Vong Ân

Chương 27: 27




Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~ 【 cao lượng 】 ngày mai muốn đi công tác, khả năng cả ngày đều phải ở trên đường lăn lộn, xin nghỉ một ngày, hôm sau lại cập nhật ~~(ー `′ ー)
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ chùa miếu trở về, Quý An lo lắng đề phòng nhiều hôm, luôn sợ rằng Tân gia đã phát hiện tung tích của cậu, thật sự tìm tới cửa trói cậu về.
Thực tế, Tân Trì cũng điều tra được Quý An biến mất hiện trốn ở trong phủ Yến Hoài.
Cú đánh kia của Quý An thực ra không quá mạnh, cậu ba ngày không ăn cơm, sức không có bao nhiêu, Tân Trì ngất đi cũng chỉ là do say.
Đợi cho Thúy Hòa phát hiện y, một tiếng kêu sợ hãi kinh động nhóm gác đêm, Tân phủ trên dưới toàn bộ biết chuyện lập tức vội vội vàng vàng thỉnh đại phu, xử lý thương thế, lại khai dược, liền không còn nguy hiểm.
Hạ nhân hầu hạ trong viện tất cả đều ăn liên lụy, một phòng người bu quanh Tân Trì, vây thành cái vòng lò xo trong ba tầng ngoài ba tầng.
Đến tận buổi tối hôm sau, lão phu nhân tuổi cao không ráng được, Tân lão gia tân phu nhân cũng phải về nghỉ ngơi, lưu lại mỗi Thúy Hòa cùng Tề Tam gác đêm hầu hạ, viện nhỏ mới coi như thanh tịnh xuống.
Tân Trì nguyên một ngày chỉ có nghỉ và ngủ, lúc này ngược lại ngủ không được, trên đầu ẩn ẩn đau, trằn trọc tới nửa đêm rốt cuộc nhịn không nổi, theo bản năng gọi: “Quý An.”
Kêu ba bốn lần không hồi đáp, nhưng thật ra chính mình kêu đến nỗi bay luôn cơn buồn ngủ mới nhớ tới, Quý An hiện giờ tung tích vẫn không rõ.
Bên ngoài Tề Tam ngủ say như chết, Tân Trì đành phải đổi sang Thúy Hòa.

Lần này thì gọi một lần người liền thấy mặt, Thúy Hòa dù sao cũng là nha hoàn hầu hạ lâu năm bên người phu nhân, không đến mức suốt đêm la lối mà nàng không nghe thấy: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

Tân Trì khẩu khí thực kém cỏi: “Kêu đại phu, ta đau đầu.”
Trên đầu chịu thương tích, đau là chuyện bình thường, nhưng đêm hôm khuya khoắt, cho dù vất vả rất nhiều người cũng tốn thật lớn công phu mới mời được đại phu đến.

Thúy Hòa tốt tính mệt mỏi dỗ y: “Thiếu gia ráng nhẫn chút, đại phu khai thuốc trị thương rồi, ta lấy cho thiếu gia ngay.”
Bận suốt một ngày, Thúy Hòa mờ mịt thất điên bát đảo, lúc bôi thuốc nàng mông lung không mở nổi mắt. Kỳ thật nàng đã thực tận tâm, nàng là dạng nữ tử hiểu bổn phận nhất, lấy phu vi thiên.

Tân Trì, ở trong lòng nàng đã xem y như cả đời sau này, nhưng Tân Trì mãi cứ không hài lòng.
Trước kia đừng nói trên đầu rách cái lỗ to vậy, chỉ muỗi cắn y một nốt thôi, Quý An cũng đã đau lòng muốn chết.

Y than ngứa cậu thay y gãi, kêu đau cậu liền chậm rãi xoa, từ trước đến nay đều là nguyên đêm nguyên tối trông nom y, chưa bao giờ có chuyện y liên tiếp hô vài tiếng, mà ngay cả cái đáp lại đều không có.
Quý An không còn ở đây nữa.
Tân Trì đè nặng nôn nóng dưỡng hai ba ngày, không sai biệt lắm có thể xuống giường đi lại, một bên ấn theo an bài trong nhà đi trù bị hôn sự, một bên nhanh chóng sai vài người truy vết Quý An.
Quý An cha mẹ qua đời, cô độc một mình, mấy năm qua đều chỉ có thể dựa vào Tân phủ sinh tồn.


Trong thành cậu căn bản không có địa phương đặt chân, nhưng chính là y tìm ròng rã cả tháng trời cũng không tìm được người.
Số lần Tân Trì phát hỏa một tháng vừa rồi so một năm quá khứ quả thực nhiều gấp đôi.
Y không nghĩ ra được Quý An có thể đi đâu, ngay cả đám khất cái trong thành đều bị lật tra rồi, rùm beng suýt khiến cha y chú ý, sau mới phải kiềm lại đem động tĩnh này áp xuống chút.
Kết quả ngay thời điểm y sắp thành thân thì xuất hiện tin báo.
Tân Trì biết tin mới ngẫm ra, Quý An vừa mới quen được với một tên thủ hạ của Yến Hoài kêu Hoắc Hương, rành rành dưới mí mắt y, vậy mà y không nghĩ tới đây chính là nơi duy nhất Quý An có thể đi.
Bất quá như vậy cũng tốt.
Tân Trì cục đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Hắn tính toán, hiện giờ việc hôn sự của y với nữ nhi Vân gia trước mắt mới là đại sự cần ưu tiên, phân không được thân, cũng không đủ tinh lực đi an trí chuyện Quý An.
Giờ Quý An chỉ bởi quá sợ hãi mới không dám quay lại, trú trong phủ Yến Hoài cũng tiện, đến khi y đem hôn sự xử lý hoàn tất, lại đích thân đón Quý An trở về, nói cho cậu chính y không trách cậu, người tự nhiên sẽ ngoan ngoãn theo y thôi.
Quý An vẫn là tiểu tư gần bên người y nhất, y cũng vẫn là thiếu gia trên đầu quả tim Quý An.
Rồi chờ thêm tí thời gian, khi hôn sự qua lâu một chút, y lại yêu cầu Quý An theo y, vĩnh viễn đều là của y.
Y đầu này rốt cuộc biết tin về Quý An làm cho yên lòng, chỉ đợi thời cơ phù hợp tiếp người.


