Vong Ân

Chương 7: 7




Tác giả có chuyện nói: An An: Ta không sạch sẽ (; へ:)
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quý An tình cờ nghe lén được chuyện góc tường của thiếu gia nhà mình, lúc chạy về tới cái phòng nhỏ, đã nhễ nhãi mồ hôi.
Gã tùy tùng ở cùng phòng sau một ngày bận rộn đã sớm nghỉ ngơi, mới vừa thiu thiu đã bị Quý An đánh thức, buồn bực nhắc nhở: “Tiểu an ca, ngươi nói nhỏ chút.”
Quý An theo bản năng đáp “Nga”.

Cậu xoay đầu ngồi xuống cái ghế đẩu, hai mắt vô thần, não thì trì độn.
Linh hồn nhỏ bé dường như bay mất tiêu, phải một lúc lâu sau cậu mới lấy về được.
Bình tĩnh lại chợt cảm thấy khô miệng, cậu rón ra rón rén vào trong viện múc nước.

Uống hết một bát nước lạnh lớn, rốt cuộc cậu cũng cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Quý An dù có ngốc đến đâu cũng biết hôm nay phải giả vờ gì cũng nghe không thấy.

Cậu qua loa rửa mặt, trở về nằm lên giường, quyết định làm bộ không có việc gì phát sinh và đánh một giấc thật ngon.
—— Nhưng ….không thể.
Sự tĩnh lặng của màn đêm có thể phóng đại mọi thứ.


Trước đây Quý An cảm thấy đêm hè dĩ nhiên sẽ kèm theo tiếng xào xạc của các loại côn trùng, đây là chuyện thật bình thường.

Nhưng đêm nay, những âm thanh xào xạc đó đều đã biến thành những âm thanh mặt đỏ tim đập mà cậu vừa nghe được.
Quý An muốn khống chế chính mình nhưng cậu không thể, ngược lại càng cảm thấy chúng ngày càng thêm rõ ràng, cậu thậm chí có thể mường tượng chi tiết hình ảnh kia.
Thiếu gia trần truồng, từng giọt mồ hôi nóng trượt trên lòng ngực phập phập phồng phồng.
Người dưới thân thiếu gia một tiếng một tiếng uốn cong, van hãy sâu một chút xin hãy nhanh một chút, lại cầu hãy chậm một chút.
Thiếu gia liền cho người nọ một cái tát, phun mắng một tiếng “ Lãng hóa”.
Người nọ vẫn cứ ưm mà đòi quấn lấy thiếu gia……
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt “ Lãng hóa”, Quý An sững sờ.
Cậu giật mình choàng tỉnh.
Ngoài phòng sắc trời hơi hơi chói.

Sáng rồi.
Quý An lúc này mới phát giác mình thế nhưng đã ngủ say không biết từ lúc nào, những hình ảnh khiến người khó có thể mở miệng vừa mới nãy đều chỉ là một giấc mộng, mà giờ này khắc này, quần lót của cậu đã dơ bẩn một mảnh.
Nhóm tiểu tư, tùy tùng trong viện đều đã dậy hết, bận bịu vảy nước quét sân, bổ củi dọn đồ ăn, sôi nổi công việc lu bù lên.
Quý An không dám trước mặt nhiều người như vậy thay quần lót mới, đành phải căng da đầu cứ thế mặc áo ngoài rời giường.
Từ khi bắt đầu bước vào Tân phủ, chưa bao giờ từng có thời điểm cậu lười biếng.


Trời sáng bảnh rồi mới thức, quản gia nếu biết chắc chắn sẽ mắng cậu một trận.
Quý An có chút lo sợ, chợt nghe thấy có người kêu cậu: “Quý An, thiếu gia tìm ngươi kìa!”
Thiếu gia!
Quý An vội vàng kéo gót giày chạy ra bên ngoài, mới được một bước thì đã chững lại —— thiếu gia —— cậu thật sự vô cùng hổ thẹn, làm sao cậu có thể mặc một cái tiết khố bởi vì mơ thấy thiếu gia mà bẩn, đi gặp thiếu gia chứ.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, ngập ngừng một lúc lâu, ậm ừ nói: “Ta, ta cáo bệnh nghỉ.”
Người cùng phòng vừa tiến vào liền thấy khó hiểu gia hỏa này sao tự dưng mặt đỏ đến thế, chạy nhanh sờ trán cậu: “Ngươi hay là bị cảm nhiễm phong hàn?”
Quý An tự biết mặt đỏ là chính mình tao, cậu lúng búng trả lời: “Không có không có, có lẽ là do mệt, chỉ là…… chỉ là có thể giúp ta xin nghỉ với quản gia hay không a? Buổi chiều ta là ta ổn rồi.”
Quý An vựng vựng hồ hồ nằm trên giường, hưởng thụ nửa ngày nghỉ ốm do quản gia mới cấp cho, đầu óc vẫn còn mông lung.
Kỳ thật cái loại chuyện nghe góc tường của thiếu gia, này cũng không tính là lớn, nhiều nhất chỉ là thật xấu hổ, nhưng chính yếu là về sau cậu còn mơ thấy…...
Mơ thấy……
Cậu hoảng hốt nhớ lại gương mặt kia, rõ ràng chính là bản thân cậu.
Cậu cùng thiếu gia đều là nam tử, như thế nào có thể làm loại chuyện đó? Quý An vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

Ba hồi cảm thấy mình có khả năng dính vào thứ gì không sạch sẽ hại rối loạn tâm thần, ba hồi lại cảm thấy bản thận thật thấp kém đáng khinh, cũng dám mơ ước thiếu gia, tự trách đến quả thực muốn đâm tường.
Buổi chiều không thể tiếp tục nghỉ nữa.

