Phùng Khiếu Khâm lần nữa bật cười, sau đó nghiêm túc lên tiếng nói tiếp:
“ Phải, một người đã hai mươi sáu tuổi, nói với em như thế thì chính xác là em không nên tin, kẻ đó chỉ đang muốn dụ dỗ em thôi. Đúng, tôi từng yêu đơn phương một cô gái. Thế nhưng, cũng là chuyện quá khứ, tôi rất hy vọng em là cô gái cuối cùng tôi theo đuổi. ”
Làn môi của Tô Hà Xuyên cong lên điệu dạng như ‘ anh chẳng lừa được tôi đâu ’, sau đó tiếp tục gấp thức ăn cho vào miệng thưởng thức, được dùng bữa miễn phí thì nhất định phải tận hưởng không thể lãng phí.
“ Là đang không tin tôi đấy à? ”
“ Phải đó, đàn ông các anh thì cô gái nào cũng là cô gái cuối cùng, nhưng chỉ cuối cùng trong ngày hôm ấy thôi. ”
Bữa ăn tối kết thúc lúc chín giờ tối, đương nhiên người thanh toán là Phùng Khiếu Khâm, sau đó còn đưa Tô Hà Xuyên về khu chung cư.
Lúc này, cánh cửa xe được anh ga lăng mở ra, Hà Xuyên uyển chuyển bước xuống, nhìn lên anh rồi lịch sự cất tiếng:
“ Cảm ơn! ”
“ Ừ. ”
“ Tôi lên đây. ”
Tô Hà Xuyên dứt khoát quay lưng bước đi, Phùng Khiếu Khâm muốn níu giữ bước chân cũng khó.
Và rồi, anh nặng nề thở ra một hơi, quyến luyến nhìn dáng người nhỏ nhắn thướt tha ấy, thực sự rất giống với Hề Dung Diệp cô, nếu không xác định ngay từ đầu thì có thể cho rằng cô ấy, điểm khác nhau nếu chẳng nhìn cận khuôn mặt là mái tóc ngắn.
Thế nhưng, ở dưới sảnh lúc này có một người đã chờ cô từ bốn giờ chiều cho đến hiện tại, dường như cũng không có ý định sẽ ra về khi chưa gặp được.
“ Hà Xuyên! ”
“ Lưu tổng, sao anh cứ đến tìm tôi, anh không hiểu những gì tôi nói hay sao? ”
Lưu Đại Trung bước đến đối diện kéo gần khoảng cách giữa cả hai, lên tiếng:
“ Thì ra từ lâu em đã có người trong lòng? ”
Tuy buổi tối không đủ ánh sáng và quan sát từ xa, nhưng làm sao Lưu Đại Trung anh không nhận ra đó là nam nhân, chỉ là chẳng xác định được danh tính.
Cùng thời điểm ở ngoài xe, khi Phùng Khiếu Khâm vừa ngồi vào và Thẩm Tường khởi động sắp sửa lái đi, thì bỗng dưng anh chợt nhìn thấy sợi lắc tay đang nằm ở vị trí ghế ngồi bên cạnh.
Tất nhiên, đâu phải cô gái nào cũng có thể ngồi vào xe anh, nên không cần suy nghĩ cũng dễ dàng nhận biết chủ nhân là ai.
“ Thẩm Tường, khoan đã. ”
Mặc dù Tô Hà Xuyên cô không thích Chu Lạc Bích và có thể nói là rất ghét, nhưng sẽ không dùng thủ đoạn giành lấy Lưu Đại Trung để trả thù cá nhân. Bởi vì, cô không muốn hao phí thời gian cho những điều chẳng xứng đáng và tự hủy hoại tương lai, cuộc sống của cô hiện tại vốn dĩ đang rất vui tươi.
Lúc này, Hà Xuyên điềm đạm trả lời:
“ Lưu tổng, anh nên nhớ bản thân đã đính hôn với Chu Lạc Bích, anh không sợ nhưng tôi cực sợ mình sẽ bị ảnh hưởng với những lời đàm tiếu chẳng hay. ”
“ Nếu tôi không xảy ra sự cố với Chu Lạc Bích, liệu em có thích tôi và có ý định sẽ làm bạn gái tôi không? ”
“ Tôi thực sự không có tình cảm với anh, xin lỗi! ”
Lưu Đại Trung bật cười chua xót cùng sắc mặt khốn khổ của một kẻ thất bại, cũng chỉ vì một chữ ‘ yêu ’ mà ra. Cuối cùng, điều khiến anh ta hối hận nhất chính là đã không thể khống chế làm chủ được mình, để xảy ra quan hệ thể xác với Chu Lạc Bích.
Bỗng dưng, đôi mắt của Lưu Đại Trung khẽ híp lại chăm chú nhìn người đàn ông khá quen thuộc đang từ tốn đi đến, trong lòng cũng sớm chẩn đoán được danh tính của người vừa đưa Hà Xuyên về nhà.
Nghe được tiếng bước chân cộng thêm biểu hiện của người đối diện, Tô Hà Xuyên bất giấc xoay người tò mò muốn biết, nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm tiến tới mà lòng cô trở nên xao động, nhịp tim nhảy đập rộn ràng.
“ Anh... ”
Sắc mặt Phùng Khiếu Khâm vô cùng ôn hòa, sau đó nhếch nhẹ một bên lông mày, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào khuôn mặt của Hà Xuyên, lên tiếng:
“ Em làm rơi lắc tay trên xe. ”
Theo phản xạ tự nhiên, Tô Hà Xuyên lập tức đưa tay mình lên kiểm chứng, đến khi xác định liền nâng tầm mắt và cất lời:
“ Cảm ơn anh nha! ”
Vật đánh rơi cũng đã về với chủ nhân, nhưng Phùng Khiếu Khâm chẳng nóng vội rời đi, liếc mắt nhìn sang và xoay người đối diện với người đàn ông cách anh không xa, chủ động đưa tay về trước và lên tiếng:
“ Lưu tổng, xin chào! ”
Lưu Đại Trung lịch sự bắt tay xả giao, nói:
“ Xin chào, chủ tịch Phùng! ”
“ Lần đầu gặp nhau nhỉ, nhưng tôi đã từng tìm hiểu về anh... ”
“ Tôi cũng có xem qua vài bài báo viết về cậu, khá để người ta tò mò và ngưỡng mộ đấy! ”
Phùng Khiếu Khâm bật cười trầm thấp, vẫn giữ phong thái khiêm tốn và chuẩn mực, nhưng có chút kiêu ngạo. Tuy nhiên, anh không hỏi Lưu Đại Trung tò mò điều gì về mình, dường như đã biết.
Bỗng dưng, sau đó bàn tay của Phùng Khiếu Khâm nâng lên dứt khoát ôm lấy bả vai của Tô Hà Xuyên và cùng lúc cất tiếng:
“ Xin phép đi trước, tôi phải đưa BẠN GÁI lên nhà, cô ấy đang cần nghỉ ngơi. ”