Vong Linh Thư

Chương 70: Lý do thoát chết





Trước đó được Vương Nhất Hàm nhờ vả, sau lại thêm chuyện người phụ nữ họ Tống, Trương Hiểu Lượng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đào xác ở thôn thi thể.

Hắn lái xe đến Phần Lĩnh, vì cảnh sát mượn truyền thông để đăng tin kêu gọi người đến nhận xác nên cánh nhà báo nườm nượp đổ về đây. Thôn nhỏ Phần Lĩnh lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý, may mà trung tâm đã sắp đặt cảnh sát canh chừng nên trước mắt chưa có người ngoài tiến vào.

Trương Hiểu Lượng vừa mới đến Phần Lĩnh đã có thu hoạch.

“Báo cáo đội trưởng, phát hiện một thi thể ở sau núi!”

Nghe tin, máu trong người Trương Hiểu Lượng sôi sùng sục nhưng lòng bàn tay lạnh ngắt. Quả nhiên còn một cái xác, nó có phải thi thể năm xưa bị Đoàn Nhuận Chi trộm đi không?

Sắp có đáp án, Trương Hiểu Lượng hưng phấn bừng bừng, hắn kiềm chế không để lộ ra mặt, theo chân nhân viên điều tra đi sâu vào trong núi.

“Phát hiện cái xác ở sau núi à? Núi này sâu như vậy…” Trương Hiểu Lượng đi trên đường núi lầy lội, nhíu mày nhìn dải phân cách dưới chân, “Sao lại chăng dải phân cách ở khu vực này?”

“Báo cáo đội trưởng, không phải ở sau núi… thi thể đó… hơi kỳ lạ…” Nhân viên điều tra khó xử gãi đầu, vén dải phân cách lên cho Trương Hiểu Lượng xem.

“Anh nhìn này, ở đây có dấu chân, mọi người thấy lâu rồi nhưng không khớp với dấu chân của nhân viên chúng ta.”

“Sao?” Trương Hiểu Lượng nhìn theo hướng nhân viên chỉ, quả nhiên thấy dấu chân mờ mờ dẫn đến sau núi.

“Hôm tìm thấy Trịnh Bảo Nhân thì trời có mưa, nên đoán là dấu chân này để lại cùng ngày.” Nhân viên nói, hạ dải phân cách xuống rồi dẫn Trương Hiểu Lượng đi tiếp.

Đến ngõ cụt, nhân viên gạt cành cây, bảo Trương Hiểu Lượng nhìn xuống, ngoài dự đoán, bên dưới có một con đường.

“Ủa?” Trương Hiểu Lượng ngạc nhiên.

“Con đường này mới được trải nên ít ai biết, cũng không nhiều người đi, thi thể được phát hiện trên đường.” Nhân viên chỉ một hướng đằng xa.

“Người phát hiện thi thể không phải nhân viên chúng ta mà là một người dân đang trên đường về nhà, anh ta có cảm giác tông trúng thứ gì, xuống xe mới thấy là một người đàn ông, anh ta sợ quá đưa người đàn ông vào bệnh viện, tuy nhiên…”

“Nói!” Thấy cấp dưới căng thẳng, Trương Hiểu Lượng cũng hơi sốt sắng vì tình huống quá quen thuộc.

“Đến bệnh viện mới biết người đàn ông đã chết, chết từ lâu rồi.” Nhân viên nói.

Trương Hiểu Lượng thấy vai cậu ta run bắn, không riêng gì cậu ta, Trương Hiểu Lượng cũng hoang mang.

Hắn nhíu mày, chợt hỏi, “Vị trí đó… có phải gần sân bay Bạch Vân không? Cái sân bay mới xây ấy.”

“Sao anh biết? Con đường này được trải để thông đến sân bay mà.”

Trương Hiểu Lượng không nghe lọt nữa, hắn nhớ chiều hôm ấy hắn đến sân bay Bạch Vân đón Uông Triệt, trên đường về, một người lao ra trước đầu xe, hắn không biết mình có tông trúng người ta chưa nên xuống kiểm tra…

Tại sao hắn không nghĩ ra chứ?

