Vong Ân

Chương 72: 72




Cách gang tấc, nhiệt khí trên cơ thể Trịnh Hủ lan tỏa tứ phía, Chương Hoa đột nhiên cảm thấy người thanh niên trước mắt thực nóng cháy khôn cùng, triển lộ sức sống mãnh liệt tinh thần phấn chấn, thứ mà ở cái tuổi này của y tuy khao khát chờ mong, lại cho tới bây giờ chưa từng có tư cách sở hữu.
Chương Hoa bình tĩnh chăm chú ngắm Trịnh Hủ chốc lát.
Lý do đối phương mượn vô cùng diều thuận chiều gió, nhưng Chương Hoa không phải là thiếu niên lang năm mười mấy tuổi nữa, y đầu hai mươi ký thác gửi gắm sai người, nửa thập niên thân tâm lại lăn lộn trồi sụp chốn quan trường xấu xé thịt nhai nát xương, há là kẻ có thể dễ dàng tiếp cận lừa gạt sao.
Trịnh Hủ đang cố ý tiếp cận y, nguyên nhân không minh bạch.
Chương Hoa trong lòng ngầm suy đoán, sau đó chậm rãi thở hắt một hơi, thu liễm ánh mắt của mình, cười khách sáo: "Trịnh đại nhân thích nói đùa, là Chương mỗ phải đa tạ ngươi, nguyện ý hạ mình chiếu cố ta mới đúng, thực sự rất áy náy vì đã gây thêm phiền toái cho Trịnh đại nhân.


Y vừa nói vừa đi vào trong phòng, lại tiếp tục: "Có điều ta còn sự vụ hệ trọng cần thiết đi Nam Giao, không thể chậm chạp cùng Trịnh đại nhân thong thả dùng điểm tâm rồi.


Trịnh Hủ theo sau mông y cũng bước vào, ánh mắt xoẹt cái thay đổi.
Rượu kia đích thật là hàng chất lượng hảo hạng, tận giờ này mà vẫn vương vãi lẩn khuất ba phần hương thơm, thoang thoảng uốn lượn khắp ngõ ngách gian phòng, Trịnh Hủ hồi tưởng đến đêm hôm trước Chương Hoa túy lúy, cả bầu mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át mênh mông xuân thủy, đôi môi nhỏ nhắn chiêm chiếp đóng mở, tấm tắc khen không ngớt rượu ngon, chỉ là bộ dáng ngã nghiêng vào cạnh bàn trông vô cùng lười biếng nhu mì, tâm can hắn chợt nhảy dựng, lỗ tai ngượng ngùng mất kiềm chế ửng đỏ lan tràn.
Đầu óc bởi bận chìm đắm nơi mộng cảnh tươi đẹp, nhất thời không để ý tình huống, mơ màng hồ đồ bị Chương Hoa dắt mũi, khách khí tiễn khỏi cửa.

Đợi đến tận khi bước chân đạp ngạch cửa, Trịnh Hủ mới hoảng hốt phản ứng chộp về lý trí đương bay xa, chớp nhoáng xoay người, đưa tay kéo chầm Chương Hoa.
Kẻ bị hắn ám chiêu âm thầm tiếp cận không biết có bao nhiêu, như thế nào đến chỗ Chương Hoa lại không hề dậy nổi tí tác dụng, liên tiếp mấy lần ở chỗ Chương Hoa vứt mặt vứt mũi, Trịnh Hủ thầm sỉ vả bản thân thực đúng là bùn nhão chẳng trét được tường, may mắn, miệng hắn vẫn phi thường mồm mép, khôn ranh đổi gió: "Ta bỗng nhớ tới một
quầy hàng, bánh củ cải nơi đó làm rất ngon, Chương đại nhân có muốn cùng đi nếm thử hay không? ”

Chương Hoa mặt vô biểu tình, tỉnh bơ đáp: "Đa tạ Trịnh đại nhân, chỉ là công vụ gấp gáp trong người, ta sợ là không kịp rồi.


