Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 12: Bảo Vệ



Ngày hôm sau...

Làm việc tại văn phòng của chủ tịch là một điều quá đỗi tuyệt vời, căn bản nơi đây có thể nhìn bao quát phong cảnh thành phố, nên dù Tô Hà Xuyên mệt mỏi ngắm nhìn một lúc cũng thấy vui vẻ yêu đời.

Ngày cuối tuần, nên Hà Xuyên cố gắng tranh thủ xử lý công việc để ngày mai dành thời gian nghỉ ngơi. Lúc này, bỗng nhiên điện thoại trên bàn làm việc của cô chợt reo vang, vừa nghe thấy cô đã sốt sắng nhấc lên và áp vào bên tai, tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn lẫn nghiêm túc.

“ A lô. ”

“ Thư ký Tô, có bà Lưu và cô Lưu đến muốn gặp cô. ”

Sắc mặt Tô Hà Xuyên lập tức thay đổi, đang vui vẻ bỗng hóa vô cùng khó chịu và phiền não, một khuỷu tay chống lên mặt bàn làm điểm tựa và từng đầu ngón tay mềm mại day day thái dương, nặng nề cất tiếng:

“ Được, tôi biết rồi! ”

Chiếc điện thoại được đặt xuống, Tô Hà Xuyên nhướn mày lắc đầu bất mãn thu xếp gọn gàng giấy tờ trên bàn, sau đó đứng lên và nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm ngẩng nhìn khi cánh cửa được đóng lại, hàng lông mày chợt nhíu nhẹ một chút rồi lập tức cầm lấy chiếc điện thoại.

Xuống dưới phần sảnh tập đoàn, đến nơi có bà Lưu và Chu Lạc Bích đang ngồi chờ đợi. Nhiều khi Tô Hà Xuyên cô không biết mình đã gây ra lỗi lầm gì, sao họ cứ tới làm phiền cuộc sống yên ổn của cô.

“ Xin chào Lưu phu nhân, bà muốn gặp tôi có việc gì? ”

Hà Xuyên từ tốn ngồi xuống ghế đơn, ánh mắt kiên định hướng thẳng đến hai người họ. Bà Lưu nhếch môi cười nhạo báng một cái, khinh thường ra mặt, lên tiếng:

“ Tôi bảo cô tránh xa con trai của tôi, nó hiện tại đã có gia đình, sao cô cứ mặt dày bám theo? Cô chê số tiền trước đó là ít nên không nhận, đúng không? Hay nghĩ mình có thể bước chân vào Lưu Gia chúng tôi làm dâu? ”

“ Mong Lưu phu nhân có thể nói chuyện lịch sự, thái độ tử tế và tìm hiểu kỹ càng một chút. Tôi không hề bám theo ai cả, đặc biệt là Lưu tổng, và đừng dùng tiền để hạ thấp giá trị nhân phẩm của tôi. ”



Nhìn thấy thái độ ngông nghênh lẫn tự cao tự đắc của Hà Xuyên, cơn nóng trong lòng của Chu Lạc Bích tăng mạnh, nhưng vẫn dằn xuống khiêm tốn bởi vì có mặt bà Lưu, nói:

“ Rõ ràng là tuần trước Đại Trung qua tìm cô, ở bên đây cả tuần, cô còn muốn chối sao? ”

Vừa dứt câu, Bà Lưu lại bồi thêm:

“ Nếu cô cứ tiếp tục day dưa, không chịu chấm dứt hoàn toàn với con trai tôi, thì đừng trách tôi làm cho cả tập đoàn Phùng Thị này biết cô chính là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ hôn nhân của người khác, để họ dè bỉu, phỉ báng... ”

“ Lưu phu nhân cứ thử làm xem, tôi đợi! ”

Âm giọng nam tính này dĩ nhiên không phải của Tô Hà Xuyên, những nhân viên khác thì làm sao có đủ cam đảm để thách thức một vị phu nhân quyền quý, khả năng chỉ có một người.

