Cảnh Hoan chớp mắt nhìn hai hàng chữ trên màn hình điện thoại.
Câu chữ hung tợn, còn không nể nang mặt mũi gì nữa chứ.
Nhìn một lúc, khóe môi cậu chợt nhếch lên, sau đó độ cong ngày càng lớn, cuối cùng thì cười thành tiếng.
Mười hai phút mà chỉ rặn được mấy chữ này thôi á??
Cảnh Hoan hí hửng cầm điện thoại, giơ ngón trỏ chọt vài cái vào ảnh đại diện của Tâm Hướng Vãng Chi.
Tên khốn nạn ơi là tên khốn nạn.
Nếu ban nãy tim anh mà không có một chút xíu xìu xiu dao động nào, ông đây theo họ anh luôn.
Tuy Cảnh Hoan chưa yêu đương bao giờ, nhưng từng thấy qua rồi.
Lục Văn Hạo trong phòng ký túc xá cũng thường xuyên như thế, cầm điện thoại hỏi với vẻ căng thẳng: “Ôi đệt tôi nên trả lời câu này thế nào đây?”
Bối rối vài phút, sau đó lại mê mẩn trả lời bà xã: “À, biết rồi.”
Cảnh Hoan nhận ra chuyện trôi qua càng lâu, cậu càng cảm thấy hồi trước Lục Văn Hạo bị gạt cũng chẳng oan uổng.
Hướng Hoài Chi về đến nhà, đặt chân gà lên bàn trà bên cạnh bàn mạt chược.
“Cảm ơn cục cưng Hướng, sao lâu thế.” Mẹ Hướng đánh bài nhưng vẫn không quên liếc yêu con trai mình.
Hướng Hoài Chi bỗng nhớ đến cảnh tượng khi Cảnh Hoan mặc Âu phục chớp mắt với mình.
Đôi mắt của cậu chàng trong veo, hồn nhiên lại xinh đẹp, tư thế tao nhã thanh thoát, dường như tất cả mọi cô gái có mặt ở đó đều nhìn cậu.
Hướng Hoài Chi ngừng suy nghĩ, thấp giọng đáp “Vâng”, sau khi chào hỏi các chị em của mẹ Hướng xong, bèn xoay người về phòng mình.
Vừa đóng cửa, anh đã trở thành nhân vật chính trên bàn mạt chược.
“Một dạo không gặp, Tiểu Hướng càng lớn càng đẹp trai nhỉ, đúng là di truyền hết từ cậu luôn.”
“Đúng đó, vóc người cao ráo, học hành lại giỏi, thằng nhà tôi mà ưu tú bằng một nửa Tiểu Hướng thôi chắc tôi cũng bớt lo nhiều rồi.”
Mẹ Hướng nhấp ngụm trà, từ tốn lắc đầu: “Đẹp trai có ích gì, lớn từng tuổi này còn chẳng có đóa hoa đào nào rơi vì nó, ngưỡng mộ các cậu ghê, cảm nhận được niềm vui khi bắt quả tang con mình yêu sớm.”
Hướng Hoài Chi về đến phòng, thay quần áo nằm lên giường.
Ban nãy anh đứng ngoài phố trọn mười phút, gió đêm thu muộn mang cái lạnh rét buốt, đến tận bây giờ đầu ngón tay anh vẫn còn tê cóng.
Điện thoại rung, anh giơ lên trước mặt mình.
Tiểu Cảnh Nè: Hu hu hu…
Tiểu Cảnh Nè: Sau này em sẽ không đi chơi bậy bạ với chàng trai nào khác ngoài anh nữa, anh đừng nạt em mà T▽T
Hướng Hoài Chi nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.
Ban nãy anh đã suýt thừa nhận.
Khi ấy đứng trước cửa siêu thị, sững người nhìn chữ “Ừ” trong khung nhập cả buổi trời, sau đó lại mím môi xóa đi.
Anh cảm nhận được rằng có thứ gì đó đã mất kiểm soát.
Hướng Hoài Chi đang mất hồn, điện thoại lại vang khẽ vài tiếng.
Tiểu Cảnh Nè: Lúc anh thân yêu còn sống, em là người của anh.
Tiểu Cảnh Nè: Anh mất rồi, em cũng là bé quả phụ của anh ヾ(≧ ≦*)o
Hướng Hoài Chi: “…”
Hình như câu gốc không phải như vậy.
Anh khẽ nhướng mày, không rõ vì sao chàng trai trông đứng đắn vâng lời thường ngày mà lên mạng lại phóng đãng đến thế.
