Lần đầu tiên Liễu Mộc Mộc bước chân vào phòng thẩm vấn, can tội bói chuyện hôn nhân đại sự cho chính mình, kết quả là bói luôn vào Cục cảnh sát.
Nếu ông nội còn sống, chắc tức đến mức cắt đứt quan hệ ông cháu với cô mất.
Liễu Mộc Mộc vùi mặt vào hai tay, cảm thấy bản thân đã khiến giới bói quẻ phải mất mặt.
“Liễu Mộc Mộc, tốt nhất là em nên thành thật trả lời những câu hỏi của chúng tôi, tại sao lại em lên tầng 23 tòa nhà Tân Giang, hơn thế còn ở trên đó những một tiếng đồng hồ?” Phương Xuyên và một vị cảnh sát nữa ngồi đối diện với cô, vẻ mặt nghiêm túc đặt câu hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, ông nội đã dạy cô không được nói dối, vì thế Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một lúc, quyết tâm có sao nói vậy.
Tuy rằng có thể bị các chú cảnh sát nghĩ là đầu óc hâm dở, nhưng cô cũng đâu có truyền bá những thứ mê tín dị đoan cho người khác, nhiều nhất là bản thân hơi tín tí thôi, chắc không đến mức bị bắt giam đâu nhỉ?
“Thực không dám giấu, sáng sớm hôm nay cháu tự bói cho mình một quẻ, bói ra rằng cháu có thể gặp được bạn trai tương lai ở tầng 23 tòa nhà Tân Giang, vì thế cháu đã đến đó trước một tiếng.”
Liễu Mộc Mộc cũng trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Thực không dám giấu”, câu trả lời của cô khiến các chú cảnh sát kinh hãi.
Phương Xuyên còn chưa kịp trả lời, thì anh cảnh sát bên cạnh đã đưa tay lên bịt miệng: “Phì…”
Đội trưởng Phương nhìn qua có vẻ cực kỳ bình tĩnh lúc này đang nghĩ thầm, người bạn trai mà cô gái này bói ra là ai nhỉ, Cố vấn Yến sao???
Phương Xuyên khẽ đằng hắng một tiếng, ánh mắt liếc nhìn về phía tấm gương hai chiều của phòng thẩm vấn, không biết hiện giờ Cố vấn Yến đang đứng ngoài đó có tâm trạng như thế nào.
Bạn gái từ trên trời rơi xuống. Sốc chưa, xỉu ngang chưa?
“Em cảm thấy người khác sẽ tin câu trả lời này của em sao?”.
“Chắc là… sẽ tin nhỉ? Cháu bói quẻ chuẩn lắm đấy, bố cháu rất tin lời cháu mà.” Liễu Mộc Mộc không chắc chắn lắm, nhưng thái độ của chú cảnh sát đối diện khiến cô cảm thấy bản thân vẫn còn hy vọng.
“Ồ, vậy bố em tên gì?” Phương Xuyên cạn lời, phụ huynh cái kiểu gì vậy trời?
“Đổng Chính Hào.”
“…” Cái này thì sốc và xỉu ngang ngoài mong đợi này.
Phương Xuyên không nhịn được phải thầm cảm thán, hai bố con nhà này thật đúng là có duyên, đồng thời tập hợp tại đây trong cùng một ngày.
Anh ta đặt bút xuống, đổi sang chủ đề khác: “Em có quen người chết không?”.
“Người chết tên là gì ạ?” Liễu Mộc Mộc bị áp giải thẳng về Cục cảnh sát, căn bản chưa nhìn thấy người chết.
“Chiêm Hồng Nghiệp.”
Trong mắt Liễu Mộc Mộc lóe lên một thoáng ngạc nhiên, Chiêm Hồng Nghiệp chết rồi sao? Ý nghĩ đầu tiên xẹt qua đầu cô chính là, liệu có phải do ông Đổng Chính Hào làm không?
Nhưng lại lập tức phủ định ngay, bố đẻ cô có lẽ không có cái gan giết người đâu, huống hồ giết người đền mạng, trước giờ ông ta luôn cảm thấy tính mạng của mình quan trọng hơn tính mạng của người khác, nên sẽ không thể làm ra loại chuyện lợi bất cập hại như vậy được.
“Có quen không?” Phương Xuyên hỏi lại lần nữa.
“Có quen, ông ấy là chồng của em gái của vợ hai của bố em.”
