Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 29




Sau khi rời khỏi văn phòng, Phương Xuyên đi lại gần Yến Tu, nhỏ giọng hỏi: “Con gái người ta cũng vì muốn giúp chúng ta bắt hung thủ nên mới thành ra vậy. Cậu xem đi, di chứng của em ấy kinh khủng cỡ nào, cũng không thể cứ mặc kệ vậy được?”
 
Yến Tu liếc anh ấy một cái: “Sao trước kia không thấy cậu coi giúp người là niềm vui như vậy?”
 
“Thì không phải là vì đó là bạn gái nhỏ tương lai của cậu à.” Phương Xuyên còn chưa quên chuyện này. Dù sao cũng là lời một thầy bói cao tay nói, đáng tin lắm đấy.
 
Một Yên Tu bình thường lạnh lùng, chút cảm xúc nào cũng chẳng có. Kết hợp với một cô gái nhỏ gian xảo, phiền phức. Cực hợp!
 
Anh ấy rất mong chờ ngày hai người thật sự thành một đôi lắm đó.
 
“Tôi cũng từng nói em ấy coi sai. Hơn nửa khi ấy trên tầng đó còn có người khác, bao gồm cả cậu.”
 
Phương Xuyên xua tay: “Thôi đi, gu của chúng ta khác nhau, không đùa được đâu. Cô gái nhỏ đó bảo là mặt tôi vuông. Cái này mà là vuông á? Cái này là khí chất đàn ông.”
 
Yến Tu xoa xoa sống mũi. Ngày nào cũng bị Phương Xuyên tra tấn tinh thần, bây giờ lại thêm một người.
 
Phương Xuyên thấy anh không nói gì thì tiếp tục cố gắng: “Cậu mà mang em ấy về nhà thì không hay lắm. Hay là đặt hai phòng ở khách sạn gần đây, cứ cách hai tiếng lại đưa một tấm bùa cho em ấy đi. Sống qua đêm nay được là được rồi.
 
Ngày mai thì không có chuyện gì lớn nữa. Ngoại trừ thẩm vấn Ninh Viễn thì chờ anh em nhà họ Chiêm tỉnh lại nữa là xong. Chúng ta có thể nghỉ ngơi nửa ngày trong cục. Cậu thấy sao?”
 
Có chuyện thì nên ưu tiên, còn có chuyện thì không. Trước mặt thì trường hợp của Liễu Mộc Mộc đúng là nghiêm trọng hơn. Phương Xuyên không khách sáo với anh nữa.
 
Hai người đi tới cửa phòng thẩm vấn, Phương Xuyên mới nghe anh “Ừ” một tiếng.
 
Mãi đến trưa, việc thẩm vấn Ninh Viễn cũng không thuận lợi.
 
Thầy ta rất phối hợp, hỏi gì thì đáp đó, nhưng lại không phải đáp án mà bọn Phương Xuyên muốn. Không có bằng chứng quan trọng thì chẳng thể cạy miệng thầy ta ra được. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Hai đồng chí cảnh sát này, có gì nên nói thì tôi nói cả rồi. Hai anh cứ khẳng định tôi là lừa đảo, vậy thì tôi nhận, tới lúc đó tòa án muốn phán gì thì phán. Còn về ông Chiêm Hoành Nghiệp thì quan hệ giữa tôi và ông ấy chỉ là quan hệ thầy bói và khách hàng bình thường thôi. Ông ấy chết, tôi cũng rất thương tiếc. Nhưng chuyện này thật sự không có liên quan tới tôi.”

 
“Chiêm Hoành Nghiệp có một con trai, một con gái. Ông có biết bọn họ không?” Phương Xuyên đã nghe thầy ta nói câu tương tự rất nhiều lần, nhưng cũng không vì thế mà dao động.
 
