Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 28: Không Vội Vàng



Ở lại nhà Tô Hà Xuyên đến hơn mười giờ khuya thì Phùng Khiếu Khâm mới xin phép về khách sạn, mặc dù ông Tô bảo anh ngủ lại nhưng anh từ chối, sợ mọi người xung quanh sẽ dị nghị không hay về bạn gái của mình.

Lúc này, mẹ và dượng Hà Xuyên lên xe đi về, ông bà Tô tiễn họ sau đó quay vào trong nhà, lịch sự để lại không gian riêng tư cho cá hai.

Hiện tại chỉ còn Tô Hà Xuyên và Phùng Khiếu Khâm, Ngụy Trí thì đang đứng ở chiếc xe quay lưng với cả hai, cách một đoạn khá xa nên không thể nghe được cuộc trò chuyện.

" Anh đến khách sạn nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya làm việc đấy nhé, sáng mai anh còn phải dậy sớm."

" บ..."

Phùng Khiếu Khâm ôm ấp hai bàn tay của Hà Xuyên trong lồng bàn tay của anh, nâng niu quyến luyến không muốn rời xa, đôi mắt nhìn cô đôi chút lờ đờ gợi cảm do hiện tại trong người có men rượu, là uống cùng cậu và dượng cô,

Tô Hà Xuyên chợt cười bất lực, đôi môi uyển chuyển lên tiếng:

" Thế sao còn không buông tay của em ra."

Bỗng dưng, Phùng Khiếu Khâm cúi xuống chớp môi đôi môi căng mọng quyến rũ của Hà Xuyên ghì chặt. Lúc này, khóe mắt của cô xếch lên hiện rõ ý cười, bờ môi cũng dần chuyển động mút lấy đáp lại với anh, bàn tay buông ra ôm ấp đối phương.

Thế nhưng, cả hai không dám day dưa quá lâu ở không gian như này, đặc biệt là trước cổng nhà cô, gia đình cô sẽ có cái nhìn đánh giá không tốt về anh.

Đôi môi vừa dứt ra, Phùng Khiếu Khâm lập tức lên tiếng:

"Anh ngủ ở khách sạn một mình cảm thấy hơi sợ, hay em đến đó ngủ cùng anh đi."

Tô Hà Xuyên bật cười, bàn tay nhỏ nhắn đánh khẽ lên vòm ngực vạm vỡ Phùng Khiếu Khâm, nụ cười của cô xinh xắn và rạng rỡ hơn cả ánh ban mai chiếu sáng, điểm thu hút mạnh mẽ với đối phương nhất là má lúm đồng điếu, nhìn rất ấn tượng khiến anh chìm đắm.

Cô lên tiếng:

"Vậy lúc trước khi anh đi công tác, anh ngủ ở khách sạn với ai hửm? "



"Lúc trước khác, bây giờ khác đúng không?"

" Thế khi nãy cậu em bảo anh ngủ lại đây, sao anh không đồng ý chứ? "

Bàn tay của Phùng Khiếu Khâm ở phía sau lưng Tô Hà Xuyên chuyển động vuốt ve, ý tứ thể hiện đã quá rõ ràng, sau đó lền tiếng trả lời:

"Cậu bảo em dọn phòng khác cho anh, chứ không phải ngủ cùng em. Cậu ấy mà nói rằng ' lên ngủ cùng Hà Xuyên ', thử xem anh có lên ngay và vào việc luôn không. "

Khuôn miệng của Hà Xuyên lập tức chúm chím, ánh mắt chứa đầy tình cảm và có chút ngại ngùng bẽn lẽn, lần nữa đánh khẽ vào vòm ngực anh, e thẹn lên tiếng:

"Anh lưu manh lắm rồi đó, Khiếu Khâm!"

Sáng hôm sau, Tô Hà Xuyên tám giờ mới chịu thức dậy và xuống nhà ăn sáng, nằm nướng tận hưởng ngày nghỉ.