Hướng: Tôi không nạt cậu.
Hướng: Thường ngày ngoài hiện thực cậu cũng nói chuyện như vậy à?
Tiểu Cảnh Nè: Sao thế được!!!
Tiểu Cảnh Nè: Bất kể ở đâu, em cũng chỉ nói chuyện như vậy với mỗi mình anh thôi =3=
Hướng: …
Hướng: Muộn lắm rồi, ngủ đi.
Tiểu Cảnh Nè: Mới chín giờ thôi mà chúng ta đi ngủ sao anh >.
Cảnh Hoan đã đăng nhập WeChat trên PC từ lâu, đang định thừa cơ tiến tới, nũng nịu nhõng nhẽo các kiểu.
Hướng: Trò chuyện gì.
Cảnh Hoan mừng rỡ, gõ chữ ngay.
“Hay chúng ta gọi thoại…”
Hướng: Gọi video?
Cảnh Hoan: “…”
?
Cái gì?
Anh có giỏi lặp lại lần nữa cho bố nghe xem??
Đêm hôm khuya khoắt! Trai đơn gái chiếc! Anh muốn tôi gọi video với anh?!!
… Mẹ.
Đồ đàn ông khốn nạn! Chết tiệt!
Cảnh Hoan hít sâu một hơi, nhủ thầm rằng phải giữ bình tĩnh.
Tâm Hướng Vãng Chi bắt đầu hứng thú với ngoại hình của cậu, xét theo góc độ nào đó, đây cũng xem như bước tiến lớn… cái con khỉ!
Cậu biết đi đâu tìm một cô gái đến gọi video với tên đàn ông khốn nạn này đây!!
Cảnh Hoan liếc xuống chân mình.
Nếu thêm filter chân thon, thì hình như cũng giả gái được nhỉ.
Nhỡ cậu bất cẩn run tay làm lộ đũng quần, thế chẳng phải lại nhận được tấm thẻ trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết à.
Không ổn, không ổn chút nào.
Hướng Hoài Chi cầm ly nước uống một ngụm, nhìn dòng chữ “Đang nhập” cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất trên đầu khung đối thoại, nghĩ bụng thôi trêu vậy đủ rồi, định kết thúc đề tài này.
Tiểu Cảnh Nè: Á á á á… người ta cũng muốn gọi video với anh lắm.
Tiểu Cảnh Nè: Nhưng bây giờ người ta không mặc đồ…
Tiểu Cảnh Nè: (bưng mặt) (thẹn thùng)
“Phụt… khụ, khụ khụ…”
Hướng Hoài Chi rút khăn giấy ra lau sạch nước trên người mình với vẻ mặt vô cảm.
Anh quên béng mất rằng không được uống nước khi đang nói chuyện với người này.
Cảnh Hoan quen tay gửi luôn hai tin nhắn “Ghét ghê” và “Anh hư lắm nha”, cười đến mức đèn cảm ứng âm thanh cách mười dặm quanh đây cũng sáng rực cả lên.
Đồ đàn ông khốn nạn chết tiệt, chẳng phải muốn gọi video thả thính ông đây à.
Đến đây! Đến đây nè!! Ai sợ ai!!!
Tiểu Cảnh Nè: Ối anh ơi anh đừng hiểu lầm, em chỉ quen ngủ vậy thôi, thoải mái hơn QvQ
Hướng Hoài Chi vừa lau áo vừa nghĩ, đúng là con trai cởi đồ ngủ cũng bình thường.
Vòng eo thon thả nhỏ nhắn mà Cảnh Hoan để lộ trong sân bóng cứ lượn lờ trong đầu anh, xua mãi chẳng đi.
Điên hết rồi.
Cảnh Hoan đánh răng rửa mặt xong thì chui vào chăn, cầm điện thoại chờ Tâm Hướng Vãng Chi trả lời.
Thậm chí cậu còn đắn đo đến việc nhỡ Tâm Hướng Vãng Chi thật sự muốn trò chuyện thả thính với mình, mình nên tiếp chiêu kiểu gì đây.
Đang định tìm Lục Văn Hạo học hỏi kinh nghiệm, khung đối thoại đã nhảy ra tin nhắn mới.
Là hai đoạn chat thoại.
Cảnh Hoan mở ra, kề sát điện thoại vào tai…
“Biết rồi, tôi ngủ đây.”
“Cậu nhớ đắp kỹ chăn đấy.”
*
Hôm sau, Cảnh Hoan lại trở về đội của Tâm Hướng Vãng Chi, hai người đứng cạnh người truyền tống, chờ Đấu Trường mở cửa.