“Có biết. Lúc trước khi chúng tôi ăn cơm cùng nhau, tôi có gặp con ông ấy. Còn con gái Chiêm Hoành Nghiệp thì tôi gặp lúc ở tang lễ của ông Chiêm Hoành Nghiệp.”
 
Sau khi vào đây, Ninh Viễn liền biết đây là đâu. Nhưng mà thầy ta vẫn rất tự tin, chắc chắn mình sẽ không gặp bất trắc gì.
 
Sau khi xong việc, thầy ta đã xử lý khá sạch sẽ, không để lại bất kỳ manh mối gì. Cho dù cảnh sát muốn nhúng tay vào giới huyền học thì không có vật chứng, nhân chứng thì cũng chẳng thể định tội thầy ta.
 
“Lần cuối ông gặp anh em nhà họ Chiêm là khi nào?”
 
“Chính là lần ở tang lễ.”
 
“Thật ư?” Phương Xuyên ngẩng đầu nhìn Ninh Viễn, “Chiêm Ny đâu có nói vậy đâu.”
 
Ngay lập tức cơ thể Ninh Viễn cứng đờ, đôi mắt trợn to. Chỉ là một chút thay đổi thôi nhưng lại bị người đang nhìn chằm chằm thầy ta phát hiện.
 
Ninh Viễn hơi giật giật môi: “Anh cảnh sát này. Tôi và con gái nhà họ Chiêm không oán không thù, tôi thật sự không biết vì sao cô ấy nói như vậy.”
 
Phương Xuyên không nói tiếp câu của thầy ta mà chỉ nói: “Vừa rồi khi tôi nhắc tới Chiêm Ny, ông rất căng thẳng.”
 
Anh ấy hơi nghiêng người: “Có phải bởi vì ông nghĩ cô ấy chết rồi?”
 
Lần này Ninh Viễn không đáp lại. Thầy ta im lặng tựa như không muốn nói gì thêm.
 
Phương Xuyên lại hỏi vài câu nữa nhưng thầy ta cũng không trả lời.
 
Sau khi dọn đồ rời khỏi phòng thẩm vấn, Phương Xuyên nói với Yến Tu bên ngoài: “Liễu Mộc Mộc đúng là lợi hại, tám mươi phần trăm là ông ta chính là hung thủ.”
 
Sự tự tin ban đầu của Ninh Viễn và phản ứng khi biết được Chiêm Ny chưa chết đã cho họ biết đáp án thật sự.
 
“Tiếc là gốc gác của ông ta được dọn dẹp quá sạch sẽ. Chẳng thể tra được chút manh mối nào về người thuê ông ta.”
 
“Không sao.” Yến Tu đút hai tay vào túi, nhìn về phía phòng thẩm vấn, khuôn mặt lạnh lùng, “Tin tức anh em nhà họ Chiêm đã bị phong tỏa. Nếu suy đoán của chúng ta chính xác thì sớm muộn gì cũng có người tới xử lý nhà họ Chiêm sau này thôi.”
 
“Mong là vậy.”
 
“Vừa rồi bên bệnh viện có thông báo, vào lúc bốn giờ hơn, Chiêm Hồi Thiên đã tỉnh.” Yến Tu nói với Phương Xuyên.
 
Phương Xuyên mới đi được mấy bước lại đi lùi về: “Có muốn dẫn Liễu Mộc Mộc đi cùng không? Nếu buổi tối không còn việc gì thì hai người tới thẳng khách sạn luôn.”
 
Yến Tu không phản đối, Phương Xuyên coi như anh đã đồng ý.
 
Liễu Mộc Mộc ở trong văn phòng mãi tới trưa, Yến Tu cứ cách hai tiếng lại tới đổi bùa cho cô một lần, thời gian còn lại vốn chẳng thấy người đâu.
 
Vừa không có điện thoại, vừa chẳng có ai để nói chuyện cùng, cô đành phải nằm trên bàn làm việc, cầm bút vẽ liên tiếp vài chú chim nhỏ.
 