Nhưng Trịnh Hủ nhất quyết không chịu thả người, bất chấp trỏ trỏ vị trí góc phố cách phủ không xa: "Đừng lo lắng chuyện ấy, là vì ta đưa rượu, hại Chương đại nhân say choáng váng mới dậy trễ, tất nhiên cũng nên là ta gánh trách nhiệm.

Ăn điểm tâm xong, ta thúc ngựa đưa Chương đại nhân đến Nam Giao liền ổn thỏa thôi.


Hắn sợ Chương Hoa cự tuyệt, bồi thêm cớ: "Vừa vặn, ta cũng có một số việc cần phải đến Nam Giao xử lý.


Triều đình hiện nay có luật, trong kinh đô tuyệt đối không được phóng ngựa.
Vì thế, sau khi hai người dùng xong điểm tâm sáng, thì vẫn phải cuốc bộ một đoạn đường hơi dài, đi qua cửa thành phía nam, Trịnh Hủ mới giẫm bàn đạp hất người lên ngựa, ổn định vững vàng, vươn cánh tay xuống với Chương Hoa đứng dưới, sang sảng gọi y: "Chương đại nhân.

Nào.



Tay thiếu niên lang không phải êm ái mịn màng, ẩn sâu lớp da lòng bàn tay Trịnh Hủ, do trường kỳ quanh năm cầm kiếm mà bị mài ra tâng tầng vết chai dày cộm, xích trên xíu, chỗ cổ tay còn hằn chút ít dấu vết sẹo vỡ nhàn nhạt, có lẽ đều là từ một số vết thương nhỏ vụn dĩ vãng in lại.
Chương Hoa nhìn bàn tay trước mắt, trái tim chợt do dự e dè.
Rốt cuộc y vẫn là quan văn, khả năng cả đời này, chưa bao giờ và cũng sẽ chẳng bao giờ cần tự bản thân cưỡi ngựa, Trịnh Hủ hiểu lầm Chương Hoa sợ hãi không dám, liền hơi cúi thấp người hơn tí, giải thích: "Truy Phong lành tính lắm, Chương đại nhân không cần sợ đâu.


Hai vị đại nhân ông chỉ gà ông ám vịt, căn bản không cùng nghĩ một chuyện, Chương Hoa cứng họng câm lặng, bất đắc dĩ giơ tay, mượn khí lực Trịnh Hủ trèo lên yên, không
trả lời câu hỏi có phải sợ hay không của hắn, chỉ thấp giọng nhắc nhở: "Chúng ta nhanh khởi hành thôi, không còn sớm nữa.



ngôn tình tổng tài
Con ngựa hí vang dội một tiếng, xé gió phi ào ạt ra ngoài.
Trên lưng ngựa bọn họ áp sát nhau rất gần, áo trước ngực dán mảnh vải đằng lưng, Chương Hoa tuy đã cố ý hạ thấp nửa phần trên, nhưng vẫn không có biện pháp hoàn toàn không đụng chạm chà xát vào Trịnh Hủ.
Trịnh Hủ tập võ, toàn thân xương cốt cơ bắp đều cứng bang bang, thời điểm con ngựa nóng nảy, chạy vội vàng xóc tung hai cái, Chương Hoa đột ngột đập vào lồng ngực Trịnh
Hủ, thậm chí còn cảm thấy bị Trịnh Hủ va tê rần hết lưng.
Quan trọng hơn, là hai người họ một ngồi trước một ngồi sau trên cái yên ngựa lớn như vậy, Chương Hoa chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao y lại có thể cảm nhận thấy ít bộ vị riêng tư khó thể miêu tả của cả hai, cứ mãi dính chặt giống bôi keo thế.

Y có chút quẫn bách, không được tự nhiên, nhưng Trịnh Hủ đang bận đè ép, chỉ biết ra sức siết chặt cương ngựa, vòng tay vạm vỡ thu hẹp dần, hai chân dẫm bàn đạp kẹp bụng ngựa, gắt gao đem y kín kẽ khóa đặt ở trước người, không gian hảo tâm chừa ra cho y cựa quậy đều thực ít, hơi thở nóng bỏng phả lên tóc cơ hồ bao trùm lấy y, thành công khiến Chương Hoa trong tiết trời thoáng đãng cuối xuân đầu hạ, ngốc lăng toát tới một thân mồ hôi mỏng.
Bất quá, tư thế này bằng mắt nhìn thôi đã thấy thân mật tột đỉnh, thế mà Trịnh Hủ lại trơ trơ, dường như cái gì cũng đều không kỳ quái, càng đừng nói đến phát giác, tỏ vẻ cực kỳ bình thường, còn nhẹ nhàng dán vào sau tai Chương Hoa, thủ thỉ: "Tại hạ có chuyện…… muốn cùng Chương đại nhân thảo luận chút.