Ngày mà hắn đón vợ về chính là ngày thứ hai sau khi tìm thấy Trịnh Bảo Nhân.


Hắn tông trúng một người phụ nữ, mọi chuyện bắt đầu…

Trương Hiểu Lượng khẩn trương nới lỏng cà-vạt, cảm giác buồn nôn khi bị Uông Triệt bóp cổ lại trỗi dậy.

“Đội trưởng, anh sao vậy?”

Cậu nhân viên đỡ hắn, khi bàn tay ấm nóng của cậu ta cầm cổ tay mình, Trương Hiểu Lượng mới biết người mình lạnh toát.

“Không… tôi không sao… cậu… thi thể được đưa đến bệnh viện nào? Tôi đến xem…”

“Chủ xe đã liên lạc với cảnh sát nên thi thể được chuyển đến bệnh viện Huệ Nhân có quan hệ với chúng ta.”

—o0o—

Xế chiều, Trương Hiểu Lượng quay lại nơi ban sáng mình đến.

Nếu có thể, hắn thật sự không muốn đặt chân đến đây.

Nơi này chôn giấu bí mật đen tối mà hắn không muốn nhắc lại, hắn chỉ hận không thể phóng hỏa đốt sạch bệnh viện. Một số thi thể nằm trong tủ đông, một số đặt trên giường, trong số những thi thể phủ vải trắng còn có vợ mình, Trương Hiểu Lượng đánh thót trong lòng.

Sau khi đánh tráo, hắn đã giết Uông Triệt, không biết cô đang nằm ở đâu trong nhà xác?

“Vẫn chưa khám nghiệm tử thi, vừa rồi có gọi cho pháp y trong Cục, chủ nhiệm Vương Nhất Hàm nói bên chú ấy còn quá nhiều thi thể nên yêu cầu để cái xác ở đây một đêm. Hồi chiều, bọn em phát hiện một manh mối trên cái xác nam này…”

Nhóm cảnh sát vận chuyển thi thể đến bệnh viện thấy Trương Hiểu Lượng săm soi cái xác, bèn bổ sung.

“Gì?”

“Qua xét nghiệm, máu của thi thể và mẫu máu lấy trên người Trịnh Bảo Nhân là của cùng một người.”

“Sao cơ?”

“Vâng, bọn em điều tra thì biết Trịnh Bảo Nhân không hành động một mình, y có một cộng sự…”

“Đưa Trịnh Bảo Nhân đến đây!” Cấp dưới chưa nói hết, Trương Hiểu Lượng đã vung tay ra lệnh.

Trịnh Bảo Nhân bị hai cảnh sát cao to áp giải đến nhà xác, mới đầu y vẫn bình tĩnh, thấy mình đang ở đâu thì hơi biến sắc, khi gặp cái xác nam, y phát rồ.

“Không! Buông ra! Để tôi đi!”

Trịnh Bảo Nhân la hét, nước mắt tèm lem, lần đầu tiên Trương Hiểu Lượng biết một người đàn ông trưởng thành có thể làm ra phản ứng như thế này.

Rõ ràng y bị dọa sợ đến mức nổi điên.

Nét mặt cho thấy y có quen biết thi thể này, nhưng y khóc không phải vì đau buồn mà vì khủng hoảng.

Trịnh Bảo Nhân vùng ra khỏi tay cảnh sát, liều mạng lùi về phía sau, y đụng trúng một cái giường, thấy tay mình đang đè lên một cái xác lạnh như băng thì hoảng sợ hét lên, ngất xỉu.

Trương Hiểu Lượng nhíu mày xem trò hề, bảo cấp dưới chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho thi thể, sau đó sai người khiêng Trịnh Bảo Nhân ra ngoài.

“Anh quen người chết à?”

Trương Hiểu Lượng vắt chéo chân, chờ Trịnh Bảo Nhân tỉnh lại thì hỏi ngay. Trịnh Bảo Nhân dán mắt vào đầu gối mình, run như cầy sấy.

“Cần uống nước cho thấm giọng không?”