Phương Xuyên đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn thử: “Em vẽ cái gì vậy? Nhìn tròn vo.”
 
Liễu Mộc Mộc quay đầu lại, u oán nhìn hai người vừa xuất hiện trong văn phòng: “Đây là chim nhỏ phẫn nộ, đại diện cho tâm trạng em bây giờ.”
 
Phương Xuyên vội lui lại hai bước, không muốn bị chim nhỏ phẫn nộ giận cá chém thớt.
 
“Bây giờ chúng tôi sẽ tới bệnh viện xem Chiêm Hồi Thiên. Em có muốn đi cùng không, thuận tiện qua thăm bạn học được mình cứu không?”
 
“Có!” Liễu Mộc Mộc lập tức nhảy dựng lên, chạy ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 

Phương Xuyên cầm chìa khóa xe đi theo. Nhưng tới bãi đỗ xe thì đột nhiên nhớ ra gì đó, nhỏ giọng bàn bạc với Yến Tu: “Hay là chúng ta lái xe cậu đi đi?”
 
Anh ấy mới “cưới vợ” về được một tháng thôi, chưa muốn giữa đường xảy ra tai nạn gì rồi trở thành chó độc thân đâu.
 
Yến Tu lấy chìa khóa ra ném cho anh ấy. Phương Xuyên cười hì hì nhận lấy, sau đó đưa chìa khóa của mình cho hai cấp dưới theo sau.
 
Sau khi cả ba đến gần, Liễu Mộc Mộc lại gần quan sát logo xe, là hình thiên sứ nhỏ đang tung cánh. Mặc dù cô không biết hãng nào nhưng mà: “Xe này trông đắt tiền ghê.”
 
Phương Xuyên ngồi lên ghế lái rồi giới thiệu: “Một trong những chiếc xe của cố vấn Yến đấy.”
 
Liễu Mộc Mộc ngồi lên xe, hỏi Phương Xuyên: “Anh nghèo như vậy sao thuê được xe anh ấy vậy?”
 
Tướng mạo của Phương Xuyên chẳng dính dáng gì tới chữ tiền cả, mặc dù là đường sự nghiệp rất tốt. Mong là cô không nhìn lầm.
 
Phương Xuyên thở dài: “Sao tôi thuê được chứ. Cục chúng tôi còn chẳng nuôi nổi cậu ta. Mọi chi tiêu của cậu ta đều là trụ sở chính thanh toán cho đấy. Ngay cả tiền lương cũng là bên trên phát, không cùng hệ thống với chúng tôi.”
 
Bộ môn bọn họ mới thành lập không lâu, mỗi khu vực đều phái một cố vấn xuống. nghe nói sau này sẽ có cảnh sát thực tập tới nữa. Nhưng tạm thời thì nhân lực không đủ, khiến nơi nơi vang đầy tiếng oán than.
 
Nhưng mà Phương Xuyên cảm thấy Yến Tu giỏi hơn những cố vấn khác một chút. Mấy vụ án bọn họ điều tra, xử lý đều rất thuận lợi, cũng không mất mát người anh em nào.
 
Mấy vụ án này nhìn thì không khó, nhưng thật ra lại đầy rẫy nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phải đền mạng ngay.
 
“Ui ui, vậy tiền lương bao nhiêu thế?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
 
“Dù sao cũng cao hơn bọn tôi nhiều.”
 
Hai người coi Yến Tu như không khí, cứ vậy bàn tán chuyện tiền lương của anh.
 
“Giàu thật á…” Liễu Mộc Mộc sờ lên chỗ ngồi làm bằng da, cực kỳ ngưỡng mộ.
 
Phương Xuyên nhìn Liễu Mộc Mộc qua kính chiếu hậu, hỏi cô: “Chẳng lẽ thầy bói các em không giàu à? Tiện tay gieo cho mấy người giàu một quẻ là được mấy trăm nghìn rồi.”
 
