Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 41: Tại Vì Anh Sợ Mất Em!



Trải qua hai lần ân ái mây mưa sung sướng hạnh phúc trên giường, Phùng Khiếu Khâm bế Tô Hà Xuyên vào phòng tắm vệ sinh. Lúc này, cả hai cùng nhau ngồi trong bồn tắm, hai chân anh mở rộng đặt cô ở giữa ôm ấp massage và tẩy rửa cơ thể, tâm trí hiện tại đang bị cuốn theo dòng suy nghĩ.

“ Đừng…em nhột…a ~ ”

Hà Xuyên nũng nịu chuyển động cơ thể, bàn tay nắm lấy bàn tay của Phùng Khiếu Khâm đang đặt trên bầu ngực cô xoa nắn, sau đó dứt khoát kéo xuống và hớn hở xoay mặt nhìn anh. Thế nhưng, biểu cảm cô bỗng nhiên thay đổi, lo lắng tiếp tục lên tiếng:

“ Anh sao vậy? ”

Phùng Khiếu Khâm thức tỉnh trở lại, bàn tay âu yếm vuốt ve vùng eo của Hà Xuyên và lập tức hôn vào gò má, ôm cô cùng ngã về sau thành bồn dựa lưng vào đó.

“ Anh đang ghen, Hồ Bỉnh Chương đó tại sao nhìn em lạ lẫm như thế, rõ ràng là có tình ý đặc biệt. ”

Hà Xuyên ngay lập tức bật cười, đập tay xuống vòm ngực trần rắn rỏi của anh, lên tiếng:

“ Tình ý gì chứ? Người ta cũng đã biết em có bạn trai. Nhưng mà, anh ta tên Hồ Bỉnh Chương hửm? ”

Hàng lông mày của Phùng Khiếu Khâm chau nhẹ, ngẩng nhìn Hà Xuyên với ánh mắt ngờ vực lẫn dò xét. Thế nhưng, không đợi anh tra khảo hay hoài nghi về mình, cô thành thật nói ra, căn bản cũng chẳng có ý định che giấu, vốn dĩ rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.

“ Lúc em còn ở thành phố B, hôm đó kỷ niệm ngày cưới của cậu mợ nên gia đình ra nhà hàng ăn tối, chẳng biết anh ta gấp gáp việc gì mà va phải vào người em. ”

“ Thế à! ”

Lồng ngực của Phùng Khiếu Khâm có chút rung chuyển, mi mắt rũ xuống vô cùng hổ thẹn và áy náy nhiều hơn, nhận thấy bản thân chẳng xứng đáng với tình yêu của Hà Xuyên.

Cô rất chân thành, thật thà với anh, thậm chí điều quý giá nhất cũng tin tưởng trao cho anh. Ngược lại, anh cố gắng giấu giếm cô về việc ấy…

Phùng Khiếu Khâm túng quẫn đấu tranh, hơi thở trở nên nặng nhọc và khó khăn muôn phần, ngập ngùng lên tiếng:

“ Hà Xuyên, anh… ”

“ Sao thế? Nhưng anh kỳ lạ thật, tự dưng lại ghen tuông vô cớ. Lần trước là anh Mạnh Hải, lần này với Hồ Bỉnh Chương gì đó, còn lần thứ ba thì anh đừng trách em. ”

Sắc mặt và giọng điệu của Tô Hà Xuyên lúc này uy hiếp trái tim Phùng Khiếu Khâm vô cùng, khiến anh cực kỳ sợ hãi nếu để cô biết được lý do thức sự.

“ Tại vì anh sợ mất em! ”

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, từng giờ, nhìn màn đêm tối mịt bao trùm thông qua cửa kính càng khiến tâm trạng của Phùng Khiếu Khâm tệ hơn, nỗi buồn và lo sợ trong lòng dâng lên tột cùng, làm anh không thể chợp mắt.

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm nhìn xuống cô gái đang nép mặt vào vai anh yên giấc ngủ ngon, cảm giác tội lỗi, ray rức, bất an tiếp tục tràn vào tâm trí. Và rồi, anh chậm rãi hôn vào đỉnh đầu của Hà Xuyên một cái nhưng ghì lại thật lâu, vòng tay siết chặt hơn nữa.

Lúc sau, Phùng Khiếu Khâm nhẹ nhàng gỡ tay của Tô Hà Xuyên đang quấn lấy thắt lưng anh, sau đó đỡ đầu đặt vào chiếc gối và nhích khẽ ra thành công xuống giường.

Từ khi gặp gỡ quen biết Hà Xuyên, anh ít uống rượu và hút thuốc hẳn ra, hay chỉ vài ly. Có điều, hiện tại anh cần phải nhâm nhi một chút, để có thể vào giấc.

Đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, Phùng Khiếu Khâm khẽ nâng ly rượu lên miệng uống lấy một ngụm, lẳng lặng đứng đó suy tư và ưu phiền một mình. Thế nhưng, khoảng hai mươi phút sau, Tô Hà Xuyên lờ mờ mở mắt thức giấc do không tìm được cơ thể của đối phương trên giường.

Hà Xuyên lập tức ngốc đầu ngẩng lên, mi mắt có chút khó khăn mở ra nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, giọng điệu ngái ngủ cất lên:

“ Khiếu Khâm…anh Khâm! ”

Phùng Khiếu Khâm giật mình xoay người nhìn sang, lúc này Tô Hà Xuyên đã ngồi dậy và đang định xuống giường, anh hỏi:

“ Sao thế em? ”

Dứt lời, Phùng Khiếu Khâm chậm chạp bước đến gần Hà Xuyên, và hiện tại cô cũng đang đi tới với anh, sau khi cả hai cạnh bên mới lên tiếng:

“ Em hỏi anh mới phải đấy? Sao không ngủ mà đúng đó? Có việc gì sao? Em thấy anh khác lạ lắm! ”

Phùng Khiếu Khâm lập tức ôm chầm Tô Hà Xuyên siết chặt khít khao vào lòng, bí mật này có thể giày vò anh cả đời, nhưng vẫn tốt hơn nếu để mất cô.

“ Khiếu Khâm, anh sao thế? Nếu gặp vấn đề gì khó khăn cứ chia sẻ với em, em sẽ cùng anh giải quyết và vượt qua. ”

“ Không có gì, là anh hạnh phúc quá thôi! ”

Lúc này, Tô Hà Xuyên gỡ tay của Phùng Khiếu Khâm và kéo anh ra một chút, sau đó ngẩng nhìn vào mắt của anh dò xét, lên tiếng:

“ Anh nhớ ba mẹ hửm? ”

Phùng Khiếu Khâm không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, Hà Xuyên lại cho rằng hành động ấy là mình đã đoán đúng tâm tư của anh. Sau đó, cô lập tức nắm lấy bàn tay anh kéo đến cửa sổ và ngẩng nhìn lên bầu trời, mỉm cười tiếp tục lên tiếng:

“ Ba mẹ anh trên trời vẫn dõi theo anh đấy, họ không muốn chứng kiến anh buồn…! ”

“ Ừ, anh không buồn nữa. Hà Xuyên, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh! ”