“Lần gặp mặt cuối cùng của em với ông ấy là từ khi nào?”.
“Mấy ngày trước, trong một nhà hàng tư nhân, bố em và mẹ kế em còn có em và mấy người nhà ông ấy cùng nhau ăn cơm.” Phương Xuyên hỏi gì, Liễu Mộc Mộc đáp nấy, không hề ngập ngừng ấp úng.
“Lúc ăn cơm có xảy ra mâu thuẫn nào không?”.
Liễu Mộc Mộc nhớ lại trải nghiệm ngày hôm đó, bèn nói với Phương Xuyên: “Em cảm thấy đó không phải là mâu thuẫn, nhưng không biết bọn họ có nghĩ vậy không.”
Phương Xuyên nhướng mày: “Em kể cụ thể lại xem, hôm đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật ra cũng chẳng có gì, lúc ăn cơm ông ấy dẫn đến một vị khách, bảo là thầy bói mệnh, ông thầy đó bói mệnh cho em, bảo mệnh em không tốt, sẽ khắc chết người nhà.”
Phương Xuyên ngồi thẳng dậy, cảm thấy đây chính là động cơ.
Những trò bói mệnh này cho dù người nhà không tin, nhưng ai nghe những lời ấy đều sẽ không tránh khỏi có một nút thắt trong lòng. Nếu người nhà tin thì sự tình lại càng nghiêm trọng, ông Chiêm Hồng Nghiệp này dẫn thầy bói mệnh tới 100% đã kết thù với Liễu Mộc Mộc rồi.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Phương Xuyên đột nhiên trở nên sắc bén, đợi Liễu Mộc Mộc tiếp tục kể nốt câu chuyện.
“Sau đó em hỏi ông thầy ấy có thẻ bói quẻ không, nhưng ông ấy không trả lời em.”
Sao chiều hướng câu chuyện cứ sai sai thế nào nhỉ? Còn cái thẻ bói quẻ ấy là cái quái gì vậy?
Trong lúc Phương Xuyên còn đang mải băn khoăn, thì có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
Anh ta quay đầu lại, phát hiện ra Yến Tu đã mở cửa đi vào.
Ánh mắt Yến Tu liếc nhìn Liễu Mộc Mộc, sau đó nói với Phương Xuyên: “Để cô ấy ra ngoài một lát.”
Liễu Mộc Mộc bị dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, ánh mắt Yến Tu mang theo vẻ dò xét: “Cháu là thầy xem quẻ?”.
“Đúng vậy, cháu đã thi đỗ kỳ thi quẻ sư rồi.” Liễu Mộc Mộc ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng tự hào.
Độ khó của kỳ thi lấy thẻ bói quẻ ngang với thi đại học, năm đó ông nội còn nói may phước cô còn trẻ, chứ để qua hai năm nữa chắc chắn trượt vỏ chuối, đến lúc đó cô sẽ phải kinh doanh không có giấy phép.
“Chứng cứ đâu?”.
Cô nhấc sợi dây màu đỏ đeo trên cổ lên, cuối sợi dây treo một miếng gỗ nhỏ dày cỡ ngón tay, mặt trước miếng gỗ khắc chữ Liễu Mộc Mộc, mặt sau là hình con dấu.
Yến Tu hất hất cằm về phía Phương Xuyên: “Lấy kiếm ra thử đi.”
Phương Xuyên lấy cây bút ra khỏi túi, thanh kiếm trên tay anh ta còn chưa chạm vào tấm biển gỗ, thì con dấu đằng sau nó bỗng nhiên chuyển sang màu đen, tay anh ta không thể nào tiến về phía trước được nữa.
“Oa, món đồ đó là pháp khí à?” Phương Xuyên ít nhiều gì cũng có chút kiến thức, không kìm được sợ líu cả lưỡi.
Đây là một loại pháp khí bảo vệ cơ thể, uy lực không hề nhỏ, xem ra cô gái này thật sự không hề nói dối.
Liễu Mộc Mộc có chút hoang mang, sao ở Cục cảnh sát lại có người hiểu về pháp khí?
Cô tò mò hỏi: “Các chú không phải là cảnh sát sao?”.
“Chúng tôi đúng là cảnh sát.” Phương Xuyên lấy ra thẻ cảnh sát cho cô xem, “Nhìn thấy chưa, Ban điều tra những vụ án đặc biệt, chúng tôi chuyên giải quyết những vụ án liên quan đến siêu hình.”
