Vọng Nguyệt Lâu

Chương 52: Phế hậu



Dự cảm của Bình vương quả nhiên trở thành sự thật, hôm sau đã có một đạo thánh chỉ lấy lý do vụ án nguyền rủa của Duệ thị tước bỏ phong hiệu quận vương Lan Lăng của Tố Táp, hôn ước với Thịnh Nhạc cũng không thành công. Công chúa Thịnh Nhạc sinh lòng oán giận, nghe nói nước nhỏ phía đông quấy nhiễu biên cương nên cô ấy xin chỉ lĩnh quân đi ngăn địch, không muốn ở trong kinh thành đối mặt với phụ hoàng mình nữa.

Mối hôn sự mà Tố Doanh mưu tính hai năm tan thành bọt nước, không khỏi vô cùng ủ rũ. Lại nghe nói phủ và nô tỳ ban cho quận vương Lan Lăng đều bị tịch thu, người anh trai Tố Táp lại dọn về phủ Bình vương. Lại cứ vào lúc này, hoàng đế lệnh đưa hoàng tôn vào trong điện Vĩnh Long ở Đông cung, chọn lựa một đám vú nuôi, nữ quan, cung nữ, hoạn quan mới các loại cho cậu bé. Tố Doanh đau khổ trong lòng, dù kiềm chế thế nào cũng khó tránh khỏi hiện ra ngoài mặt. Mọi người trong cung Đan Xuyến không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có Thôi Lạc Hoa có can đảm nói thẳng.

“Nương nương, thay vì để nước mắt che mờ mình thì chi bằng mau chóng mở mắt ra nhìn tình thế hôm nay thôi.” Thôi Lạc Hoa nói.

Tố Doanh trầm mặt lặng lẽ ngồi. Thôi Lạc Hoa không phải người đầu tiên nói lời này. U Phức vừa mới đáp xuống trên lư hương, yên lặng nhìn Tố Doanh nói: “Cô cưỡng ép đưa ba người mà mình hợp ý ở bên nhau, ngụy trang thành một gia đình thì không thể nào dài lâu được! Cô và Duệ Hâm đã định trước khó có thể cùng tồn tại.”

Thôi Lạc Hoa nói: “Bình vương phi đã đền tội, phong hiệu của quận vương Lan Lăng cũng không phải nhất thiết phải tước nhưng thánh thượng lại mượn cơ hội… Lực lượng mà nương nương có thể dựa vào hôm nay chỉ còn lại nhà hậu. Hành động này của thánh thượng mang ý đồ rõ ràng, là sự chuẩn bị để chính thức sắc lập Duệ Hâm, muốn hất nương nương sang một bên rồi! Nương nương phải cẩn thận.”

“Trong triều đình có kẻ cản trở Duệ Hâm trở thành Lương vương vì quyền lợi của chính cung. Kẻ hy vọng Duệ Hâm kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước nhất là cô mà giờ lại biến thành thứ cản trở cậu bé.” Người màu trắng nhạt mờ mịt tựa như ảo mộng cười hì hì nói, “Chỉ cần làm một việc là có thể bỏ đi sự chờ mong của triều thần – không có hoàng hậu không phải là xong rồi ư? Người không thể sinh ra hoàng tử trưởng thì việc A Thọ trở thành Lương vương sẽ không có chướng ngại. Ả đàn bà đáng thương!”

“Thôi Bỉnh Nghi, thầy đi theo tôi.” Tố Doanh nói rồi đứng dậy, đi tới trước mặt ngăn tủ mà nàng yêu thích, trịnh trọng lấy ra một vật, Thôi Lạc Hoa lập tức nhận ra đó là bức gấm xanh đề “Bài ca bước lên trời”.

“Có đôi khi tôi biết người muốn làm gì. Vì vậy tôi cũng biết làm thế nào sẽ có ích với người.” Tố Doanh nhẹ nhàng mở gấm mỏng ra, đóa hoa ấy đoan trang mà sáng chói, “Nếu có một ngày, chỉ khi tôi biến mất mới có ích với người thì tôi nên làm thế nào đây? Thầy ơi, tôi như thế này thì bất kể ra sao cũng chắc chắn sẽ rơi từ trên chín tầng trời xuống thôi!”

“Tại sao nương nương phải để ngày đó đến?” Thôi Lạc Hoa lãnh đạm nói, “Đạt được tất cả hoặc là mất đi tất cả. Nương nương nỗ lực lâu như vậy, tại sao muốn dùng bộ dạng bất lực để lựa chọn trước vế thứ hai chứ?”