Lộ Điều Điều và Hôn Ngư Ngư tổ đội đứng cạnh họ.
[Cận] Lộ Điều Điều: Ngư Ngư, ngoại trang của anh cậu hôm nay đẹp thật đấy.
[Cận] Hôn Ngư Ngư: Hửm? Có gì khác ngày thường à…
[Cận] Lộ Điều Điều: Chẳng phải thêm cặp sừng đó sao?
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Lộ Điều Điều anh đừng hòng giở trò ly gián! Tôi không cắm sừng anh thân yêu!!
[Cận] Lộ Điều Điều: Ừ ừ, thì chỉ đánh vài ván Đấu Trường với chàng trai khác, bị trừ mấy chục điểm thôi mà, không sao cả ^^
[Cận] Lộ Điều Điều: Hướng Hướng nói với tôi rồi, cậu ấy tha thứ cho cậu.
Hướng Hoài Chi nhặt dép lên ném thẳng qua.
Chẳng mấy chốc Lộ Hàng đã phải trả giá cho lời phát biểu của mình, cả buổi tối đánh Đấu Trường, cậu ta gặp Hướng Hoài Chi ba lần liên tiếp.
“Bố ơi…” Lộ Hàng la hét thảm thiết: “Bố ơi, tất cả đều là lỗi của đứa con trai này, xin bố hãy giơ cao đánh khẽ nhường con một trận đi mà, con van xin bố!!”
Hướng Hoài Chi không thèm để ý anh ta, lạnh lùng hạ đo ván nhân vật.
[Cận] Hôn Ngư Ngư: Chị dâu (khóc), xin nương tay.
Tiểu Hồ Tiên lập tức đứng tại chỗ không động đậy nữa.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (gật đầu)
Hướng Hoài Chi dừng động tác: “Mềm lòng gì, còn muốn lên 3000 điểm không.”
“Muốn.” Cảnh Hoan đáp giọng đáng thương: “Nhưng muốn làm chị dâu của Ngư Ngư hơn.”
Hướng Hoài Chi: “…”
Hướng Hoài Chi: “Chỉ một câu chị dâu vậy thôi cũng mua chuộc được cậu?”
“Vâng vâng.” Cảnh Hoan dịu dàng tỉ tê: “Anh gọi em tiếng bà xã, bảo người ta tặng acc cho anh luôn cũng được.”
Hướng Hoài Chi nâng đao xử lý em họ mình, dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại.
Lộ Hàng thua liền tù tì mấy ván, giận đến mức lẩm bẩm mãi: “Đệt, tối nay tôi rớt hơn năm mươi điểm rồi! Sắp bằng số điểm mà Tiểu Cảnh Cảnh bị trừ vào cái đêm cắm sừng cậu luôn đấy!”
Hướng Hoài Chi ném luôn chiếc dép còn lại sang.
Lộ Hàng tránh dép đầy điêu luyện, càng nghĩ càng tức: “Không được, cậu hại tôi bị trừ nhiều điểm như vậy, phải gánh tôi bắn PUBG giết người cho hả giận!”
Vừa hay họ đã đánh hết phó bản tuần này, không còn gì làm.
“Do cậu kém cỏi không bằng người ta.”
“Vậy thì sao! Tôi dở tôi có lý!” Lộ Hàng mở nhóm thảo luận: “Tôi vào nhóm rủ thêm hai đồng đội nữa.”
“Khoan.” Hướng Hoài Chi gọi anh ta lại, giọng điềm nhiên: “Thêm một người là được, chỗ tôi hai người.”
“Hả? Vậy vừa hay, Ăn Ăn cũng muốn chơi.” Lộ Hàng nhanh chóng mở cửa sổ PUBG: “Cậu gọi thêm ai đó, đưa tên cho tôi, tôi mời.”
Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”, lúc mở phần mềm giảm ping thì chợt nghĩ ra một điều: “Cậu có dư acc PUBG nào không?”
Sau khi Cảnh Hoan biết tin, bèn tức tốc mở PUBG ra chạy thẳng vào shop nhấp chuột tanh tách để mua nguyên bộ váy ngắn bồng bềnh.
Lúc thanh toán, cậu còn cảm động về hành vi của mình.
Làm kẻ lừa đảo chuyên nghiệp nhất, lừa tên đàn ông khốn nạn nhất.
Nửa phút sau, nữ sinh ngây ngô hồn nhiên mặc chiếc áo trắng với làn váy ngắn màu xám xuất hiện trong giao diện trò chơi.