Liễu Mộc Mộc trợn mắt há hốc mồm, những vụ án kiểu này cũng có người giải quyết sao, trước đây không thấy ông nội nhắc đến. Nếu biết sớm, thì khi phát hiện ra ông Chiêm Hồng Nghiệp có vấn đề cô đã gọi điện thẳng cho cảnh sát rồi, đâu cần phải tốn công tốn sức nhiều như vậy.
Phương Xuyên tiếp tục hỏi chuyện cô: “Em bói chuẩn như vậy, sao không bói ra hôm nay có họa vào nhà giam à?”.
Liễu Mộc Mộc duy trì hình tượng bậc thầy, nghiêm túc nói: “Thầy bói cũng có khi phạm sai lầm.”
Cô còn lâu mới nói cho người ta biết rằng, thông thường khi cô bói quẻ tỉ lệ đúng sai là 50:50. Bậc thầy không bao giờ phạm sai lầm, ngoại trừ hôm nay bói sai ra.
“Được rồi, vậy thầy Liễu em có thể bói cho tôi một quẻ không?” Phương Xuyên chỉ chỉ vào mình.
Liễu Mộc Mộc móc ra đồng xu tổ tiên truyền lại của mình, trịnh trọng đặt vào tay Phương Xuyên: “Lắc đi.”
Phương Xuyên nhìn ba đồng năm xu, cảm thấy mấy vụ thầy bói này đúng là lừa trẻ con, nhưng vẫn lắc theo lời cô.
Liễu Mộc Mộc quan sát hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Phương Xuyên bằng ánh mắt thương cảm: “Chú cảnh sát, chú bị cắm sừng rồi!”.
Phương Xuyên kinh hãi, nhưng lập tức tỉnh táo lại ngay, không đúng, anh còn chưa có bạn gái thì cắm sừng làm sao được?
Anh có chút bất lực nói: “Thầy Liễu, anh còn độc thân mà.”
Liễu Mộc Mộc: Hỏng rồi, lộ tẩy rồi.
“Khụ, sai lầm nhất thời thôi, hôm nay thời tiết không đẹp lắm, không thích hợp để bói quẻ.” Thầy Liễu vội giật lại đồng xu, da mặt cô còn dày hơn cả da mặt đội trưởng Phương.
Để hai người trêu đùa cãi cọ nhau chán chê xong, giọng nói lạnh lùng của Yến Tu vang lên: “Cháu có thể đi được rồi, mấy ngày tới đừng rời khỏi Khánh Thành, phía cảnh sát có thể tìm cháu để phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.”
Liễu Mộc Mộc bình tĩnh lại, trong lòng có chút thất vọng, cứ để cô đi về vậy sao?
Cô cất đồng xu đi, nhích từng bước đến bên cạnh Yến Tu, dưới ánh mắt kinh hãi của Phương Xuyên, cô chìa điện thoại về phía anh: “Chú cảnh sát ơi, thêm bạn WeChat đi, có vấn đề gì chú đều có thể liên hệ với cháu.”
Mặc dù hôm nay đã định là không thể kiếm được một anh bạn trai mới cáu cạnh, nhưng kiếm phương thức liên lạc thì vẫn được.
Chuyện tình cảm ấy mà, hoàn toàn có thể vun đắp từ từ, mức độ bao dung chịu đựng của cô đối với những anh giai đẹp trai trước giờ đều cực kỳ cao.
Gan to phết đấy!
Thâm tâm Phương Xuyên cảm thấy, thần kinh cô gái này cứng đây, không sợ Cố vấn Yến lật mặt sút ra khỏi đồn cảnh sát luôn.
“Tôi không phải là cảnh sát, chỉ là cố vấn cho phía cảnh sát thôi, cháu có thể thêm chú ấy.” Yến Tu không mảy may có chút cảm xúc nào, nhưng cũng không vì những lời bạo dạn của cô mà tỏ ra không vui.
Nói một cách chính xác thì, có lẽ anh có chút bất lực.
Pha bói quẻ tìm người yêu này, quả thực khiến cho Cố vấn Yến được mở mang kiến thức, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa được hết.
Liễu Mộc Mộc ngoái đầu lại nhìn Phương Xuyên, sau đó không hề do dự một giây nào quay đầu lại ngay, cô từ chối kết bạn với người đàn ông mặt vuông đó.
Đội trưởng Phương:??? Phân biệt đối xử với người mặt vuông à.