Bất quá Tân Trì nhắn lại, không cần Quý An đến giúp y, vì thế Quý An liền ở trong sân bắt ve sầu —— Tân Trì ghét nhất ve kêu, Quý An hằng năm vào ngày hè, cách mấy hôm luôn sẽ đem ve trong viện bắt hết xuống một lần.

Quý An nhỏ nhỏ gầy gầy, cái đầu cũng không cao, kỹ thuật bắt ve sầu nhưng thật ra luyện được nhất đẳng nhất hảo.

Chỉ tiếc hôm nay cậu lơ đễnh, ánh mắt ngó qua phòng riêng của thiếu gia liền nhớ tới chút sự tình không nên nhớ.

Bởi vậy không để ý nghiêng người một cái bị cái gậy bắt côn trùng trực tiếp bị đập vào người, Quý An sợ tới mức giật nảy, “Rầm” một phát ngã ngồi trên mặt đất.
Nắng nóng hấp khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, cái mông còn đặt dưới đất, quả thực ngốc không tả xiết. Đại nha hoàn đã bước ra khỏi phòng, nàng đứng ở dưới mái hiên hỏi thăm cậu, trên mặt treo nụ cười, giọng nói thì điềm đạm dịu dàng: “Ngươi chính là thư đồng của thiếu gia, Quý An?”.
Quý An lật đật đứng lên, trên người phủ đầy đất, “Ân”.
Cậu tưởng tượng đến động tĩnh nghe thấy tối qua, cũng không dám ngẩng đầu đi nhìn đương sự, chỉ biết rũ đầu đứng ở kia, như thể đang bị ai dạy dỗ vây..
Đại nha hoàn so với Quý An lớn hơn một tuổi.

Từ nhỏ liền đi theo Tân phu nhân hầu hạ bà, thấy cái bộ dạng này của Quý An, nàng cho rằng bởi vì cậu nhìn thấy mình ở bên cạnh chủ mẫu nên mới sợ nàng.

Nghĩ vậy, nàng càng nhẹ nhàng chút, hướng Quý An vẫy vẫy tay: “ Ngươi ngã có đau không?”
Quý An cúi đầu lắc lắc, nói: “Không đâu.”
Đại nha hoàn trông cậu cứ như vậy bó tay bó chân đứng tần ngần đằng ấy, cũng không thấy mình đang vẫy tay với cậu, nàng hết biện pháp, chỉ đành phải tự mình bước lên trước, cách hai bước dừng lại trước người Quý An, bảo: “Ngươi đừng sợ ta, chính là ở trong phòng thấy ngươi bị ngã, lại đây hỏi một chút ngươi có bị thương hay không thôi”
Đến gần rồi nàng mới phát hiên.

Quý An đâu chỉ quần áo dính đầy bùn, cả khuôn mặt nhỏ cũng đã lem luốc giống hệt con mèo hoa.
Nàng có chút bất đắc dĩ, nghe nói đứa nhỏ này chỉ bé hơn nàng có một năm, giống như bản thân nàng từ nhỏ đã được mua vào Tân gia, nhưng nhìn cậu lại thật sự có chút trẻ con không phù hợp, thực chọc người thương.
Quý An vẫn mãi im lặng, đại nha hoàn đành phải lại mở lời: “Thôi nào, ta không dọa ngươi mà, ngươi đi đến chỗ bóng cây ngồi trong chốc lát đi.


Ta giúp ngươi giặt chút khăn để ngươi lau mồ hôi, được chứ?”
Quý An lúc này mới nhấp nhấp môi, ngoan ngoãn đi qua chỗ bóng râm.

Trong lúc đại nha hoàn đi giặt khăn, cậu lặng lẽ xoa xoa cái mông nhỏ bị té đau của mình.
Chỉ chốc lát sau đại nha hoàn đã quay trở lại, nàng không chỉ cầm theo khăn mặt, mà còn bưng giúp cậu một chén trà.
Bây giờ Quý An mới thoát khỏi sự lúng túng và thẹn thùng khi nãy, nhìn đại nha hoàn nhẹ nhàng cười, không biết như thế nào làm cậu nhớ tới mẹ mình.
Mẹ cậu mất đã thật lâu, khi đó cậu lại quá nhỏ, cho nên kỳ thật cậu không nhớ rõ bao nhiêu bóng dáng của mẹ, cũng rất ít nhớ tới.
Hiện tại có lẽ là do đối phương quá mức thân thiện hiền lành, lại cẩn thận săn sóc mới khiến cậu cảm thấy vậy đi.

Quý An duỗi tay tiếp khăn mặt cùng bát trà, nhỏ giọng cám ơn: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Đại nha hoàn sửng sốt, mặt bỗng có một chút hồng, nàng cười cười với cậu: “Về sau trước mặt người ngoài nhớ đừng gọi ta là tỷ tỷ.

Thời điểm có mặt người khác, phải gọi ta là di nương, bằng không quản gia sẽ phạt, ngươi nhớ rõ nhé?”
Quý An gật đầu nói “Ta nhớ rồi”, lau mặt uống nước xong, đại nha hoàn lại dặn dò cậu đợi ít bữa mặt trời không độc như nay nữa hãy bắt tiếp, sau đó nàng mới quay vào.
Quý An cảm ơn nàng một lần nữa, nhìn đại nha hoàn về phòng, cậu mới hậu tri hậu giác minh bạch một chuyện ——rằng thiếu gia nhà cậu cũng đã đến tuổi thành gia, hôm nay có di nương, thêm chút thời gian, hẳn là sẽ có một thiếu phu nhân.
Cậu bỗng dưng có chút khó chịu, tựa hồ đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.

Trong ngực đột ngột mênh mang lại đột ngột hoảng sợ, rồi lại thật sự không biết bản thân rốt cuộc đã quên cái gì..