Trương Hiểu Lượng đề nghị, thấy Trịnh Bảo Nhân ngoảnh mặt làm ngơ, lần này Trương Hiểu Lượng không dùng cách dụ dỗ mà hỏi thẳng, “Trả lời tôi, anh có quan hệ như thế nào với người chết? Hai người hợp tác với nhau? Có phải anh đã giết gã? Việc anh bất tỉnh trên núi có liên quan gì với gã không? Anh…”

Câu hỏi đặt ra tới tấp, Trịnh Bảo Nhân chỉ ôm đầu, lắc đầu nguầy nguậy, thì thào, “Tôi không giết lão Triệu, tôi không giết lão Triệu… tôi…”

“Nhưng chẳng phải ở hiện trường chỉ có hai người thôi sao? Không phải anh giết thì là ai giết?” Trương Hiểu Lượng cố ý hỏi như vậy, định lợi dụng Trịnh Bảo Nhân trong trạng thái hoảng loạn để đào ra manh mối.

“Không! Còn một người! Hôm đó còn một người nữa!”

Trịnh Bảo Nhân ngẩng đầu rống vào mặt Trương Hiểu Lương, như biến thành người khác, mắt đỏ ngầu, Trương Hiểu Lượng thấy gân xanh nổi lên chỗ huyệt Thái dương của y.

Rõ ràng tinh thần của y đã đến giới hạn, ép hỏi thêm không khéo sẽ khiến y nửa tỉnh nửa dại, Trương Hiểu Lượng nhìn bác sĩ điều trị của Trịnh Bảo Nhân, bác sĩ lo lắng nháy mắt ra hiệu, ý bảo hắn đừng ép nữa. Nhưng manh mối đã gần trong tầm tay, làm sao hắn dừng lại được?

“Nói, ngoại trừ hai người, hôm đó còn ai nữa?” Trương Hiểu Lượng đẩy Trịnh Bảo Nhân vào đường cùng.

“Là một người phụ nữ… không… cô ta không phải người… là ác quỷ! Cô ta là ác quỷ!” Trịnh Bảo Nhân lắp bắp, cơn ác mộng kéo về, hai tay y quơ quào như chống cự với thứ gì, “Đừng qua đây! Xin cô đừng qua đây…”

Nhìn dáng vẻ thảm hại của Trịnh Bảo Nhân, Trương Hiểu Lượng bĩu môi, quyết định tha cho y một hôm.

“Mai tôi quay lại.” Trương Hiểu Lượng bỏ lại một câu, dẫn người rời đi.

Bác sĩ thấy Trịnh Bảo Nhân đáng thương, bèn tiêm cho y một mũi an thần, trước khi đi còn tắt đèn giúp y.

Trịnh Bảo Nhân trùm chăn kín mít, mắt mở thao láo, phát hiện thuốc an thần không có tác dụng.

Y vẫn tỉnh táo, hơi lạnh lan tràn trong từng mạch máu.

Trước mắt y không còn là bệnh viện mà là bóng tối dày đặc. Y nhận ra mình đã trở lại đêm ấy, trở lại cái thôn ma quỷ chôn đầy xác chết…

Trịnh Bảo Nhân sợ nơm nớp, y thấy một bàn tay thuôn dài giơ lên.

Tay của người phụ nữ ấy trắng như ánh trăng, chậm rãi phủi rơi bùn lầy đen đúa trên người, tóc dài che đi gương mặt nên Trịnh Bảo Nhân không thấy mặt cô ta, chỉ thấy đôi mắt với tròng đen chiếm gần hết.

Lão Triệu ngất xỉu từ bao giờ, máu của gã chảy xuống đất, thấm vào da thịt người phụ nữ, y thấy cô ta lấy một thứ trong người lão Triệu…


Một ngón tay!

Người phụ nữ mặc kệ lão Triệu, loạng choạng đi đến chỗ Trịnh Bảo Nhân, chân y xụi lơ không chạy nổi, Trịnh Bảo Nhân tuyệt vọng nín thở, nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy của cô ta…

“A! Đừng!” Trịnh Bảo Nhân gào xé họng, hoảng sợ tột độ, toàn thân cứng ngắc.