“Anh nhìn em như vậy thì có dám tiện tay gieo quẻ cho ai không?”
 
“Phải ha.” Phương Xuyên đồng tình. Lúc trước anh ấy có điều tra Liễu Mộc Mộc, biết cô mới được Đổng Chính Hào tìm về gần đây thôi. Anh ấy cảm thấy trường hợp như Liễu Mộc Mộc thì để người bố giàu có của mình nuôi còn hơn là phấn đấu ở ngoài, ít nhất là sẽ sống lâu hơn.
 
“Vậy người dạy em coi bói… Là ai vậy?” Phương Xuyên thoáng do dự, không biết nên xưng hô thế nào.
 
“Là ông nội em. Ông ấy không nổi tiếng, làm ăn còn chẳng bằng ông mù họ Lưu ở đầu phố bên cạnh nhà tụi em nữa là.” Liễu Mộc Mộc không để ý câu hỏi thăm dò của Phương Xuyên cho lắm, cũng chẳng để ý việc nói cho anh ấy biết bản lĩnh của mình là ai dạy.
 
“Có thể dạy dỗ được cháu gái giỏi như vậy mà không giỏi được à.” Phương Xuyên không tin.
 
Cả chặng đường, hai người nói đông nói tây một hồi, Phương Xuyên còn chưa nói đã thì tới bệnh viện rồi.
 
Sau khi ba người xuống xe thì có một bác sĩ dẫn đường, âm thầm đưa bọn họ tới một chỗ rẽ ở tầng năm khu nội trú, bước vào một phòng bệnh một người.
 
Trong phòng bệnh, Chiêm Hồi Thiên nằm ngửa trên giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà, có vẻ đang ngẩn người.
 
Anh ta liếc qua nhóm người Phương Xuyên vừa bước vào, sau đó quay đầu. Khi liếc thấy Liễu Mộc Mộc đi sau cùng, tròng mắt anh ta mới đảo quanh, có tia sáng lóe lên.
 
“Cậu thấy sao rồi?” Phương Xuyên hỏi.
 
“Rất khỏe.” Giọng nói của Chiêm Hồi Thiên khàn khàn, “Cảm giác còn sống thật tốt.”
 
Anh ta cứ nghĩ mình sẽ chết ở đó luôn. Là ai muốn hại anh ta chứ? Thầy Ninh ư? Chiêm Hồi Thiên lại rơi vào dòng suy nghĩ của mình.
 

“Giới thiệu chút, tôi là Phương Xuyên, đội trưởng của đội Điều tra Vụ án Đặc biệt, chuyên xử lý các vụ án liên quan tới huyền học. Chúng tôi đã có được bằng chứng quan trọng về cậu trong vụ án nguyền rủa bố cậu là Chiêm Hoành Nghiệp bằng dụng cụ làm phép, cậu có muốn nói gì không?” Phương Xuyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chiêm Hoành Nghiệp.
 
Anh ta hơi sững sờ một lát rồi lắc đầu: “Không có.”
 
Mặc dù khi ấy anh ta mất rất nhiều máu, nhưng vẫn còn nhớ kỹ người này, cả chàng trai đang đứng phía sau nữa.
 
Người đó chỉ vẽ lên mặt anh ta thứ gì đó mà máu trên người anh ta liền dừng lại. Chắc chắn đây không phải người bình thường. Lúc trước anh ta cảm thấy thầy Ninh cực kỳ giỏi, bây giờ mới biết thật ra mình chỉ ếch ngồi đáy giếng.
 
Đúng vậy, đúng là anh ta tự tay giết chết Chiêm Hoành Nghiệp.
 
“Cậu có biết thầy Ninh không? Có thể nói cho chúng tôi biết tất cả những chuyện liên quan tới ông ta không?”
 
Phương Xuyên cùng một viên cảnh sát khác ghi chép điều tra của Chiêm Hồi Thiên, Liễu Mộc Mộc lặng lẽ đi sang phòng bệnh bên cạnh.
 
