quay về phòng đi ngủ. Không được để ai phát hiện ra, hiểu chưa?”.



Chiêm Ni rất muốn hỏi thêm nữa, nhưng rõ ràng Liễu Mộc Mộc không định giải thích cho cô biết, thấy cô không ăn chiếc bánh bao còn lại, liền thẳng tay nhét luôn vào miệng mình.

Hai má Liễu Mộc Mộc phồng lên vì nhồi bánh bao, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng giống như vừa nãy nữa.

Chiêm Ni cảm thấy, Liễu Mộc Mộc giống như chơi xỏ mình vậy, những lời cô ấy nói chẳng hề liên quan gì tới bệnh của cô cả.

Nhưng hiện giờ cô quả thực chẳng có cách nào tốt hơn nữa cả, nên tạm thời chỉ đành tin đối phương.

“Tớ biết rồi.” Nói xong, cô đứng dậy định đi.

Liễu Mộc Mộc ngước đầu lên, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Tiền quẻ.”

Chiêm Ni mím mím môi, móc từ trong túi ra một cái phong bì đặt lên bàn, sau đó không thèm quay đầu nhìn lại, cứ thế đi thẳng.

Sau khi bạn bỏ đi, Liễu Mộc Mộc cầm phong bì lên, rút từ bên trong ra một tờ, cầm đi trả tiền bữa sáng.

Vừa bước chân ra khỏi cửa hàng, thì một chiếc xe ô tô chạy vụt qua, không biết lốp xe chèn qua viên đá kiểu gì, mà viên đá nảy lên, bay thẳng về phía đầu Liễu Mộc Mộc.

Liễu Mộc Mộc lập tức ngồi xổm xuống, tránh được viên đá bay tới. Người bên cạnh xách túi sữa đậu nành đi vòng qua người cô, còn chưa đi được hai bước, thì đột nhiên túi đựng sữa vỡ ra, nước đậu nành nóng hôi hổi đổ ào xuống đầu cô.

Từ cửa hàng về đến nhà chỉ có mấy trăm mét, vậy mà dường như Liễu Mộc Mộc được trải nghiệm một trò chơi kinh dị có tên “Final Destination”.

(Final Destination là một series phim kinh dị có tựa tiếng Việt là “Lưỡi hái tử thần”, hôm nào chị em buồn đời không có gì xem thì search phim này xem “giải trí” cũng được.)

Lúc Chiêm Ni về tới nhà, không có ai phát hiện cô từng đi ra ngoài.

Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô cứ lơ đễnh ngẩn ngơ.

Bà Khương Giai có để ý thấy sự khác lạ của cô, nhưng căn bản là không để tâm, khe khẽ ngâm nga một bài hát, sau đó một mình đi lên tầng chọn váy áo.

Hơn bốn giờ chiều, ông Chiêm Hồng Nghiệp và Chiêm Hồi Thiên cùng nhau tan làm về nhà, sau đó nói với Chiêm Ni rằng hôm nay cả nhà sẽ cùng nhau tham gia một buổi tiệc tối.

Lúc nghe bố nói sẽ phải tham gia một buổi tiệc, Chiêm Ni kinh hãi sững sờ hồi lâu không có phản ứng gì.

“Con sao vậy?” Ông Chiêm Hồng Nghiệp dịu dàng hỏi han con gái.

Chiêm Ni ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ấm áp của bố, rồi sau đó lại cụp mắt xuống nói: “Con thấy người không khỏe, bụng đau, con có thể không đi không.”

Ông Chiêm Hồng Nghiệp ngẩn ra, sau đó giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó đáp, “Đương nhiên là được rồi, vậy con ở nhà nghỉ ngơi đi, bố pha một cốc nước đường đỏ cho con nhé.”

Chiêm Ni gật gật đầu.

Sáu giờ tối, trừ Chiêm Ni ra, tất cả mọi người nhà họ Chiêm đều ra ngoài, đèn trong căn biệt thự đều tắt hết, khiến cả căn nhà tối đen như mực.

Chiêm Ni có hơi sợ tối, nhưng nghĩ đến những lời dặn của Liễu Mộc Mộc, nên vẫn không dám bật đèn, cô vùi đầu vào trong chăn, thỉnh thoảng lại kiểm tra thời gian.

Cứ như vậy cho đến chín giờ đêm.



Cô nghe thấy có tiếng bước chân người đi lên tầng, sau đó tiếng bước chân dừng ở bên ngoài cửa phòng cô.

“Cốc cốc cốc” Ba tiếng gõ cửa vang lên.

Cô vội vàng tắt nguồn điện thoại, giả vờ như đang ngủ.

Đợi một lúc sau, cửa phòng cô bị đẩy ra, lại qua thêm một lúc, cửa phòng lại được đóng lại.

Nhịp tim Chiêm Ni đập nhanh như trống trận, tất cả đều giống hệt như những gì Liễu Mộc Mộc nói, giống như bạn ấy đã tận mắt chứng kiến vậy.

Chín giờ năm phút, cô chạy chân trần ra khỏi phòng.

Cửa phòng làm việc của bố cô hé ra một khe hở nhỏ, ánh sáng hắt từ đó ra ngoài.

Cô tìm một vị trí có thể nhìn căn phòng đủ rõ, lại kín đáo để người khác không phát hiện ra, nín thở đứng ở bên ngoài.

Cô thấy ông Chiêm Hồng Nghiệp đang ở trong phòng làm việc ôm xuống từ trên giá cổ một cái bình màu xám, chiếc bình này trông thô ráp xù xì, Chiêm Ni không nhớ mình đã từng nhìn thấy chiếc bình nào có hình dạng giống như vậy bao giờ chưa.

Sau đó, bố cô lấy ra một cái ống nghiệm đựng máu từ trong ngăn kéo bàn làm việc.

Bố cô mở nắp ống nghiệm ra, khiến nó phát ra âm thanh rất khẽ, sau đó ông ấy vừa nghiêm túc vừa cẩn thận quệt máu tươi quanh miệng bình.

Lặp đi lặp lại hành động này đến hàng chục lần, mãi cho đến khi máu trong ống nghiệm thấm hết vào chiếc bình.

Chiêm Ni nhìn thấy cảnh tượng ấy thì đứng ngồi không yên, nếu cô không nhầm, thì đó chính là máu của cô được rút ra hôm đến bệnh viện làm xét nghiệm.

Lúc đó Liễu Mộc Mộc nói y tá rút nhiều máu quá, dù cô không để tâm, nhưng cũng có nhìn kỹ hơn một chút.

Chân cô lập tức mềm nhũn, đầu óc trở nên rối loạn, nhưng vẫn nhớ những lời Liễu Mộc Mộc nói, không dám nấn ná thêm, nhẹ nhàng không một tiếng động quay về phòng của mình.

Khoảng mười phút sau, lại có người mở cửa phòng cô ra, có vẻ như quan sát một lúc, rồi lại đóng cửa lại.

Chiêm Ni trốn trong tấm chăn mỏng, cả người run lẩy bẩy.
— QUẢNG CÁO —