“Đúng rồi.” U Phức đứng ở bên cạnh Thôi Lạc Hoa che miệng cười nói, “Thêm một món đồ tế nữa là trọn vẹn rồi. Cô có thể vượt qua mười năm đau khổ quạnh quẽ trong lòng mình.”

“Thật là không dễ dàng!” Tố Doanh hướng về phía gấm xanh thở dài một tiếng, “Chờ xem một chút nữa đã.”

Hôm nay Thâm Hoằng giá lâm cung Đan Xuyến, lệnh hai hoạn quan nâng vào một cái hộp tròn cực lớn. Tố Doanh thất thanh nói: “Ôi!” Quả nhiên thấy bọn họ cười hì hì mở chiếc hộp mang theo đóa hoa sương. Là đầu đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ ở dưới ánh trăng thảo nguyên hôm Tết Vu Lan năm trước, lúc nàng và hắn gặp gỡ lần. Năm ngoái hắn cũng tặng nàng cả một hộp, sau đó… nói ra lời mãi mãi không thể tha thứ.

“Đã nở rồi.” Tố Doanh khẽ hô một tiếng.

Trong hộp còn có hai đóa hoa sen hồng nhạt hoàn mỹ không một tì vết, thêm một lớp hương thật mỏng. Tố Doanh lấy hoa sen ra, không hiểu liếc mắt nhìn Thâm Hoằng. “Đó là thay mặt A Thọ tặng cho nàng.” Hắn nói, “Hoàng hậu có thể vì A Thọ mà ngay cả tính mệnh cũng không lo.”

Tố Doanh sai người mở hộp ra đặt lên bàn, rất nhanh mùi hương thoang thoảng đầy khắp cung Đan Xuyến.

Thâm Hoằng ngủ rất yên ổn trong mùi hương, còn Tố Doanh lại tỉnh lại lúc trời tảng sáng. Nàng lật mỉnh hai lần vẫn không thể nào ngủ được, còn đánh thức người bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay Tố Doanh, nói: “Tĩnh tâm lại nằm một lúc rồi hẵng dậy.” Tố Doanh dựa vào bờ vai của hắn, im lặng nở nụ cười. Hắn nghiêng đầu nhìn thấy thế bèn hỏi: “Nghĩ tới điều gì đấy?”

“Nhớ tới đêm hôn đại hôn thiếp ngủ không yên, lúc muốn đứng dậy, bệ hạ cũng kéo thiếp rồi nói như thế này, nếu không thể cùng chung chăn gối tới bình minh hôm ấy thì không thể cùng giường chung gối cả đời được.” Tố Doanh dùng tiếng nói vô cùng nhỏ nói, “Thiếp rất đỗi kinh ngạc, không ngờ bệ hạ lại muốn cùng một người phụ nữ chẳng có gì phi thường như thiếp làm vợ chồng cả đời.”

Thâm Hoằng nằm ngửa không nhúc nhích, nói: “Ta cũng rất kinh ngạc nhìn thấy hoàng hậu mới của mình lén lấy ra một ít gì đó từ trong lư hương rồi hòa với rượu uống. Đó là linh lăng hương[1] phải không? Mọi người xung quanh nàng đều hy vọng nàng sinh ra hoàng tử từ khi nàng vào cung, nhưng chính nàng lại không muốn. Lúc đó ta đã biết đây không phải là một người phụ nữ chẳng có gì phi thường.”

[1] Tên khoa học: Lysimachia foenum-graecum Hance, tên tiếng Trung 零陵香, theo Baidu thì đây là một loại cỏ thơm thường dùng để đuổi muỗi, chưa tìm được chỗ nào cho thấy nó có thể tránh thai như ý tác giả viết cả TT

“Đó không phải là thời cơ tốt để sinh con đẻ cái.” Tố Doanh sa sút tinh thần nói, “Thực ra thiếp cũng láng máng biết rằng thiếp mãi mãi không bao giờ có được thời cơ tốt.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

“Xin bệ hạ hãy nói ra đi.” Tố Doanh nói, “Thiếp đã chuẩn bị xong.”

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mãi đến khi khóe mắt và gương mặt của nàng nhuộm ánh mai. “Nếu như nàng cũng giống như ta, hy vọng A Thọ trở thành vị vua kế tiếp…” Hắn nói, “Vậy hãy vì nó mà nhường cung Đan Xuyến đi. Ta hy vọng sự kỳ vọng của mọi người đối với hoàng hậu có thể chuyển tới trên người A Thọ. Đã không còn bề tôi quá mạnh cũng chẳng còn sự lựa chọn khác, họ sẽ còn chần chừ, thực sự không cách nào để cho người ta yên tâm.”