Chương Hoa tứ chi căng cứng, cố gắng trốn tránh đụng chạm quá mức với Trịnh Hủ, ngắn gọn nói: "Trịnh đại nhân mời trình bày.


Tiếc thay, Trịnh Hủ vốn là người tập võ, vả lại còn là cao thủ trong hàng cao thủ, từ trước đến nay đều có thể từ mức độ phát lực của xương cốt cơ bắp đối phương, mà phán đoán chính xác ý đồ kẻ đó, bởi vậy, cho dù động tĩnh Chương Hoa cựa quậy vô cùng nhỏ, nhưng làm sao múa rìu qua mắt thợ, thoát khỏi mi mục Trịnh Hủ chứ.
Trịnh Hủ lặng lẽ kéo cong một bên khóe miệng.
Chương Hoa không trốn tránh, bình tĩnh mới là điều hắn càng sợ.
Bàn tính trong bụng Trịnh Hủ đánh kêu vang, hai chân kẹp bụng ngựa thúc tăng tốc, đợi Chương Hoa bị xóc nảy lợi hại, dẫn đến lảo đảo ngã ụp vào ngực hắn, hắn mới chịu lên tiếng: "Viện phủ bên ngoài trước đây của ta hiện tại không tiện ở, chỗ trú chân tạm còn chưa sắp xếp xong, không biết có thể hay không mạn phép ở nhờ viện tử Chương đại nhân vài ngày? ”
Mặc bên hông bóng cây xẹt ngang vùn vụt thay đổi, phía sau vẫn vẹn nguyên là vòng ôm rắn chắc của thiếu niên.
Chương Hoa thoảng thốt, giây lát trầm mặc, nếu buổi sáng chỉ tồn tại nghi ngờ mông lung, thời khắc này đã cực kỳ rõ ràng một chín một mười.
Y không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, nhìn thoáng tuy như đang nghiêm túc cân nhắc, thế nhưng ánh mắt lại chẳng chút tiêu cự, cứ luôn trống rỗng ngóng xa xăm về phía trước, bộ dáng như vậy, nói đang thất thần thì chính xác hơn.
Tư thế hai người suốt dọc đường duy trì ở khoảng cách suýt soát, phảng phất thân mật lại phảng phất vô tình mờ ám mà Trịnh Hủ cố ý tạo, thẳng đến khi hình ảnh trại chòi lâm thời được dựng lên để sửa chữa kênh mương dần rõ nét trước mặt, Trịnh Hủ tay thít chặt dây cương kéo ngựa dừng vó, ngựa đứng ổn, Chương Hoa mới chậm rãi chống yên, từ tư thế lưng dựa lòng Trịnh Hủ đổi thành ngồi thẳng ngay ngắn, khe khẽ giật giật chân, ý bảo Trịnh Hủ leo xuống đi, đợi Trịnh Hủ xoay người xuống ngựa, hai bàn chân hắn vừa chạm đất, Chương Hoa đã ngay lập tức nhảy khỏi yên, căn bản không cần mượn lực của Trịnh Hủ.
Y sửa sang chỉnh đốn quần áo một chút, đem mái tóc bị gió thổi đến rối tung buộc nề nếp lại, chỉn chu rồi mới cùng Trịnh Hủ nói tiếng cảm ơn khách khí: "Nếu không ghét bỏ phòng khách nhà ta đơn sơ, hân hạnh mời Tiểu Trịnh đại nhân cá thăm nhà tôm.


