Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 17: Tỏ Tình



Một tuần sau...Lịch làm việc tại thành phố S hoàn thành, trợ lý Doãn đã lên máy bay về trước tranh thủ những ngày nghỉ ở bên vợ con, chỉ còn Phùng Khiếu Khâm và Tô Hà Xuyên ở lại, bởi vì theo lịch trình tối mai anh phải tham gia một bữa tiệc xả giao cùng với đối tác.

Sau khi cùng nhau ăn tối, Phùng Khiếu Khâm đề nghị đi dạo và Tô Hà Xuyên đồng ý. Lúc này, cả hai thong thả từng bước trên đường, khung cảnh nơi đây thật lung linh và nhộn nhịp, khiến trong lòng có chút vui vẻ.

Với cô, như kết hợp giữa công tác và du lịch.

Bỗng dưng, bước chân của Phùng Khiếu Khâm chậm dần và di chuyển tầm mắt nhìn qua Hà Xuyên, khẽ cười rồi lên tiếng:

“ Em mệt không? ”

Hà Xuyên gật đầu, trả lời:

“ Khá mệt, nhưng sức khỏe vẫn còn ổn lắm, không sao! ”

Sau đó, Hà Xuyên lại nói:

“ Vợ của trợ lý Doãn thật may mắn, vừa xong là anh ấy ra sân bay lập tức, bảo với tôi là tranh thủ được nghỉ ba ngày ở bên bù đắp cho vợ con, chắc chị ấy hạnh phúc lắm. ”

“ Tôi cũng muốn có một người chờ đợi, nhưng đáng tiếc là không ai để bù đắp cho hết. ”

Nhớ lại thời gian trước, Phùng Khiếu Khâm anh cũng hay tranh thủ thời gian, sắp xếp hàng đống công việc để sang Anh thăm Hề Dung Diệp cô, sau đó thì sang thành phố E khi cô ấy du học về nước, cuối cùng đến thành phố B lúc cô ấy gặp khó khăn. Thế nhưng, đổi lại tất cả mọi điều là sự biết ơn.

Có lẽ định mệnh sắp đặt, nên không thể sắp xếp một kết cục khác, sẽ hoàn hảo và viên mãn với một nhân duyên khác, người con gái khác...

Nghe Phùng Khiếu Khâm nói vậy, trái tim Hà Xuyên vốn dĩ loạn nhịp nhưng vẫn cố kiềm nén giả vờ bình ổn như không hề xao động, lên tiếng:

“ Ba mẹ anh đang chờ anh về nhà đấy, chắc họ rất hãnh diện về anh nhỉ. ”

Bước chân Phùng Khiếu Khâm đột ngột dừng hẳn, ánh mắt thay đổi nhanh chóng trở nên u buồn, sau đó giọng điệu có chút nặng nề cất lên:



“ Ba mẹ tôi gặp tai nạn máy bay mất cách đây gần mười bốn năm rồi, hiện tại tôi chỉ còn anh trai là người thân duy nhất. ”

Tô Hà Xuyên lập tức biến sắc, trong lòng cảm thấy có lỗi tột cùng khi khơi gợi lại sự mất mát và đau thương, Phùng Khiếu Khâm hiện tại trông rất tội nghiệp.

Vội vàng nói:

“ Xin anh lỗi, do tôi không biết! "

“ Không có gì, em đừng kích động như thế. ”

“ Thực sự tôi từng tìm hiểu về gia đình của anh, nhưng mãi chẳng thấy, không nghĩ ba mẹ anh đã mất. ”

Phùng Khiếu Khâm bật cười trầm ồn khe khẽ, sau đó đút cả hai tay vào trong túi quần, dáng vẻ trở nên thong thả không còn nghiêm chỉnh như vừa rồi, hỏi:

“ Em muốn biết về gia đình tôi hả? Tò mò danh tính của ba mẹ chồng tương lai ư? ”

“ Không phải! ”

Tô Hà Xuyên lắc đầu liên tục phủ nhận, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng. Bởi vì cô từng nghĩ, ông bà Phùng chắc là người có quyền lực, địa vị và danh tiếng lừng lẫy, nên mới có câu ‘ Phùng Khiếu Khâm có người chống lưng ’. Thế là, cô mới tìm hiểu đôi chút để giải đáp sự tò mò, nhưng chẳng tra ra thông tin.

“ Tôi chỉ là thắc mắc thôi, nhưng ba mẹ chồng tương lai gì chứ? Tôi có hứa sau này sẽ gả cho anh à? ”

Phùng Khiếu Khâm bật cười lớn hơn, thích thú trước dáng vẻ cáu kỉnh của Hà Xuyên, chính xác là tính cách chứ chẳng phải ngoại hình giống với ai đó.

Tô Hà Xuyên giận dỗi thực sự, nét mặt tỏ thái độ bực dọc với anh vô cùng rõ ràng, sau đó dứt khoát quay bước và vừa đi vừa nói:

“ Tôi không nói chuyện với anh nữa, ngoài công việc ra thì anh cũng đừng tìm tôi! ”

“ Hà Xuyên! ”



Kết quả, Phùng Khiếu Khâm nhanh bước đuổi theo phía sau. Mặc dù bị nhân viên khó chịu nhưng anh vẫn không dám làm gì, thậm chí nét mặt còn cực kỳ hứng khởi xem đó như chuyện vui.

Lúc này, anh vội vàng đưa tay về trước nắm lấy bàn tay mềm mại ấy giữ lại, cảm giác bên trong cơ thể như có hai nguồn điện tiếp xúc va chạm, cùng với đó là ánh mắt cũng liên kết chặt chẽ, khiến cả hai đứng yên bất động giữa dòng người.

Và rồi, người tỉnh táo đầu tiên chính là Tô Hà Xuyên, cô lập tức phủi tay của Phùng Khiếu Khâm và bẽn lẽn hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đường. Thế nhưng, anh kiên quyết lần nữa nắm lấy cả đôi tay cô, dịu giọng cất lên:

“ Hà Xuyên, thời gian cả hai chúng ta tiếp xúc với nhau không lâu, nhưng tôi rất muốn được bảo vệ và chăm sóc em, cho tôi cơ hội đó được không? ”

“ Tôi nhận thấy bản thân mình không phải quá xuất sắc hay xinh đẹp, gia đình cũng chẳng hoàn chỉnh, thua kém rất nhiều với những cô gái anh từng gặp qua, thế tại sao anh thích tôi? ”

Nhận được câu hỏi từ Hà Xuyên, Phùng Khiếu Khâm nhất thời im lặng, nhưng bàn tay nhẹ nhàng ấp ôm bao bọc bàn tay của đối phương, sau đó trả lời:

“ Cảm xúc, lần đầu tiên gặp em đã thấy ấn tượng, tiếp xúc dần trái tim rung động. Hà Xuyên, tôi thích em! ”

Tô Hà Xuyên dứt khoát thu lại đôi tay, kết chặt vào nhau và lãng tránh ánh mắt, nói:

“ Tôi không tin! ”

“ Thế em nghĩ tại sao? ”

“ Tôi không biết! ”

Khóe môi Phùng Khiếu Khâm nhếch lên rồi nở một nụ cười bất lực, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát biểu cảm của đối phương, lên tiếng:

“ Rốt cuộc thì tôi phải làm sao để em tin tôi? ”

Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên chạy đi, lên tiếng:

“ Tôi về khách sạn trước đây, tạm biệt! ”