Tô Hà Xuyên chậm rãi nhai nuốt thức ăn, sắc mặt ủ rũ chẳng có chút hào hứng vui vẻ khi được một nam nhân ưu tú, hào hoa phong nhã theo đuổi. Thực sự thì cô chỉ muốn yên ổn làm việc, hơn hết là không tin tưởng trên thế gian này có tình yêu vĩnh cửu và một người đàn ông chung thủy, tử tế...
Lời hứa cũng chỉ để nghe, thời gian sẽ làm thay đổi...
“ Cậu sao vậy? Hà Xuyên, tớ cũng từng không tin vào một tình yêu vĩnh cửu cho đến hôm trước tớ biết được câu chuyện tình yêu của Mặc Thiệu Viễn và Châu Lạc Thanh. Tớ chẳng nghĩ mình may mắn như chị ấy, nhưng ít ra cũng có khoảnh khắc được hạnh phúc, hơn là cô đơn cả đời, đúng không? ”
Nghe thế, Tô Hà Xuyên tò mò ngẩng lên nhìn Trịnh Dĩ Khê đang ngồi ở phía đối diện, hàng mi nhẹ nhàng chớp chớp nhìn vào sợi dây chuyền lấp la lấp lánh trên cổ của cô ấy.
Suốt bốn năm cô thấy cô ấy chỉ đeo duy nhất một sợi dây chuyền, chiều hôm qua vẫn còn, sao trưa hôm nay đã thay đổi?
Bỗng dưng, Trịnh Dĩ Khê mỉm cười ngại ngùng đưa tay lên cổ vuốt ve, nói tiếp:
“ Tớ và Hàn Đông đã chính thức quen nhau, tớ cảm động trước sự kiên nhẫn và chịu đụng của anh ấy nên cho nhau một cơ hội, biết đâu cũng may mắn như chị Lạc Thanh thì sao. ”
Tô Hà Xuyên nở nụ cười rạng rỡ vui mừng, lên tiếng:
“ Chúc mừng cậu nha! ”
“ Quay lại câu chuyện của cậu với Phùng Khiếu Khâm. Thế nào? Quyết định ra sao? ”
Nụ cười trên môi Hà Xuyên cứng ngắc và sau đó trở nên ngượng nghịu, tiếp tục cầm đôi đũa gấp thức ăn cho vào trong miệng, đến khi nuốt xuống mới trả lời:
“ Tớ có biết gì về anh ta đâu mà đồng ý, hơn nữa hiện tại tớ chưa có cảm xúc đặc biệt. ”
“ Cũng đúng, phải tìm hiểu kỹ càng và thử thách các thứ. Hà Xuyên, bạn trai tớ và Phùng Khiếu Khâm là bạn thân đấy, để tớ điều tra giúp cậu. ”
Tô Hà Xuyên lập tức bỏ đôi đũa xuống và kịch liệt xua tay trước mặt Trịnh Dĩ Khê, kích động tới mức suýt bị mắc nghẹn, khó khăn lên tiếng:
“ Đừng, đừng, cứ để tớ tự cảm nhận! ”
Thấy Hà Xuyên phản ứng mãnh liệt như thế, Trịnh Dĩ Khê cũng gật đầu nghe theo, sau đó cất lời:
“ Tớ chính thức vào làm cũng gần năm tháng, nhưng chưa nghe đồn đoán về chuyện tình ái hay day dưa mập mờ với nhân viên khác giới. Theo tớ cảm nhận thì thấy nghiêm túc và khá tử tế đấy Hà Xuyên, tìm hiểu thử xem. ”
...----------------...
Bảy giờ tối, Tô Hà Xuyên cùng với chủ tịch từ phòng họp trở lên phòng làm việc, tuy nhiên tâm trí lại chẳng tập trung hoàn toàn, phân chia với cái tên ‘ Phùng Khiếu Khâm ’.
Cánh cửa mở ra, anh đi trước và cô theo sau, bỗng dưng anh đột ngột dừng lại khiến cô suýt chút nữa đụng phải vào lưng, may mắn phanh kịp thời.
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm quay lại cong môi khẽ cười, sắc mặt ôn hòa và giản nỡ, không còn nghiêm khắc hay lạnh lùng khó chịu như vừa rồi, dịu giọng cất lên:
“ Em được tan làm, chuẩn bị đi! ”
“ Tôi chưa làm báo cáo. ”
“ Tôi bảo thư ký Thẩm đặt phòng ăn riêng ở nhà hàng rồi, chúng ta đi thôi. ”
Phùng Khiếu Khâm vừa nói, vừa đi tới bàn làm việc lấy một sấp văn kiện cho vào cặp táp, sau đó cầm lên chiếc áo vest dáng dài vắt vào cánh tay, quay trở lại và tiến gần vị trí Tô Hà Xuyên đang đứng.
Cô chút cáu kỉnh, hỏi:
“ Chủ tịch à, anh đã hỏi tôi đồng ý hay không chưa? ”
“ Tôi biết em sẽ viện lý do từ chối, hết cách tôi đành phải làm thế! ”
Hà Xuyên đưa tầm mắt sang hướng khác, đồng tử đen láy lay chuyển qua lại. Nhận thấy được sự khó chịu của cô, Phùng Khiếu Khâm tiếp tục cất tiếng:
“ Tôi đáng ghét lắm sao? ”
Tô Hà Xuyên có chút sững sờ, lập tức quay lại nhìn đối phương. Lúc này, Phùng Khiếu Khâm cười khổ vô cùng bất lực, lần nữa lên tiếng:
“ Tôi nhận thấy bản thân đâu đến mức tệ hại, hay tại tôi không biết ăn nói ngọt ngào như người ta nên lần nào cũng thất bại. ”
Nhịp tim của Tô Hà Xuyên bất giác đập loạn, cảm nhận được sự thành thật của Phùng Khiếu Khâm qua ánh mắt và sắc mặt. Thế nhưng, ‘ lần nào ’, đồng nghĩa là anh từng yêu thích một hoặc hai, ba cô gái và tỏ tình thất bại.
Cũng phải, anh đã 26 tuổi, nói chưa yêu ai thì cô chắc chắn không tin...!
“ Anh không phải đáng ghét, chỉ là... ”
“ Chỉ là sao? ”
Tô Hà Xuyên trở nên lúng túng, sau đó trả lời:
“ Chỉ là...chúng ta vừa tiếp xúc gần đây thôi...hơn nữa hiện tại tôi chưa sẵn sàng bước vào một mối quan hệ yêu đương. ”
Phùng Khiếu Khâm mỉm cười, đôi mắt vô cùng kiên định và chứa đầy ý chí, lên tiếng:
“ Như tôi đã nói lúc sáng, tôi đâu bắt buộc em phải trở thành bạn gái tôi ngay lập tức. Hiện tại, chúng ta trở thành bạn bè trước nhé? ”
Sau mấy phút suy nghĩ và đắn đo, Tô Hà Xuyên quyết định gật đầu đồng ý. Nhận được câu trả lời hài lòng, nụ cười trên môi của Phùng Khiếu Khâm càng rõ ràng hơn, tô điểm thêm phần điển trai cuốn hút.
Anh lại nói:
“ Đã là bạn bè, thì một bữa ăn tối chẳng có vấn đề gì phải không? ”