“Thêm bạn đi mà, nói chưa biết chừng cháu có thể cung cấp manh mối mới cho chú đấy.”
Yến Tu mặt không cảm xúc mời người ra khỏi phòng làm việc.
Liễu Mộc Mộc đứng dưới tòa nhà của Cục cảnh sát, trong lòng cảm khái: Chẹp… đàn ông vô tình tàn nhẫn lại ngang ngược vô lý như thế đấy.
Nghi phạm duy nhất bắt được đã được thả đi, Phương Xuyên ngồi xuống ghế, gác chân lên nói với Yến Tu: “Cậu cứ thả cô ấy đi như thế à? Cô ấy là con gái của ông Đổng Chính Hào đấy, hai bố con họ một người thuê người hành hung, một người xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án, có phần trùng hợp quá mức rồi.”
Tuy rằng cô bé đó rất thú vị, nhưng Phương Xuyên vẫn không quên thân phận của mình, sự nghi ngờ dành cho cô vẫn còn.
“Thẻ bói quẻ có thể chứng minh cô ấy không nói dối, còn về phần chuyện này có liên quan đến cô ấy hay không, thì vẫn cần phải điều tra thêm.”
“Rốt cuộc thẻ bói quẻ là cái gì vậy?” Phương Xuyên hiếu kỳ hỏi.
“Là ký hiệu của các thầy bói quẻ chính thống được chính phủ và toàn bộ giới huyền học công nhận, thứ này mỗi năm chỉ phát hai đến ba tấm, vô cùng hiếm có.”
“Cô ấy mới có hai mươi tuổi đã có thể lấy được tấm thẻ ấy, thế chẳng phải là cô ấy cực kỳ giỏi hay sao?” Nhưng nói đến đây Phương Xuyên lại nghĩ đến quẻ bói bị cắm sừng lúc vừa nãy của mình, vẻ mặt anh đầy u ám hỏi, “Liệu có phải thẻ bài của cô ấy là đồ giả không?”.
Bản lĩnh của Liễu Mộc Mộc, quả thực khiến người ta không nhịn được mà phải nghi ngờ tính chân thực của thẻ bói quẻ.
Yến Tu cười khẩy, con dấu trên thẻ bói quẻ không thể làm giả được, chỉ là không thể xác định được cô ấy thật sự dựa vào bản lĩnh của mình giành được tấm thẻ ấy, hay là vì trong gia đình có một thầy bói quẻ cực kỳ giỏi mới có thể lấy được.
Trong giới huyền học, nếu không phải là kế nghiệp thầy thì cũng là gia đình truyền lại.
Phúc lợi giành cho thế hệ con cái sau này vốn chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, chỉ cần đừng quá đáng quá, thì mọi người đều lựa chọn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Nhưng địa vị thế nào thì phải đi kèm với thực lực thế ấy, nếu không có thực lực tương ứng, thì cuối cùng cũng không thể có chỗ đứng trong giới này đâu.
Bận rộn suốt cả một buổi sáng, để cám ơn sự giúp đỡ của Cố vấn Yến, đội trưởng Phương đã mới anh ta đến nhà ăn của Cục cảnh sát.
Có lẽ Yến Tu chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ như thế, dùng một bữa cơm mười đồng để đuổi anh đi.
Hai người cầm khay thức ăn ngồi xuống ghế, Phương Xuyên theo theo thói quen lôi điện thoại ra, ấn vào game giả lập cuộc sống gia đình mà dạo gần đây mình hay chơi.
Tuy rằng ngoài đời thực anh độc toàn thân, nhưng trong game thì lại có bạn gái.
Hai hôm trước bà chủ quán bar xinh đẹp nhất trong game mới tỏ tình với anh, anh vừa xây nhà mới xong, đang lên kế hoạch để hai người sống chung.
Tuy nhiên, sau khi đăng nhập vào game, Phương Xuyên chết lặng, hệ thống vừa gửi thư cho anh, là thư chia tay bạn gái ảo của anh viết cho anh.
Tổng kết lại thì là: Cô ấy đã hẹn hò với ông chủ ảo của quán bar bên cạnh rồi, bọn họ đã định trước là sẽ không có tương lai đâu, tạm biệt!
Phương Xuyên còn chưa kịp hồi phục lại từ sau trải nghiệm đau đớn khi bị bạn gái ảo cắm sừng, thì chợt nhớ đến quẻ Liễu Mộc Mộc bói cho anh.