Hướng Hoài Chi sửng sốt, ngước mắt nhìn ID để xác nhận lại.
… Đúng là “kaixinjiuhao” (Vui Là Được).
“Vui Là Được…” Lộ Hàng nhẩm lại tên game của Cảnh Hoan: “Tiểu Cảnh Cảnh, tên này của cậu nghe lạc quan ghê.”
Cảnh Hoan cười bẽn lẽn, mừng thầm vì hồi trước mình không đặt tên “nijingdad” (Bố Cảnh Của Mi), không thì hôm nay còn phải tạo acc clone nữa.
“Anh ơi.” Vừa vào trạng thái chờ lên máy bay, Cảnh Hoan nhấc chân chạy thẳng đến bên cạnh Tâm Hướng Vãng Chi, nhân vật game lắc lư đầu với anh: “Em gà lắm… anh phải bảo vệ em đó nha, hu hu hu.”
Lục Văn Hạo từng nói đàn ông thường không thích con gái quá mạnh mẽ.
Cậu càng yếu, cảm giác muốn bảo vệ của đàn ông sẽ càng mạnh.
Quả nhiên, Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”: “Lát nữa đừng cách xa tôi quá.”
“Không sao, bắn chơi thôi.” Lộ Hàng nói: “Dẫn theo hai em gái, chắc không ăn gà được đâu.”
Ba phút sau, Yêu Là Chia Cậu Ăn cầm một khẩu shotgun clear cả team địch, đi đến trước mặt Lộ Hàng bấy giờ đã bị knock, vừa nạp đạn vừa hỏi anh ta: “Lúc nãy cậu nói gì vậy ha?”
“Nói tôi và Hướng Hướng chỉ mong được hai cậu gánh ăn gà thôi.” Lộ Hàng đáp ‘tỉnh rụi’: “Chị ơi cứu em với.”
Hướng Hoài Chi nhảy xuống một ngôi nhà khác, anh cầm khẩu tiểu liên SMG hạ gục đối thủ, quay đầu nhìn người luôn theo sát mình.
Anh buồn cười rằng: “Cậu cũng không cần… bám dính như vậy.”
Anh tưởng ông đây muốn à!!
Cảnh Hoan ấm ức bảo: “Anh ơi, em không có súng…”
Hướng Hoài Chi dừng một lúc, bèn vứt khẩu súng khác trên lưng xuống cho cậu.
Dọn dẹp hết kẻ địch trong thành phố, bốn người ngồi xe xuất phát vào bo.
Yêu là Chia Cậu Ăn nhìn súng của Cảnh Hoan, bật cười: “Cảnh Cảnh, sao cậu còn vác khẩu S686 này nữa, khẩu súng này ở giai đoạn sau rác lắm. Ban nãy nhiều khẩu súng trường Rifle vậy sao không nhặt?”
Cảnh Hoan đáp: “Súng này là của anh thân yêu tặng tôi, tôi không nỡ đổi.”
Hướng Hoài Chi: “…”
Yêu là Chia Cậu Ăn: “Đã quấy rầy.”
Lộ Điều Điều: “Tôi đoán ra lâu rồi, nên mới không hỏi đó.”
Đến một thành phố khác, Cảnh Hoan nhảy xuống xe, chợt nghe thấy câu nói vang lên trong tai nghe.
“Qua đây.”
Hướng Hoài Chi không chỉ đích danh, nhưng mọi người đều biết anh đang gọi ai.
Cảnh Hoan lon ton chạy đến bên cạnh: “Sao vậy anh.”
Hướng Hoài Chi vứt một khẩu súng trường đầy đủ phụ kiện xuống.
“Cậu dùng khẩu này.”
Không ngờ anh lại đưa mình khẩu súng anh đang dùng, Cảnh Hoan sửng sốt.
Trong game không có tình nghĩa anh em gì cả, trước đây cậu và đám bạn cùng phòng bắn PUBG, muốn phụ kiện cũng phải xem ai nhanh tay hơn, những lúc cần thiết còn lừa gạt lẫn nhau kìa.
Mấy chuyện như cho phụ kiện tặng súng thì cậu chỉ thấy qua lúc Lục Văn Hạo dỗ ngọt ‘em gái’ thôi.
“Sao không nhặt.” Hướng Hoài Chi lại ném một khẩu súng khác xuống: “Hay thích khẩu này?”
Đệt.
Sao tên đàn ông khốn nạn này còn sành sỏi hơn cả Lục Văn Hạo vậy!