Bên ngoài phòng bệnh có cảnh sát trông chừng. Biết cô là người Phương Xuyên dẫn theo nên không cản cô nhìn qua cửa kính. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Chiêm Ny đang nằm trên giường bệnh, xung quanh có rất nhiều thiết bị giám sát, nhưng cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
 
Liễu Mộc Mộc cảm giác được có người tới gần, khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Yến Tu. Không biết anh đứng sau lưng cô từ lúc nào, cũng đang nhìn vào bên trong.
 
“Chiêm Ny chỉ ngã đập đầu thôi, vì sao vẫn chưa tỉnh lại? Không phải vừa nãy bác sĩ có nói chấn thương ở não không nghiêm trọng lắm sao?” Liễu Mộc Mộc hỏi anh, cũng không nghĩ Yến Tu sẽ trả lời câu hỏi của mình.
 
Nhưng vậy mà Yến Tu lại trả lời thật. Anh nói: “Suy đoán lúc trước của em là đúng. Có khả năng Ninh Viễn đã dùng chiêu gì đó làm não cô ấy bị chấn thương. Tạm thời các thiết bị chỉ có thể kiểm tra ra trong sóng não cô ấy có bất thường.”
 
“Vậy còn anh? Anh cũng không có cách nào ư?”
 
Yến Tu lắc đầu. Phương diện này không phải sở trường của anh, chỉ đành thông qua trạng thái hiện tại của cô ta để xác định việc Chiêm Ny chưa tỉnh lại không có liên quan tới vết thương khi bị ngã.
 
“Cô ấy có tỉnh lại được không?” Tâm trạng bây giờ của Liễu Mộc Mộc rất khó nói. Chỉ một khắc sa sút thôi mà Chiêm Ny bây giờ phải ác giả ác báo ư?
 
“Có lẽ. Nếu vẫn không tỉnh được thì chúng tôi sẽ đưa cô ấy tới thủ đô.”
 
Cho dù không thể tỉnh lại được thì đó cũng là tội phạm. Cô ta và anh hai mình chắc chắn sẽ bị áp giải tới nhà giam đặc biệt. Người còn khỏe thì sẽ bị giam giữ, còn người còn lại có lẽ sẽ được đưa tới trung tâm điều trị trong nhà giam để tiến hành trị liệu.
 
Liễu Mộc Mộc qua xem Chiêm Ny xong thì quay lại phòng bệnh của Chiêm Hồi Thiên. Vừa bước vào đã nghe anh ta hỏi: “Đồng chí cảnh sát, em gái tôi có  biết tôi đang ở bệnh viện không? Bây giờ em ấy đang ở đâu?”
 
Phương Xuyên quay lại nhìn Yến Tu, sau đó lại nhìn Chiêm Hồi Thiên: “Em gái cậu…”
 
“Cô ấy ở phòng bệnh bên cạnh.” Giọng nói lạnh nhạt của Yến Tu vang lên, “Sau khi nguyền rủa cậu xong, cô ấy định tự sát nhưng không thành, được người khác cứu, nhưng vẫn bị ngã đập đầu.”
 
“Nguyền, nguyền rủa tôi?” Có vẻ Chiêm Hồi Thiên rất bất ngờ, “Vì sao? Sao em ấy lại muốn giết tôi? Rõ ràng tôi đã trả bình hoa cho thầy Ninh. Sao em ấy lại…”
 
Cảm xúc của Chiêm Hồi Thiên rất kích động. Bác sĩ đứng bên ngoài vội vàng đi vào trợ giúp. Một lúc lâu sau, anh ta mới bình tĩnh lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Cho nên, người thật sự muốn giết tôi là Chiêm Ny.” Chiêm Hồi Thiên cứ như mất hết sức lực trong nháy mắt, lẩm bẩm, “Đúng là báo ứng mà.”