Anh liền đưa điện thoại đến trước mặt Yến Tu, thì thào nói: “Cậu xem đi.”
Ngón tay Yến Tu vuốt màn hình điện thoại một lúc, xong khi đọc bức thư, không khỏi nhướng mày.
“Giới huyền học bọn cậu đều đáng sợ như vậy à? Ngay cả chuyện nhân vật ảo trong game cướp mất bạn gái tôi cũng có thể bói ra được? Đúng là ảo lòi! Cái này hoàn toàn phi logic.”
Lúc trước anh còn có thể coi những lời Liễu Mộc Mộc như một trò đùa, nhưng khi nó thật sự xảy ra, thì cảm giác như da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lúc anh đến Bắc Kinh học chuyên sâu, cũng không phải chưa từng gặp các thầy bói quẻ, suy cho cùng cũng là cảnh sát tham gia phá những vụ án đặc biệt, lần sàng lọc đầu tiên của bọn anh chính là bát tự và mệnh số, mệnh không đủ cứng, không đủ tốt, thì rất dễ gặp chuyện trong những vụ án.
Các thầy xem đều rất giỏi, bọn họ chỉ cần nhìn tướng mặt là đã có thể nói ra đại khái kinh nghiệm quá khứ của từng người rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy, cô gái trẻ ấy đáng sợ hơn một chút.
Yến Tu trầm ngâm hồi lâu, đẩy điện thoại về cho anh: “Yêu đương với người ảo còn có thể bị cắm sừng, chuyện này cũng không hợp logic lắm.”
Phương Xuyên: …
Được rồi, là anh ta tự mình rước lấy nhục.
Buổi chiều hôm đó, bà Khương Giai nhận được điện thoại thông báo, bảo bà đến Cục cảnh sát nhận dạng thi thể.
Cả người bà Khương Giai đờ đẫn, thậm chí bà ta còn không biết mình đến Cục cảnh sát bằng cách nào nữa.
Con trai và con gái riêng của chồng bình thường quan hệ xa cách với bà cũng đi theo, Chiêm Ni đi bên cạnh Chiêm Hồi Thiên, một tay túm lấy tay áo anh trai, Chiêm Hồi Thiên cúi đầu nhìn một cái, cũng không giãy ra.
Vốn dĩ Chiêm Ni còn nhỏ, Chiêm Hồi Thiên không định để em đi nhận dạng thi thể, nhưng Chiêm Ni từ chối ý tốt của anh trai.
Cô nhìn thấy rất rõ người bố đã chết của mình, mặc dù bên pháp y đã khâu lại thi thể rất cẩn thận rồi, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được, thi thể ban đầu của bố cô, đã từng bị xẻ thành rất nhiều những mảnh vụn.
Chỉ mới hôm qua thôi, khi biết bố ruột mình muốn lấy mạng mình, trong lòng cô ngập tràn phẫn nộ. Nhưng hôm nay ông ta lại qua đời, hơn thế còn là một cái chết quá sức thê thảm. Bao nhiêu uất hận trong lòng, giờ biến thành sự băn khoăn do dự về tương lai.
Thân thể Chiêm Ni bất giác run lên, cô vô thức nhớ đến cái bình, liệu có phải cái chết của bố cô có liên quan đến… thứ đó không?
Chỉ liếc nhìn cái xác có một lần, bà Khương Giai đã choáng váng ngất xỉu, nhưng nhờ sự giúp đỡ của nhân viên pháp y của Cục cảnh sát, rất nhanh bà ta đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì cả người như mất hết tinh thần và sức lực.
Xem ra, chính vì cái chết của chồng nên mới đau buồn tuyệt vọng như vậy.
Chiêm Hồi Thiên nhìn bà Khương Giai đang được hai nữ cảnh sát an ủi, nhếch miệng cười khẩy.
“Anh, sau đây mình phải làm thế nào?” Chiêm Ni bất an hỏi Chiêm Hồi Thiên.
“Nên làm gì thì làm đó thôi, bố đã để di chúc từ trước đó rồi.” Giọng điệu của Chiêm Hồi Thiên lạnh lùng thản nhiên, khiến Chiêm Ni phải ngước lên nhìn anh ta khó hiểu.
Chiêm Hồi Thiên vỗ vỗ vai em gái, nói đầy ẩn ý: “Em là người thân ruột thịt duy nhất của anh, cho dù bố không còn, anh cũng sẽ nuôi em.”
