Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 32: Muộn Phiền Sâu Kín



Không phải chỉ một mình Phùng Khiếu Khâm bị đuổi ra khỏi căn hộ, đến ngay cả người chẳng liên quan như Sở

HànĐông cũng bị bạn gái tống ra bên ngoài.

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm không những bị bạn gái giận dỗi, mà còn hứng chịu cái lườm nguýt đến thấu xương

từ Sở Hàn Đông dành cho, như ghét cay ghét đắng anh đã lâu, sau đó thêm một cái đập tay mạnh bạo xuống bả

vai rắn rỏi, gắt gỏng lên tiếng:

" Cậu thấy chưa, tôi nói có sai đâu, tôi sẽ bị cậu làm cho liên lụy. "

Phùng Khiếu Khâm trở nên trầm tư hơn hẳn, lặng ngườiđămđăm một hướng chìmđắm vo những bộn bề trong

chính suy nghĩ của mình, bàn tay buông thống dường như hiện tại chẳng màng đến việc gì.

Sở Hàn Đông thấy thế nên cũng câm nín, tạm thời bỏ qua cho anh, sau đó lên tiếng:

"Đến nhà tôi uống vài ly không? "

Phùng Khiếu Khâm lập tức xoay người bướcđi, thế nhưng liên tục bốn bước vẫn không thấy người bên cạnh di

chuyển, cuối cùng xoay lại cất tiếng:

"Cậu thể hiện thành ý chút đi, Sở Hàn Đông!"

Gia đình của Sở Hàn Đông cũng thuộc dạng khá giả ở thành phố X, ba anh ấy là bác sĩ nhưng anh ấy không nối nghiệp, yêu thích kinh doanh.



Tại một căn biệt thự hiện đại, chính xác là ở trên sân thượng với không gian rộng rãi, thoáng đãng. Phùng Khiếu Khâm và Sở Hàn Đông trên tay mỗi người một ly rượu, vừa nhâm nhi vừa ngắm cảnh trước mắt.

" Bí mật giấu càng lâu, tổn thương càng nhiều. Nếu tôi là Tô Hà Xuyên, nhất định sẽ bắn vào tim cậu một phát. "

Không phải Sở Hàn Đông anh sợ Trịnh Dĩ Khê cô khi biết được, sẽ nổi giận với anh đầu, bất quá anh năn nỉ vài ngày cũng nguôi. Thế nhưng, anh đang lo lắng cho bạn thân, mất một thời gian dài nhưng trong tim toàn là vết thương.

"Phùng Khiếu Khâm, nhân lúc Tô Hà Xuyên chưa biết và đang giận cậu, cậu buông tay luôn đi, giải thoát cho cả hai để sau này không ai phải chịu tổn thương. "

Phùng Khiếu Khâm trầm ngâm lắng nghe, ánh mắt chứa muôn vàn suy tư muộn phiền sâu kín nhìn về phía xa xăm, bàn tay chậm rãi nâng ly rượu lên miệng uống khẽ từng ngụm, dù đã trôi qua mấy giờ đồng hồ nhưng anh vẫn không hề thốt ra một câu.

Thực sự hình ảnh khi Tô Hà Xuyên cô khóc, ám ảnh tâm trí và hành hạ tinh thần của anh khủng khiếp, dù cố tình lãng quên nhưng hoàn toàn không thể, cứ luẩn quẩn trong đầu.

Thấy thế, Sở Hàn Đông xoay người trở lại, dựa lưng vào thành lan can, nghiêng đầu nhìn qua Phùng Khiếu Khâm, tiếp tục lên tiếng:

"Tình cảm tạm bợ này, duy trì được bao lâu? Đừng tự lừa gạt bản thân của mình nữa, đó không phải là Hề Dung Diệp. Dù cố chấp tiếp tục, thì đến một giai đoạn nào đó cậu cũng sẽ mất cảm xúc, chán chường khi giữa cả hai chẳng có tình yêu. "

Phùng Khiếu Khâm khép tạm mi mắt gục đầu nhìn xuống, trông anh dường như rất khổ sở và ngồn ngang, bàn tay nâng lên ấn vào ấn đường vị trí đang đau nhức, cuối cùng quay người đi lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống, cả người vô cùng mệt mỏi và bất lực, nặng nề cất tiếng hỏi lại:

" Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?"