Người phụ nữ không buồn để tâm phản ứng của y, vẫn bước từng bước đến trước mặt y, bốn mắt giao nhau, Trịnh Bảo Nhân run cầm cập.

Cô ta phát ra âm thanh nghe như nức nở.

Ánh mắt cô ta sâu hun hút, đen nhánh, không phản chiếu bóng người. Cô ta không có linh hồn, cô ta không phải người!

Cô ta chỉ là một cái xác biết đi, thấy “nó” đến gần, Trịnh Bảo Nhân cảm nhận được khí lạnh trên người nó, y nín thở, y biết nếu mình hít thở chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi xác thối.

Nó bật ra tiếng gầm gừ trầm thấp, ngay khi Trịnh Bảo Nhân cho rằng mình chết chắc thì nó từ từ bỏ đi.

Trịnh Bảo Nhân không dám cử động, y biết nơi mình đang ở không có người sống, thế là y bỏ chạy ngược hướng nó vừa đi, chạy bán sống bán chết, đến khi ngất xỉu.



Trịnh Bảo Nhân vùng dậy, người ướt mồ hôi, bấy giờ mới biết mình nằm mơ. Y cứ tưởng mình không ngủ được, nào ngờ thiếp đi lúc nào không hay, xem ra thuốc an thần vẫn có tác dụng.

Y quên tháo kính, bèn lấy chăn lau mặt kính mờ, Trịnh Bảo Nhân nhớ lại hồi chiều, cảnh sát bảo họ vừa tìm ra lão Triệu, nhưng rõ ràng lão Triệu đã chết rồi mà! Tại sao?

Y phải xác nhận.

Nhưng chẳng lẽ phải đến cái nơi đầy rẫy xác chết kia? Không thể!

Trịnh Bảo Nhân ôm đầu, âm thầm giằng xé, lý trí và nỗi sợ không cho y đi, nhưng tâm tình bức thiết muốn nhìn một lần như hạt đậu gieo trong lòng, nay nó đâm chồi nảy lộc, hối thúc y.

Y không phải người lý tính, nếu không y đã không chọn nghề trộm mộ, với năng lực của mình, y có thể lựa chọn những nghề khác hợp pháp và ổn định, nhưng cuối cùng y vẫn bước lên con đường không thấy ánh mặt trời. Hoặc có lẽ bản chất y là người tò mò, thấy một chút dấu vết là càng muốn biết nhiều hơn, thậm chí muốn biết tường tận.

Chỉ cần thấy vệt bùn đất là y đã biết lão Triệu được đào lên, lòng nghi hoặc sai khiến…

Y muốn nhìn lão Triệu một lần nữa.

Trong bóng tối, Trịnh Bảo Nhân đeo kính lên, không kiềm nổi leo xuống giường.

Hành lang khu nội trú không một bóng người, ngoại trừ y tá đúng giờ đi tuần tra thì không còn bệnh nhân nào khác. Đêm đông lạnh giá, ngoài hành lang không lắp máy sưởi, Trịnh Bảo Nhân đi một hồi thì thấy người lạnh cóng.

Y không nhớ rõ đường đến nhà xác, nhưng vẫn có kỹ năng đặc biệt của trộm mộ, chẳng mấy chốc đã đến đúng nơi.

Thứ mùi đặc trưng của xác chết.

Trịnh Bảo Nhân lần theo mùi xác, hơn nữa càng đến gần nhà xác thì càng lạnh.

Nhà xác không có ai, đa số người rất kiêng kỵ ở gần người chết, Trịnh Bảo Nhân quan sát bốn phía, tim đập thình thịch, y mang theo công cụ mở khóa.

Cảnh sát không tịch thu mặt dây chuyền hình chìa khóa của y vì nghĩ đó chỉ là trang sức thông thường, lúc cấp bách, Trịnh Bảo Nhân có thể dùng nó để cạy khóa.

Y xuống lầu hai, lên cầu thang rẽ trái, đến căn phòng nằm trong cùng.

Y mở cửa, nhiệt độ giảm xuống.

