Ánh lửa mong manh thắp sáng phía trước, nhưng phía trước không có lối đi? Chỉ có một mặt tường?
Mọi người ngây ngốc nhìn mặt tường kia, trong lòng tràn đầy thất vọng.
"Không phải lối ra."
Tạ Á Đình rất thất vọng, bọn họ vật lộn lâu như thế, vậy mà chẳng được gì.
Hứa Chanh che miệng ho khan vài tiếng, ánh mắt dán chặt vào mặt tường kia.
"Tôi đi nhìn xem xung quanh." Tạ Á Kiệt đưa bật lửa cho Lư Phong, xoay người rời đi.
Người đàn ông được cứu chạy đến bên người Lư Phong, nơi duy nhất có ánh sáng, hắn lấm la lấm lét nhìn quanh, trên mặt vẫn mang nét sợ hãi như trước.
Tạ Á Kiệt tìm một vòng cũng không tìm được manh mối gì khác, chỉ có một cái hang, nhưng không phải đường thông đến lối ra.
"Mọi người chuẩn bị chút, quay lên lại." Cuối cùng, Tạ Á Kiệt quyết định quay về đường cũ.
Hứa Chanh híp mắt, cậu nghĩ mình bị ảo giác, nhưng khi nhìn kỹ, cậu phát hiện không phải ảo giác.
Ngọn lửa trong tay Lư Phong phất nhẹ.
Ban đầu, cậu tưởng là do động tác hoặc do Lư Phong nói chuyện gây ra, nhưng ngọn lửa cách mũi miệng bọn họ một khoảng, hơn nữa Lư Phong quay đầu về hướng Tạ Á Kiệt, nói cách khác, ngọn lửa phấp phới không phải do Lư Phong làm.
Cậu bảo Lư Phong đưa bật lửa cho mình.
Lư Phong khó hiểu, nhưng vẫn đưa cho cậu.
Hứa Chanh thật cẩn thận giơ bật lửa rồi đi một vòng xung quanh, cậu cẩn thận nhìn hướng phất của ngọn lửa. Ngón tay chỉ về phía trước, Hứa Chanh cảm nhận được một cảm giác rất nhỏ.
Cậu đi đến ven tường, duỗi tay chạm vào.
"Có gió." Cậu vui vẻ nói với mọi người phía sau.
"Ở đâu?" Tạ Á Đình nghe vậy đi qua, dùng tay cảm ứng giống Hứa Chanh. "Đúng là vậy nè!"
Cũng trách cô hồ đồ, sao lại không nghĩ tới kiểm tra mặt tường vậy nhỉ? Cô ở trong lòng tự trách.
Có gió chứng tỏ tường rỗng, cũng có nghĩa là lối ra ở ngay phía sau.
Người đàn ông kia nhịn không được mà mắng trò chơi: "Lối ra như vậy mà cũng thiết kế được, trò chơi này hố người ta quá trời."
"Nhìn coi quanh đây có món gì thuận tay không." Tạ Á Đình nhịn không được nói.
Lư Phong gõ gõ mặt tường, phát hiện tường cũng không quá dày. Quay đầu nói: "Mọi người lui về sau đi."
Sau đó hắn cách mặt tường năm sáu mét, phóng tới, phá vỡ mặt tường kia.
Trong khoảng không tối đen, xuất hiện một chùm ánh sáng, nơi đó chính là lối ra.
"Đi."
Mọi người nhao nhao đi vào.
Sau một hồi tối tăm, khi tỉnh lại liền phát hiện mình đã quay về vòng đu quay.
Hứa Chanh dựa vào vách buồng nhắm mắt.
Đột nhiên ho khan một trận, cậu ho đến đỏ mặt tía tai, ít nhất cũng ho hơn một phút mới chậm rãi ổn lại.
Hứa Chanh kinh ngạc nhìn hộp mù mở ra, không có xác nhận linh tinh gì hết hả? Chạm một cái là mở liền? Tùy ý vậy luôn?
Sau đó, một tấm card xanh lục nhảy ra khỏi hộp mù.