Tuy là thế, nhưng bà Tô không hề có chút thái độ, yêu thương thật lòng.

" Bà ngoại, mợ, chào buổi sáng."

" Cháu đó, ngủ dậy trễ thế sao? "

Nghe mẹ chồng nói vậy, bà Tô lập tức bào chữa, lên tiếng:

"Hà Xuyên đi làm cả tuần, được nghỉ thì phải ngủ bù, nếu không ảnh hưởng sức khỏe đấy mẹ. "

" Đúng đó bà."

Một lúc sau, Tô Hà Xuyền cùng với bà Tô vào trong ăn sáng. Lúc này, bà ấy nhìn ngó xung quanh xem xét người làm có bước vào hay không, sau đó lên tiếng:

" Hà Xuyên, ở đây chỉ có mợ cháu chúng ta, mợ nói điều này được không? Thực ra là cậu của cháu cũng muốn nhắc nhở, nhưng ngại bởi vì là đàn ông. "

Tô Hà Xuyên đang ăn bất giác ngưng lại, lập tức lấy khăn giấy lau miệng ngẩng lên nhìn bà Tô, cảm thấy như có vấn đề nghiêm trọng.



Sau đó, cô gấp gáp lên tiếng:

" Chuyện gì vậy mợ?"

"Xã hội hiện đại, cháu và Khiếu Khâm cũng đã trưởng thành, nên cậu mợ không dám xen vào việc cá nhân của tụi cháu. Thế nhưng, khi chưa xác định tương lai, cháu đừng để mang thai. Cậu mợ chẳng có ý gì đâu, chỉ sợ cháu giống mẹ cháu, sẽ khổ lắm đấy, Hà Xuyên! "

Sống chung với bà Tô, làm sao Tô Hà Xuyên không hiểu tính tình của bà ấy. Thú thật thì bà ấy còn quan tâm nhiều hơn cả mẹ cô, nhưng không thể trách vì mẹ cô có gia đình riêng.

Và rồi, Hà Xuyên trìu mến nắm lấy bàn tay của bà ấy, nhỏ nhẹ lên tiếng:

" Cháu hiểu ạ, và cũng biết điều đó, cảm ơn cậu mợ rất nhiều!"

"Riêng mợ cảm nhận thì thấy Khiếu Khâm khá tốt, nhưng phải đợi thời gian kiểm chứng. "

Nghe thế, Tô Hà Xuyên cũng thành thật tâm sự, vừa mỉm cười vừa cất lời:

" Hiện tại thì Khiếu Khâm rất tốt, vô cùng nuông chiều và yêu thương cháu. Nhưng cháu không vội vàng đâu, phải xem tình cảm của anh ấy dành cho cháu như thế nào. Nếu anh ấy xứng đáng thì dù sau này không đến được với nhau, cháu cũng sẽ chẳng hối hận ."

"Mợ biết cháu rất thông minh và biết nhìn nhận, chỉ tại cậu mợ lo xa thôi! "

Tô Hà Xuyên cùng bà Tô bật cười vui vẻ, sau đó cô xoay sang tiếp tục ăn bữa sáng, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Lúc trước cô từng nghĩ, chỉ cần có tiền và làm chủ cuộc sống của mình là hạnh phúc. Thế nhưng, nó đã thay đổi khi cô biết yêu đương, nhung nhớ. Có những lúc hạnh phúc, vui vẻ thì dĩ nhiên sẽ có những khi giận hờn, buồn bã, nhưng cô thấy cuộc sống mình nhiều màu sắc....

Bình yên lại hóa cô đơn.....

"Mợ ơi, Khiếu Khâm muốn mời gia đình mình tối nay ra nhà hàng ăn tối, anh ấy cũng đã đặt phòng. Chiều mai tụi cháu phải quay về thành phố X, còn công việc và sắp đến ngày giỗ ba mẹ anh ấy. "

" Tối qua Khiếu Khâm đã nói qua rồi, cậu của cháu hôm nay sẽ về sớm."