Ba người bọn họ ở trong Cục cảnh sát đến hơn chín giờ tối, vì vụ án vẫn chưa kết thúc, nên họ chưa thể đưa thi thể người mất về được, còn phải trả lời một đống những câu hỏi của phía cảnh sát, rồi mới được lê thân thể mệt mỏi rã rời về nhà.
Ba người không có ý định nói chuyện gì với nhau, ai về phòng người nấy đi ngủ.
Nếu nói lúc trước Chiêm Ni vẫn chưa hiểu câu nói của Chiêm Hồi Thiên, thì đợi đến sáng ngày hôm sau, khi luật sư của ông Chiêm Hồng Nghiệp tới nhà mang theo di chúc của ông ta, thì cô mới hiểu ý nghĩa thực sự trong lời nói anh trai mình.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp để lại toàn bộ tài sản do mình đứng tên cùng cổ phần của công ty, cho con trai trưởng là Chiêm Hồi Thiên.
Còn bà Khương Giai, ngoài trừ một số bất động sản đứng tên bà ta ra, thì không được chia thứ gì cả.
Lúc bà ta và ông Chiêm Hồng Nghiệp kết hôn, đối phương đã công thành danh toại, nên việc ký hợp đồng tiền hôn nhân là lẽ đương nhiên.
Khi ấy bà ta tưởng rằng mối quan hệ của cả hai tốt đẹp như vậy, ít nhiều gì ông ta cũng sẽ nhớ đến tình cảm vợ chồng giữa hai người, nhưng đến hôm nay bà mới cay đắng nhận ra, tình cảm cái khỉ mẹ gì, ngay cả một xu lẻ cũng không thèm chia cho bà ta.
Còn về phần cô con gái Chiêm Ni được đón về sau này, cũng không nhận được chút tài sản thừa kế nào.
Nhưng có thể là do di chúc đã được lập ra trước khi đón con bé đó về, còn chưa kịp sửa đổi, thì người đã không còn rồi.
Bà Khương Giai đương nhiên không muốn chấp nhận cách chia tài sản này, bà ta kết hôn với ông Chiêm Hồng Nghiệp đã năm năm, bản thân bà lấy ông ta đúng vào lúc trẻ trung nhất, xinh đẹp nhất, giờ ông ta chết rồi mà mình lại hoàn toàn tay trắng, đây không phải là đang tuyên bố bà ta đã bị lừa ư!
Luật sư còn chưa về, bà Khương Giai đã làm ầm lên.
Bà ta chỉ tay thẳng mặt Chiêm Hồi Thiên gào lên: “Tao nói cho mày biết, tao sẽ không bao giờ chấp nhận bản di chúc này.”
“Còn cả ông nữa.” Bà ta quay sang chỉ vào vị luật sư trung niên đứng bên cạnh, “Ông đã bị Chiêm Hồi Thiên mua chuộc từ trước rồi chứ gì, bản di chúc này là đồ giả.”
Vị luật sư mặt không chút cảm xúc đáp: “Bà Khương, bản di chúc này đã được công chứng, có đủ hiệu lực pháp luật. Nếu bà không chấp nhận thì có thể đến Tòa để tiến hành khởi kiện. Nhưng, nếu bà Khương còn tiếp tục bôi nhọ đạo đức nghề nghiệp của tôi, thì rất xin lỗi, chúng ta sẽ gặp nhau ở Tòa đấy.”
“Gặp ở Tòa thì gặp ở Tòa, ông tưởng tôi sợ ông chắc.” Khí thế của bà Khương Giai hiển nhiên là không đủ, bà ta ngẩng đầu lên, nói với luật sư: “Anh Chiêm bị người ta hại chết, hung thủ vẫn chưa bị bắt, ai mà biết được có phải có người muốn giết chết anh ấy vì tài sản thừa kế của anh ấy không.”
Khuôn mặt Chiêm Hồi Thiên sa sầm, lạnh lùng đáp: “Dì Khương, đừng có ăn nói lung tung, nếu không đừng trách tôi không nể mặt bố tôi. Còn nữa, tôi hy vọng dì sẽ chuyển ra khỏi đây trước tối nay. Theo di chúc của bố tôi, thì hiện giờ căn biệt thự này là tài sản thừa kế của tôi.”
Và cứ như thế bà Khương Giai bị quét ra khỏi cửa nhà.