Một dãy tủ đông xếp dựa vách tường phía Nam, những thi thể không có ngăn tủ nằm ở ngoài, nhà xác bật nhiệt độ cực thấp để thi thể không bị phân hủy. Nhưng dù là vậy, Trịnh Bảo Nhân vẫn ngửi thấy mùi xác thối quen thuộc.

Cái xác thứ ba tính từ cửa sổ là lão Triệu.

Trịnh Bảo Nhân không dám giở vải trắng phủ trên thi thể, y dựa theo trí nhớ để tìm lão Triệu, run tay kéo vải xuống, sai người.

Trịnh Bảo Nhân phủ vải lên xác nữ bị gọt mất nửa đầu, thử đến lần thứ ba mới tìm được lão Triệu, gã đàn ông thô lỗ phóng khoáng bây giờ chỉ còn là cái xác nằm đó, da xám ngoét, tuy chết đã lâu nhưng vẫn không thối rữa.

Trịnh Bảo Nhân hoang mang…

Theo như đoạn đối thoại của cảnh sát thì dường như không phải họ tìm thấy xác lão Triệu ở trên núi, nhưng…

Rõ ràng lão Triệu chết trong đêm ấy, tại sao bốn tháng sau mới tìm thấy xác? Trong bốn tháng qua, xác của lão Triệu lang thang ở đâu?

Tưởng tượng thi thể của lão Triệu vật vờ giữa những người sống, Trịnh Bảo Nhân rùng mình, nhớ đến cái thứ dưới lòng đất kia…

Trịnh Bảo Nhân ngập ngừng cầm tay lão Triệu, lật xem vết thương bên tay trái.

Vết thương có dấu vết thối rữa.

Lão Triệu bị thương cùng ngày gã chết cho nên vết thương không thể lành lại, vì gã đã chết, tất cả chức năng sinh lý của cơ thể ngừng hoạt động nên có thể giải thích tình trạng vết thương, nhưng mà…

Trịnh Bảo Nhân nhíu mày, nương ánh trăng để nhìn khuôn mặt xám ngoét của cộng sự.

“Lão Triệu, bốn tháng qua… mày đã đi đâu?”

Trịnh Bảo Nhân hỏi xong thì tay run bắn, y cứ tưởng mình run vì sợ, định phủ vải trắng lên Triệu Kim Khôi thì… cổ tay của y bị bắt lấy.

Trịnh Bảo Nhân liếc xuống tay trái…

Dưới ánh trăng, bàn tay cứng đờ của Triệu Kim Khôi khẽ nhúc nhích, mấy ngón tay to bè giần giật, Trịnh Bảo Nhân nghe cả tiếng khớp xương kêu.

Tại sao lại như vậy?

Trịnh Bảo Nhân chết sững nhìn Triệu Kim Khôi nắm tay mình, từ từ ngồi dậy.

Triệu Kim Khôi ngồi đưa lưng về phía ánh trăng, gương mặt vô hồn ẩn trong bóng tối, ngồi sừng sững trước mắt Trịnh Bảo Nhân.


“Không…” Thi thể lão Triệu nhìn y chòng chọc như chưa từng quen biết.

Trịnh Bảo Nhân hoảng hốt lùi về sau, thấy Triệu Kim Khôi cũng có ý định xuống giường, y xoay người bỏ chạy, vừa nhấc chân lên thì cứng người. Trịnh Bảo Nhân quay đầu một cách máy móc…

Khi ấy Trịnh Bảo Nhân mới biết mình bị bao vây, những thân hình cứng còng tỏa hơi lạnh chặn xung quanh y, Trịnh Bảo Nhân ngửi thấy mùi xác thối trên người họ.

Không phải ảo giác! Thi thể trong căn phòng này thật sự sống lại!

Trịnh Bảo Nhân căng thẳng siết nắm tay, không… không phải sống lại… Những thứ này không phải người, họ không có hơi thở, da dẻ hiện rõ dấu vết sắp phân hủy, hiện tại họ chỉ là những con rối…

Cương thi!

Những thi thể đó phát ra tiếng lạch cạch, Trịnh Bảo Nhân sợ hãi một lúc lâu mới nhận ra tiếng đó là do răng mình đánh lập cập mà ra.

Phải chạy!