Đầu kia Quý An luôn sợ hãi bất an, sợ bị tìm được cũng rốt cuộc có thể thoáng yên tâm—— Yến Hoài, đại ca hắn muốn ở bổn gia Yến gia chăm sóc thê tử đang mang thai, không thể qua đây.

Thế là, năm nay nhiệm vụ nhập dược liệu mùa thu khẳng định Yến Hoài phải lo.
Bởi vì phía trước mấy trách nhiệm này Yến Hoài không cần đụng tay, nên Hoắc Hương thân làm tùy tùng thân cận, cũng không biết chuẩn bị cho thiếu gia y những gì.

Nói ra, Quý An lại lành nghề, quá khứ cậu không ít lần hầu hạ Tân Trì xa nhà buôn bán, Tân Trì bắt bẻ hay moi móc, phải mang cái gì, nên cái dạng nào, cậu đều rành rọt cả.
Từ thức ăn đến quần áo, thậm chí dù giấy cùng áo tơi cậu đều có thể nghĩ tới, Quý An cứ lẩm nhẩm lẩm nhẩm nhắc mãi nên chuẩn bị dần dần cho kịp, Hoắc Hương kinh ngạc lau mắt nhìn cậu: “Bình an, ngươi cũng quá lợi hại đi!”
Quý An đã bao giờ được người ta khen, bị Hoắc Hương tán thưởng thế, tức thì mặt đỏ giống quả cà chua.
Cậu đỉnh một đôi tai hồng hồng, rất thẹn thùng: “Không…… Không có gì mà.”
Cố tình Yến Hoài còn muốn chọc cậu: “An An chính là rất lợi hại.”
Quý An lần này cả cổ đều hồng thấu, như sắp bốc khói tới nơi rồi, ôm mớ quần áo Yến Hoài mới thay phi nhanh hướng hậu viện.
Nhưng trong lòng cậu rất vui, nghĩ không cần lại lo lắng hãi hùng cảm thấy sẽ bị Tân gia truy bắt nữa.

Cậu mỗi ngày đều tràn ngập nhiệt tình, sáng sớm đã dậy bắt đầu bận việc.
Yến Hoài biết cậu vui vẻ, mặc cậu tung tăng hai ngày.

Như thường lệ, một khi xa nhà, chắc chắn sẽ không thoải mái, ăn ở đều sẽ chịu hạn chế, nên dưỡng dưỡng tinh thần.
Đặc biệt là Quý An, bé xíu gầy gò, Yến Hoài lúc nào cũng có cảm tưởng cậu sắp sinh bệnh.

Vì thế buổi sáng ngày thứ ba, khi trời hãy còn tờ mờ Yến Hoài nghe thấy tiếng sột soạt gian ngoài, liền hô Quý An một tiếng: “An An.”
Đây là đêm Quý An sau hơn một tháng gác đêm cho Yến Hoài, Yến Hoài lần đầu tiên kêu cậu.
Quý An nhanh chân đáp lời, ngoan ngoãn chạy vào gian trong, giọng nói mang theo âm hưởng mềm mại sáng sớm: “Thiếu gia, ta ở đây.”
Yến Hoài lười biếng, còn chưa ngủ no, mí trên mí dưới dán chặt nhau, hắn nỗ lực hí chút sau đó duỗi cánh tay, chuẩn xác mà túm người ngã vào lòng mình, vòng tay lại, thanh âm hàm hàm hồ hồ: “Ừ, ngủ tiếp chốc lát, nghe lời.”
Quý An đổ xuống người Yến Hoài, bị Yến Hoài kéo lên giường ôm lấy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Quanh thân là mùi hương thảo dược quen thuộc trên người thiếu gia, cậu đầu gối lên cánh tay thiếu gia, mặt dán ngực thiếu gia, bị thiếu gia dùng một tư thế hoàn toàn không phòng vệ ôm trong lòng.
Bản năng cậu cảm thấy tư thế quá mức thân mật, không nên là hành động thiếu gia nên làm với cậu.
Tuy rằng, khả năng thiếu gia chỉ là cảm thấy cả hai bọn họ đều là nam, không cần phải yêu cầu kiêng dè gì, khả năng thiếu gia ngày thường đối Hoắc Hương cũng sẽ vô che vô cản, nhưng…… Quý An yên lặng nghĩ, nhưng cậu rốt cuộc vẫn là không thể quên được những việc Tân Trì làm với cậu.
Quý An nhấp môi, nhớ tới Tân Trì cũng từng ôm qua cậu thế này, còn đè ở trên người cậu, làm mấy hành vi càng thân mật hơn…… hành vi đáng sợ.
Cậu vốn nghĩ mình hẳn sẽ sợ, thậm chí cảm thấy sẽ bởi cái ôm lần thứ hai đây mà lâm vào ác mộng, nhưng cuối cùng khi cậu mơ màng thiếp đi, trong giấc mơ chỉ thoang thoảng dược hương dễ ngửi, yêu ma quỷ quái gì đều không có.
Cứ vậy, cậu đánh một giấc no, lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã treo cao. Ác mộng chớ quấy rầy, quỷ thần chớ tiến gần —— Quý An quả thực ngủ sâu đến không thể sâu hơn..