Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 67: Hoa Cưới



Thời gian chỉ mới đó thôi, nhưng cả hai đã chính thức quen nhau tròn trĩnh một năm, và ngày kỷ niệm cũng là sinh nhật của Tô Hà Xuyên. Năm nay vẫn như mọi năm, cô quây quần bên gia đình thân yêu của mình, đặc biệt lần này có thêm thành viên.

“ Cả nhà vốn dĩ không có phản đối hai đứa quen nhau, tôn trọng mọi quyết định của Hà Xuyên. Thế nhưng, để con bé sinh sống một mình mọi người không có yên tâm. ”

Tô Hà Xuyên và Phùng Khiếu Khâm bất giác nhìn nhau khi câu nói của ông Tô vừa dứt, sau đó cô ủ rũ cúi xuống, gấp miếng thịt cho vào trong miệng nhai nhai.

“ Dạ vâng, cháu có thể thu xếp công việc sang đây thường xuyên thăm Hà Xuyên. Yêu xa đôi khi cũng tốt, là loại thử thách, nếu tình yêu của tụi cháu đủ lớn thì đó chẳng phải vấn đề. ”

“ Gia đình không có ngăn cấm, tùy vào sự quyết định của Hà Xuyên. ”

Tô Hà Xuyên ngẩng lên cười gượng, nói thầm trong lòng ‘ cậu nói thế sao cháu dám cãi ’, sau đó lên tiếng:

“ Cháu sống một mình cũng buồn lắm ạ, nên cháu sẽ ở lại thành phố B… ”

Buổi ăn tối và trò chuyện kết thúc, Tô Hà Xuyên cùng với Phùng Khiếu Khâm ra ngoài vườn hoa ngồi trên chiếc ghế xích đu ngắm cảnh, sắc mặt của ai cũng buồn bã rầu rĩ.

Lúc này, Hà Xuyên tựa vào người anh, vòng tay ôm anh chặt khít, lên tiếng:

“ Chắc là em sẽ nhớ anh lắm. ”

Phùng Khiếu Khâm chau mày nhìn xuống, đưa tay nâng lên chiếc cằm của cô cho cả hai đối diện ánh mắt, hỏi lại:

“ Chắc, là sao? ”

Hà Xuyên bật cười, trả lời:

“ Chúng ta vẫn nói chuyện bình thường mà, chỉ là không được ôm nhau như thế này thôi. ”

Phùng Khiếu Khâm buồn rầu thấy rõ, nói:

“ Anh sẽ nhớ em lắm, hay là anh xin cho em dọn vào nhà anh sống nha… ”

“ Không được! ”

Tô Hà Xuyên lập tức phản ứng mạnh mẽ, sắc mặt trở nên trịnh trọng nghiêm túc, nói:

“ Ông bà ngoại sẽ không cho phép đâu, lúc trước căn dặn em đừng đến nhà anh thường xuyên, sợ những điều tiếng không tốt, dẫu sao em cũng là con gái và anh cũng còn người thân… ”

Khóe môi Phùng Khiếu Khâm nhếch lên đùa giỡn với đối phương, lần nữa hỏi lại:

“ Con gái hả? Em còn là con gái sao? ”

Hai mắt Tô Hà Xuyên căng ra tức giận, dứt khoát đánh vào vòm ngực của anh, nâng giọng lên tiếng:

“ Anh có ý gì hả? ”

“ Ý là… ”

“ Phùng Khiếu Khâm, anh để cho bà nghe được thì anh xác định luôn đó. ”

Phùng Khiếu Khâm bật cười thành tiếng, dường như cũng chẳng có chút sợ sệt, vòng tay siết chặt cô hơn vào lòng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc khi được ở bên người thương…

“ Cuối tuần anh sẽ sang thăm em. ”

“ Vâng… ”

…----------------…

Cuối cùng, ngày diễn ra hôn lễ của Trịnh Dĩ Khê cũng đến, Tô Hà Xuyên đã nô nức chờ đợi và chuẩn bị vô cùng kỹ càng, thậm chí sang trước một tuần để phụ giúp cô ấy.

Có điều, bảo là sang ‘ phụ giúp ’, nhưng cô bị Phùng Khiếu Khâm bắt cóc suốt năm ngày từ lúc đón ở sân bay, chỉ có hai ngày cận kề mới cho cô ra khỏi nhà của anh.

Tối nay, Hà Xuyên diện chiếc váy màu đen, cùng tone màu với Phùng Khiếu Khâm, công khai sánh bước bên anh và được anh giới thiệu là ‘ bạn gái ’.

“ Khi nào thì đến cậu kết hôn đây Hà Xuyên? ”

“ Tớ chưa đâu. ”

“ Ngưỡng mộ cậu quá, có người yêu vừa đẹp trai vừa tài giỏi. ”

Tô Hà Xuyên sau đó chỉ biết cười ngượng đáp lại, nhưng trong lòng vô cùng hãnh diện về Phùng Khiếu Khâm, đúng thật là rất đẹp trai. Lúc này, ánh mắt e thẹn của cô lướt đi tìm kiếm anh giữa không gian bữa tiệc đông đúc khách mời, vốn dĩ ba mẹ Sở Hàn Đông và Trịnh Dĩ Khê quen biết khá rộng, lại thêm bạn bè của hai người họ.

Thế nhưng, đột nhiên phần eo của cô có một bàn tay to lớn ấm áp chạm vào nhẹ nhàng sờ vuốt, mùi hương cơ thể tỏa ra khiến cô mau chóng xác nhận, ngẩng đầu lên nhìn đối phương khẽ cười.

“ Lại bàn tiệc ngồi thôi em. ”

“ Vâng. ”

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm cùng Tô Hà Xuyên đi đến bàn tiệc của họ ổn định vị trí, khi các nghi thức của lễ cưới dần được bắt đầu.

Khoảnh khắc Trịnh Dĩ Khê mặc chiếc váy cưới cùng ba của cô ấy tiến vào lễ đường, Hà Xuyên đột nhiên xúc động khóe mắt cay cay đỏ ửng, đôi môi khẽ nở nụ cười hạnh phúc chúc mừng cho cả hai có kết cục viên mãn.

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm chăm chú quan sát biểu cảm của Tô Hà Xuyên, khóe môi nhẹ nhàng uốn cong, sau đó nhích người tới gần tình tứ thì thầm:

“ Một lát em nhất định phải giành được hoa cưới đấy. ”

Hà Xuyên lườm yêu anh, đôi môi uyển chuyển trả lời:

“ Em chưa muốn lấy chồng lắm đâu. ”

“ Nhưng anh muốn lấy vợ lắm rồi. ”

Tô Hà Xuyên bật cười, sau đó thân mật ngã vào lòng anh dựa dẫm, lên tiếng:

“ Anh biết khiêu vũ không? Lát nữa chúng ta khiêu vũ nhé? ”

“ Dĩ nhiên rồi, sẽ chẳng có việc anh để em khiêu vũ với người khác. ”

Chỉ là Hà Xuyên không tìm hoa cưới, mà hoa cưới của Trịnh Dĩ Khê tự đến tay của cô. Cô ấy đặc biệt dành tặng sự may mắn và hạnh phúc này cho cô, mong thời gian sớm nhất sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp.

“ Dĩ Khê, đưa tớ làm gì chứ? ”

Vừa hỏi, Hà Xuyên vừa hoang mang nhìn qua Phùng Khiếu Khâm, sau đó nhận lại một nụ cười vui vẻ.

” Sở Hàn Đông, phong bì mừng cưới của tôi khá dày đấy. ”