Trong đầu chỉ còn ý nghĩ này, Trịnh Bảo Nhân xô cương thi gần mình nhất, mở đường chạy ra cửa. Lúc chạm vào thi thể, y nghe tiếng ùng ục như quả táo rơi xuống bùn, cơn buồn nôn xộc lên.

Trên hành lang chỉ nghe tiếng bước chân y chạy, Trịnh Bảo Nhân vừa chạy vừa ngoái lại, quả nhiên đám cương thi đang đuổi theo, tốc độ không chậm chút nào.

Những thứ đó bị gì vậy? Họ đã chết rồi mà!

Người chết sao có thể sống lại, tại sao họ còn rượt theo y? Người của bệnh viện đâu cả rồi?

Vừa rồi y còn hớn hở vì không thấy ai tuần tra, nhưng bây giờ…

Trịnh Bảo Nhân cắm đầu chạy đến một cửa sổ mở, nhìn đám cương thi nhung nhúc sau lưng, hiện y đang ở lầu hai, bên dưới có ao nước, không biết nhảy xuống có chết không…

Tay y siết bệ cửa sổ đến trắng bệch, ao nước phía dưới đen ngòm như miệng hố chờ y nhảy xuống rồi nuốt chửng.

Nhảy xuống chưa biết chết hay không, nhưng ở lại thì chết là cái chắc.

Trịnh Bảo Nhân cắn răng nhìn sau lưng, cương thi nữ gần nhất vươn tay chụp mắt cá chân y…

Ở lại là chết!

Trịnh Bảo Nhân nhắm mắt buông tay, liều mạng nhảy lầu.

Chân vừa chạm đất thì đau điếng, ao nước quá cạn, Trịnh Bảo Nhân nghe tiếng xương vỡ, y biết chân mình gãy rồi. Trịnh Bảo Nhân nằm ngửa trong ao, y thấy đám cương thi duỗi tay ra cửa sổ quơ quào.

Rốt cuộc…

Bị nước nhấn chìm, tầm nhìn loang loáng ánh nước, Trịnh Bảo Nhân không thở nổi, y không biết mình có phải là người đầu tiên chết đuối trong cái ao nước chỉ xâm xấp đầu gối không.

Trước mắt biến thành màu đen, tư duy trì trệ, trong mơ hồ, y thấy một đôi chân phụ nữ trắng như tuyết đứng bên bờ ao, đối phương vươn tay ra…

Tình cảnh này giống hệt như bốn tháng trước, là cô ta sao? Khi ấy cô ta không lấy mạng y, chẳng lẽ chờ đến bây giờ mới lấy…

Y sắp phải chết rồi sao?

“Cô…”



Trịnh Bảo Nhân không chết, hôm sau tỉnh lại, y thấy mình nằm trong phòng bệnh trắng toát, đúng là phòng bệnh cũ.

“Anh tỉnh rồi à?” Y tá Trần thông cảm nhìn y, ngoài ra còn có giận dữ.

“Tôi biết anh không thích nắng mà thích ánh trăng, nửa đêm chuồn ra ngoài cũng thôi, lại còn nhảy xuống ao. Anh có chán sống cũng đừng tự sát ở bệnh viện, muốn được cứu chứ gì?” Y tá Trần mắng mỏ, nhưng vẫn nghe ra lo lắng trong giọng nói.

Trịnh Bảo Nhân biết chị ta khẩu xà tâm Phật, tuy được chỉ định đến chăm sóc y nhưng chị ta chưa bao giờ bỏ bê trách nhiệm, còn rất tận tâm.

“Không sao là được rồi, rốt cuộc đêm qua anh làm gì? Cảnh sát sẽ không bỏ qua đâu, tôi nói với họ anh chưa tỉnh, nhân lúc này nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Y tá Trần đắp chăn cho y rồi ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa, đến tận lúc này, trái tim treo lơ lửng của Trịnh Bảo Nhân mới đáp đất.

Y chưa chết sao? Y lại thoát khỏi tay tử thần thêm một lần nữa à? Còn lần thứ ba thì sao?

Trịnh Bảo Nhân rùng mình, chậm rãi nhắm mắt.