Y không chờ Trịnh Hủ trả lời, dứt câu liền lạnh nhạt cất bước đi về phía công sự kênh mương.
Một tay Trịnh Hủ còn đương ngẩn ngơ nắm dây cương ngựa, nhìn bóng dáng cao gầy mảnh dẻ của Chương Hoa dần khuất xa đằng trước, bất giác cảm thấy lỗ mũi tự dưng âm ấm —— hắn vậy mà chảy máu mũi rồi.

Vẫn biết ngữ xưa truyền rằng, mưa mùa xuân quý như dầu, nhưng vấn đề ở chỗ, chẳng rõ ông trời thời gian này có vui chuyện gì chăng, lộc mưa xuân năm nay ban xuống, có vẻ hơi đặc biệt rộng rãi, cho đến tận đầu hè hãy còn liên miên không ngớt, thế mới thấy, vật cực tất phản, dồi dào quá cũng không phải điều lành, “ quý như dầu” tức khắc trở thành thảm họa “ sợ dầu nhiều”.
Một trận mưa rỉ rả từ đêm hôm trước, ngay từ đầu chỉ tí ta tí tách vui tai, đến nửa đêm hứng lên bỗng đổ ầm ầm ầm, nhuộm trắng màn đêm, qua giữa khuya mới có xu hướng ngơi bớt chút ít, nhưng thời tiết cứ ùn ùn mây nổi, hoàn toàn không có ý tứ làm nắng, dai dẳng rào rạt, lúc lớn lúc nhỏ lộp độp cả ngày, sự tình Chương Hoa lo lắng hai bữa nay cuối cùng vẫn xảy ra.
Kênh mương còn chưa sửa chữa hoàn thiện, hai ngày mưa lê thê vốn đã có xu hướng ảnh hưởng nghiêm trọng đến đất nông nghiệp, ruộng đồng ngoài thành, càng họa vô đơn chí, bất ngờ tồi tệ hơn chính là, ngoài dự liệu một trong số những nơi đang thi công trúng ngay khu đất bị sạt lở, kéo theo bốn năm thợ nhân công gặp tai nạn khi làm việc.
Thời điểm tin tức được cấp báo, Chương Hoa vừa từ bên ngoài trở về chưa bao lâu, y không ngủ không nghỉ, bận rộn ròng rã chỉnh chỉnh hai sáng một đêm, tinh thần cực kỳ kém cỏi, giờ ngay cả áo tơi đều chẳng còn tác dụng, Chương Hoa trong ngoài triệt để ướt hệt chuột lột, tay chân lạnh cóng đến phát cứng, vốn dĩ cấp phó phải khuyên răn mãi y mới chịu quay lại chỗ trú thay quần áo, uống đỡ chén canh gừng xua hàn, kết quả canh gừng chưa kịp nấu xong, đã truyền đến tin tức chấn động vầy.