〖 Tên: Dây thừng
Phẩm chất: Màu xanh lục
Giới thiệu: Một sợi co duỗi bền chắc, dài 300m, là thần khí cần phải chuẩn bị mỗi khi ra ngoài á nhoo. 〗
Tay Hứa Chanh run run, hoàn toàn sa mạc lời tắt giao diện trò chơi.
Đồ đáng ghét, trò chơi này thật đúng là chuyên nghiệp, thật sự dốc lòng biến bản thân nó thành một trò chơi bình thường.
Rút thẻ cũng có luôn.
Hiện tại nghĩ lại, trong phó bản kia, dây thừng dùng để giúp người khác rất có thể cũng là đạo cụ. Dưới tình huống quá tối, Hứa Chanh cũng chưa từng quá để ý đối phương, đối phương không có balô thì móc đâu ra dây thừng? Bây giờ nghĩ đến, dây thừng phiên bản card đúng là tiện mang theo hơn.
Sau khi Hứa Chanh đóng giao diện, tấm card tự động đến giao diện balô, nằm cạnh thanh chủy thủ.
Vòng chơi kế tiếp là giữa trưa ba ngày sau, Hứa Chanh quyết định dưỡng đủ tinh thần trong khoảng thời gian này, cũng không biết vòng chơi sắp tới sẽ là cái dạng gì.
Vòng này làm cậu gớm muốn chết, hy vọng vòng sau không cần phải gớm như vậy nữa.
Xuống giường, Hứa Chanh tìm kiếm tin tức về vòng đu quay trên máy tính.
Phần lớn hiện ra đều là những địa điểm có vòng đu quay, có mấy tin là vòng đu quay xuất hiện sự cố này kia. Những tin có nhắc tới trò chơi Vòng đu quay khi bấm vào rồi thì toàn là lừa người.
Hứa Chanh có chút mất mát, nghĩ nghĩ, đến diễn đàn X.
Tìm bài viết về trò chơi Vòng đu quay, chỉ có mấy bài ít ỏi. Tinh thần Hứa Chanh quay về, nhấp xem từng bài.
"Hửm?"
Đây là một bài viết có cài khóa, phải trả lời câu hỏi mới được đọc.
Cậu sửng sốt, máy tính hình như hơi lag, tầm ba giây sau xuất hiện rất nhiều bình luận.
Tùy tay nhấp mở một cái.
Lầu 1 – chủ thớt: Ba tấm card tím, bán rẻ. Ai mua không?
Lầu 2: Là card tím gì vậy?
Lầu 3 – chủ thớt: Ờm, hai tấm phục sức*, một tấm sinh hoạt. Người anh em mua không?
Lầu 4:...
Lầu 5: Vận khí chủ thớt tốt ghia, ha ha ha ha, card tím vậy mà toàn là mấy món đồ chơi này.
...
Lầu 10: Tui muốn hai tấm phục sức, nhắn tin riêng đi.
Lầu 11 – chủ thớt: Ấu kê!
*Nguyên văn 服饰: là quần áo và trang sức.
...
Hứa Chanh chớp chớp mắt, cậu tò mò khó hiểu.
Sau đó lại nhấp mở một bình luận khác.
Lầu 1 – chủ thớt: Chỗ tôi có một manh mối, liên quan đến khoang khách thứ bảy. Muốn biết thì phải trình đạo cụ tổ đội lên.
Lầu 2: Quỳ lạy lão đại.
Lầu 3: Quỳ lạy lão đại.
Lầu 4: Quỳ lạy lão đại.
...
Lầu 18: Xui vãi, lần này lại không kiếm được đạo cụ tổ đội.
Lầu 19: Có thể cọ xe không?
Lầu 20: Nhắn tin riêng.
...
Hứa Chanh như suy tư gì đó.
"Cam Cam, xuống ăn cơm đi con."
Ngoài cửa, mẹ Hứa Chanh đang gõ cửa phòng, gọi Hứa Chanh xuống ăn cơm.
"Con xuống liền đây mẹ."
Vươn người, Hứa Chanh nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi, cậu đã ngồi máy tính lâu vậy rồi, hèn gì hai mắt hơi mỏi. Tắt máy tính, Hứa Chanh mở cửa ra ngoài.
Mặt trời dần rơi xuống, ánh trăng leo lên không trung.