Phùng Khiếu Khâm oai phong lịch lãm đút hai tay vào túi quần, sắc mặt chẳng chút sợ sệt hay e ngại điều gì, ngược lại còn tỏ thái độ nghênh chiến rõ ràng, đanh giọng nói tiếp:

“ Thay vì Lưu phu nhân đến đây, thì bà nên tìm con trai mình, bảo cậu ta đừng tới làm phiền bạn gái tôi nữa, tôi rất không thoải mái và vô cùng khó chịu. ”

Tô Hà Xuyên lập tức xoay đầu ngẩng lên nhìn Phùng Khiếu Khâm, đôi mắt mở to tròn xoe hút hồn, hàng mi dài chớp nhẹ vừa ngạc nhiên những cũng vừa có chút rung động.

Dĩ nhiên, Chu Lạc Bích cũng không tránh khỏi sững sốt và kinh ngạc, tròng mắt trợn ngược khi nghe Phùng Khiếu Khâm bảo rằng ‘ bạn gái tôi ’.

Tại sao Tô Hà Xuyên lại may mắn và có sức cuốn hút như thế, được cả Lưu Đại Trung và Phùng Khiếu Khâm mê mẩn, bảo vệ?

Bỗng dưng, bà Lưu ngang tàng đứng dậy, lạnh giọng cất lên:

“ Cậu là ai mà dám dùng thái độ và giọng điệu đó nói chuyện với tôi? ”

“ Tôi là Phùng Khiếu Khâm, bà nhớ kỹ nhé! ”

Nói xong, Phùng Khiếu Khâm khom người choàng tay ôm lấy bả vai Tô Hà Xuyên kéo cô đứng dậy sánh ngang với anh. Hiện tại, cô ngoan ngoãn như con mèo e ấp vào lòng chủ nhân, cảm giác được che chở khi bị người khác ức hiếp khiến cô thực sự thấy rất ấm áp và phần nào an ủi.



Cô là con gái mà, cô được quyền yếu đuối, được người đàn ông bảo vệ và chăm sóc.

“ Tôi nhắc nhở hai người lẫn cả Lưu Đại Trung, và đây là lần cuối. Sau này không được làm phiền bạn gái tôi, đặc biệt là dùng những lời sỉ nhục, lăng mạ, thái độ khinh thường khi nãy. Tôi còn nghe thấy và biết các người tiếp tục quấy rối, thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần. Phùng Khiếu Khâm này không bao giờ để bạn gái chịu ủy khuất hay thiệt thòi. ”

Dứt câu, một bên chân mày của Phùng Khiếu Khâm xếch lên rõ rệt và dùng ánh mắt đe dọa lẫn thách thức hai người họ. Sau đó, anh nâng tầm nhìn hướng ra bên ngoài, uy nghiêm cất tiếng:

“ Bảo vệ, tiễn khách, sau này cấm cửa! ”

Chu Lạc Bích hậm hực trừng trừng nhìn Tô Hà Xuyên, cảm thấy vô cùng khó chịu khi cô được Phùng Khiếu Khâm công khai bảo vệ, bênh vực. Cuối cùng, cô ta đứng dậy theo bà Lưu, cả hai chủ động rời đi không để bảo vệ xua đuổi.

Lúc này, Hà Xuyên nhẹ nhàng gạt bàn tay của Phùng Khiếu Khâm ra khỏi bả vai và lùi ra xa giữ khoảng cách, lên tiếng:

“ Chủ tịch, cảm ơn anh! ”

“ Bị người ta ức hiếp nhưng vẫn ngồi nín thinh, bình thường em hung dữ với tôi lắm mà. ”

Khuôn mặt Hà Xuyên trở nên phụng phịu, hỏi:

“ Tôi hung dữ khi nào chứ? ”

Phùng Khiếu Khâm chợt cười, hắt cằm về phía đối phương, trả lời:

“ Em xem em đi. ”

“ Thế sao anh thích tôi? ”

“ Tôi thích phụ nữ hung dữ, ngoan hiền hay dạ vâng tôi không quen! ”