" Tôi sẽ buông tay, lợi dụng cô ấy thời gian qua đã đủ rồi. Người ta cũng là con gái, có trái tim mềm yếu rất dễ bị tổn thương. Nếu để bí mật bại lộ, vết thương này e là Tô Hà Xuyên phải tốn thời gian rất lâu để chữa lành và sẽ hận cậu đến xương tủy. Thà là bây giờ cứ như vậy mà chấm dứt, một tháng hay hai tháng thì cũng quên cậu, nỗi đau sẽ bớt hơn. "

Phùng Khiếu Khâm tiếp tục trầm tư suy ngẫm những lời Sở Hàn Đông vừa nói, tâm trí bấn loạn đấu tranh không ngừng, lồng ngực cuộn trào nhói lên từng hồi đau nhức khôn cùng. Giờ đây, câu hỏi trước đó anh tự hỏi chính bản thân mình hiện tại đã có cầu trả lời, chỉ là hình như muộn màng....

" Phùng Khiếu Khâm, nếu ngay từ đầu cậu nghe lời tôi, thì hôm nay cậu đâu thế này."



"Tôi..không nỡ buông tay....Sở Hàn Đông...tôi..."

"Rốt cuộc cậu đã yêu Tô Hà Xuyên hay là vẫn mãi vương vấn hình bóng Hề Dung Diệp?"

Ở tại căn hộ chung cư, Tô Hà Xuyên cứ lăn qua lộn lại trên giường không thể ngủ được, tại do vô cùng hậm hực và mong chờ cuộc gọi hoặc tin nhắn năn nỉ từ ai kia.

Lúc này, Hà Xuyên bật người ngồi dậy, lập tức cầm lấy điện thoại kiểm tra rồi bất mãn tức giận ném đi. Cuối cùng, cô chẳng thể chịu nổi nữa, xuống giường và sang phòng ngủ của Trịnh Dĩ Khê.

" Cậu chưa ngủ nữa sao?"

"Chưa, tối nay Sở Hàn Đông chẳng biết làm gì mà không gọi điện cho tớ."

Sau đó, Trịnh Dĩ Khê tò mò lại hỏi:

"Phùng Khiếu Khâm có nhắn tin hay gọi điện cho cậu không?"

Tô Hà Xuyên lắc đầu buồn bã, chậm rãi từng bước tiến đến sofa, sau đó nặng nề thả cơ thể xuống ghế, với lấy chiếc gối ôm ấp vào lòng, sắc mặt vô cùng âu sầu.

"Tớ có làm gì quá đáng đâu chứ, người sai là anh ta cơ mà. Có vị hôn thê, dù yêu hay không cũng phải tôn trọng và nói với tớ khi cả hai bắt đầu. Nếu tớ biết, thì lúc trưa đối diện với Bạch Chi đã không tủi nhục bỏ đi. "

Trịnh Dĩ Khê mang theo con gấu, gấp gáp xỏ dép vào chân rồi đi nhanh đến chỗ Hà Xuyên ngồi xuống bên cạnh, thái độ cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng, lên tiếng:

"Chính xác, rõ ràng là Phùng Khiếu Khâm không thành thật ngay từ đầu với cậu. Nếu là tớ, thì Sở Hàn Đông xác định tiêu đời, chẳng phải ngồi yên giận dỗi như cậu đâu."

Tô Hà Xuyên bật cười, đưa đầy bả vai của cô ấy, nói:

"Cậu làm gì ghê vậy chứ, người ta sợ cậu bỏ chạy thật đó, Sở tổng thật can đảm khi yêu cậu! "