Chương Hoa bụng dạ đốt lửa, nóng nảy, hơi sức đâu bận tâm mấy việc râu ria thay quần áo hay chưa uống canh gừng, vươn tay hớt hải khoác lại cái áo tơi ướt đẫm nhỏ nước tỏng tỏng treo bên cạnh, chỉ xách mỗi chiếc ô ba chân bốn cẳng đua ra ngoài: "Có bá tính nào bị thương không? Đã đi mời lang trung chưa? ”
Dù người tới báo tin đáp "Đã sơ tán dân chúng rồi ạ", hoặc "Cũng đã chạy mời đại phu", Chương Hoa vẫn ép không nổi bồn chồn khó chịu, cắm đầu cắm cổ hùng hục chạy tới công trình, quản gia đuổi theo phía sau gọi với y, gọi không được, chỉ đành phải bất đắc dĩ để Chương Hoa đội màn mưa tầm tã, nhận mệnh xoay người đi phòng bếp đem canh gừng trực tiếp đổi thành thuốc trị phong hàn sắc lên.
Bất quá, vạn hạnh Chương Hoa chạy tới kịp.
Mấy ngày liền mưa ngập phủ đất canh tác, dân chúng xung quanh vì sinh kế, tràn đầy sợ hãi sốt ruột, hiện tại còn xảy ra chuyện đất sụp đập người bị thương, đã có vài hộ bất mãn gây sự, la lối bảo kênh lạch chậm chạp sửa chữa hoài không hoàn thành, quan viên chủ quản chắc chắn hơn phân nửa không coi trọng bá tánh mà cố gắng làm việc, nhanh chóng ngăn lũ lụt, lại om sòm phẫn nỗ sự tình hôm nay nhân công bị đá đập phải gây thương tích, trách móc đều là do không có ai nghiêm túc quản lý, nằng nặc đòi một câu phân trần thích đáng.
Phó thủ của Chương Hoa sứt đầu mẻ trán, xa xa trông thấy Chương Hoa đương đến, thứ đầu tiên suy nghĩ là ngài ấy tới rồi, ngay sau đó lại biến thành sốt ruột, một mạch chạy sang trước mặt Chương Hoa, nhìn Chương Hoa áo ngoài áo trong ướt đẫm, vội vàng hỏi: "Chương đại nhân, sao ngài lại trở lại? ”
Phía trước nhung nhúc toàn đầu đen là đầu đen, Chương Hoa nhíu chặt mày, thấp giọng hỏi ngược gã: "Chuyện gì xảy ra vậy? ”
Lại hỏi: "Đại phu có đến không?"
Lượng mưa lúc này không lớn lắm, chỉ là bên vùng Nam Giao hiện tại mương máng tắc nghẽn không thông, bây giờ ngập lụt nước dâng, khắp mọi ngõ ngách đều lỗ chỗ vũng sình bùn lầy, cho dù đã cần kíp đi mời, muốn đại phu tới đây, quả thực cũng hao phí chút khí lực, Chương Hoa nghe xong cấp phó trình báo giải thích sơ bộ, nhíu mi ngẫm nghĩ suy tư, y trước tiên an bài binh lính cõng nhân công bị thương đến chòi nghỉ ngơi dựng ở thế đất cao hơn trú mưa nghỉ ngơi, bản thân thì nhanh nhẹn cúi người xắn ống quần, chủ động gánh mỹ danh làm người tiên phong, nhảy vào trong vũng nước bẩn đục ngầu, kiên định chỉ thị: "Hôm nay khu vực này nếu không tu sửa xong, ruộng đồng phụ cận khẳng
định toàn bộ sẽ hứng thiệt hại nặng nề, hy vọng mọi người chịu khó vất vả, hợp lực đem đoạn này bồi đắp.


Chân thành đã đủ, có điều vấn đề đáng bàn là, những người đảm nhiệm công việc dùng sức hơn phân nửa đều là dân chúng tráng đinh lâm thời thuê mướn, bây giờ thời tiết ác liệt, thập phần khó có thể quản lý đốc thúc, kéo theo hiệu suất thi hành cực kỳ thấp, mắt thấy hạt mưa mỗi khắc càng một to dày, mà phía công trình bị sạt lở phá hủy ngay cả dọn dẹp cũng chưa dọn dẹp đàng hoàng, bừa bộn lung tung, Chương Hoa vừa sốt ruột vừa gấp gáp, đang vắt óc xem nên tìm biện pháp nào thích hợp, thì chợt nhìn thấy từ xa xa đi tới một toán binh lính được huấn luyện tinh nhuệ.
Rõ ràng cũng là dầm mưa mà đến, lại hoàn toàn trái ngược, một chút cảm giác chật vật nhọc nhằn đều không có, thậm chí mệnh lệnh còn chưa được ban xuống, vừa đến trước sự tình công trình, đã nhanh chóng chủ động, lập tức chia thành nhóm hai người một tổ, lanh lẹ xốc vác, thuần thục thanh lý thu thập, một lần nữa gia cố khu vực đất lún.
Trịnh Hủ xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, thẳng tắp đạp nền đất, trình tới một tấm eo bài sáng trưng, thanh âm vang dội văng vẳng tứ phương: "Tại hạ phụng chỉ mệnh lệnh của tam hoàng tử đến trợ giúp Chương đại nhân tu sửa kênh rạch, khơi thông ùn tắc, bá tánh bị tổn thất, triều đình tự sẽ sắp xếp cứu tế, nếu có cả gan cố ý quấy rối, lập tức bắt bất luận tội! ”.