Hôm nay thời tiết mát mẻ, trời trong nắng ấm.
Hứa Chanh mang giày bata, mặc đồ thể thao, cất gọn di động, sau đó ra cửa.
Cậu đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hướng dương, đi tới nghĩa trang công cộng.
Gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc có hơi dài của cậu.
Trên bia mộ, Sở Nhất Mãn trong ảnh là dáng vẻ cool ngầu, ánh mắt đạm nhiên nhìn màn ảnh.
Buông hoa hướng dương trong tay, Hứa Chanh nửa ngồi xuống, trán áp vào bia mộ.
Thật lâu sau, cậu đứng lên, phát ngốc một hồi thì rời đi.
Giữa trưa là thời điểm công viên giải trí náo nhiệt nhất, Hứa Chanh mua vé vào cửa, đi thẳng đến vòng đu quay.
Khi đang ngồi chờ đến đỉnh, Hứa Chanh lại nghênh đón bóng tối quen thuộc.
"Tích tích, tích tích, xào xạt"
Chậm rãi mở mắt ra, Hứa Chanh nhìn bầu trời âm u, vô số hạt mưa rơi trên mặt cậu, rất nhanh, quần áo cậu đã bị xối ướt.
Từ trên mặt đất đứng lên, đầu tiên, cậu đánh giá cảnh vật xung quanh một chút, nơi này dường như là một lâu đài bị bỏ hoang. Bởi vì phía sau cậu là một tòa lâu đài âm trầm khủng bố.
Quạ đen đứng trên tường đá, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vị khách không mời tiến vào nơi này.
Bên ngoài những bức tường vây quanh lâu đài là màn sương trắng mịt mờ, ai cũng không biết trong màn sương trắng này có thứ gì.
Hứa Chanh thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía lâu đài.
Cổng lớn bằng gỗ đóng chặt, đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bách.
"Cọtt ~ kẹtt"
Trong lúc Hứa Chanh đang chăm chú nhìn, cổng lâu đài chậm rãi mở ra.
Hứa Chanh nhấc chân đi vào.
Khác với vẻ âm lãnh bên ngoài, bên trong lâu đài rất ấm áp.
Trong sảnh lớn có một cái bàn ăn thật dài.
Hiện tại, trên ghế bàn ăn đã có 8 người đó, thêm Hứa Chanh nữa là 9 người.
Trầm mặc trong chốc lát, Hứa Chanh bước qua, ngồi vào một ví trí trong đó.
Những người xuất hiện trước cũng chỉ nhìn Hứa Chanh một cái rồi thôi, sau đó tiếp tục chờ đợi.
Nhóm người này, có vài người mặt đầy kinh hoảng, bọn họ vẫn luôn hoảng hốt lo sợ nhìn bốn phía.
Hứa Chanh phát hiện, tất cả vật chiếu sáng ở nơi đây đều là nến.
Bên trong rộng lớn như vậy, ánh nến chỉ có thể chiếu sáng không gian trên bàn ăn, những nơi khác đều tối đen như mực.
Đợi hồi lâu, cổng lớn lâu đài lại bị mở ra.
Người đến là một người đàn ông mặc áo gió, đeo một cái kính gọng vàng, vì trời mưa nên đầu tóc đối phương ướt nhẹp, vốn trông như một người đọc sách phi thường văn nhã, nhưng đầu tóc ướt nhẹp lại làm hắn lộ ra một chút cuồng dã.
Sau khi đối phương ngồi xuống, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân lục tục di chuyển trong bóng tối.
Người nhát gan trực tiếp bị dọa sợ, vì tiếng bước chân kia giống như đột nhiên xuất hiện ngay phía sau mình vậy.
Ai nấy đều mờ mịt, lại không dám nghĩ liệu có phải sau lưng mình đã sớm có người đứng nhưng bọn họ lại không hề hay biết hay không.
"Hoan nghênh các vị khách quý đã đến, xin cho phép tôi thay mặt ngài bá tước chào mừng các vị."
Trước bàn ăn đột nhiên có người nói chuyện, mọi người nhìn qua.
Đó là một người đàn ông trung niên, trông như người nước ngoài, ông ta mặc áo đuôi tôm gọn gàng, hình như là quản gia.