Tố Doanh khép hờ mắt, nàng nghe xong thì không lên tiếng. Mặt mũi nàng không hề rung động chút nào, dường như đã biết từ lâu rằng giữa nàng và A Thọ thì hắn sẽ chọn A Thọ. Một lát sau, nàng nỉ non: “Nếu đây là quyết định của bệ hạ, thiếp sẽ khiến bệ hạ yên lòng.”

Hắn vui mừng ôm nàng.

“Vì sao nhất định là A Thọ chứ?” Tố Doanh ở trong lòng hắn hỏi.

“Giống với lý do nàng nhận định nó thôi.” Hắn trả lời ở bên tai nàng, “Nó là con trai của Tuân. Con trai của Tuân mà ta không thể cứu, của Tuân mà nàng không thể lấy.”

Gần đây Thâm Hoằng ngủ lại cung Đan Xuyến thì luôn bảo Tố Doanh cùng nhau dùng bữa sáng ở trong cung Đan Xuyến vào ngày hôm sau. Tố Doanh tự mình hầu hắn thuốc thang ăn uống đã được một khoảng thời gian, hôm ấy làm vẫn đâu vào đấy. Hai người lặng lẽ ăn cơm của mình, một bữa cơm yên tĩnh lạ thường. Bọn họ rất ăn ý, không ai phá vỡ yên lặng ấy. Mãu đến khi ăn xong, Thâm Hoằng vẫn không có ý muốn đi, ngược lại nói: “Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.”

Tố Doanh suy nghĩ một lúc bèn pha trà ngon, cười nói: “Đã không còn gì có thể kính hiến bệ hạ nữa rồi.” Thâm Hoằng ngẩn ra, uống trà xong, không yên lòng nói một câu: “Vị hoa quá nặng. “

Thấy hắn sắp để lỡ thời gian mà vẫn còn dây dưa ở cùng hoàng hậu, Phan công công nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ…” Không cần lão ta nhiều lời, Thâm Hoằng đã đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”

Đám nữ quan ở cung Đan Xuyến thấy tình hình hôm nay rất lạ lùng, sau khi tiễn giá thì đều lén lút quan sát hành động của Tố Doanh. Hình như Tố Doanh ngủ không được ngon giấc, dựa nghiêng ở bên trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Họ không dám quấy nhiễu nàng, sau khi lén liếc nhau thì lui ra ngoài, mỗi người mang theo suy nghĩ khác nhau sai người thám thính động tĩnh bên trong các Chiêu Văn.

Chỉ chốc lát sau, một gã hoạn quan áo vàng thở hồng hộc chạy tới nói: “Nương nương, không xong rồi, thánh thượng lại ngất!” Tố Doanh vừa nghe thì thẳng người dậy, biểu cảm trên mặt giống như là chấn kinh hoặc như là hiểu ra.

Hoàng đế ngất đã không thể xem là chuyện hiếm nữa, thời gian cách nhau càng lúc càng ngắn, cũng không vượt ra ngoài dự đoán của người khác. Lần trước các thái y hiểu lầm hắn đã đến số kiếp, hắn lại vượt qua được. Lần này thoạt nhìn không mãnh liệt như lần trước, sau khi hắn được đưa về cung Ngọc Tiết thì lại càng không thể động đậy.

“Ngô… thái y…” Thâm Hoằng nói ba chữ, đã cảm thấy tim đập mạnh và loạn lại còn khó thở.

“Bệ hạ lại ăn đông san hô ư?” Ngô thái y hỏi.

Thâm Hoằng miễn cưỡng lắc đầu. Lấy độc tính của đông san hô đối kháng với bệnh Trầm mộng đã trở thành thói quen của hắn, lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi ở các Chiêu Văn thỉnh thoảng hay nhai bốn năm mảnh nho nhỏ vẫn chưa quá liều. Bỗng nhiên trong đầu lóe ra suy nghĩ, cả người hắn lạnh lẽo, hiểu ra vì sao trà hoa nhài của Tố Doanh lại quá thơm.

“Hoàng hậu…” Hắn cười khẩy lạnh nhạt: Một khắc ấy, hắn cảm thấy thiếu mất thứ gì. Điều còn thiếu không phải là một chén trà mà là sự kháng cự của nàng. Người phụ nữ có được cung Đan Xuyến chưa bao giờ sẽ ngoan ngoãn nhường lại cả.

Hắn muốn nàng nhường cung Đan Xuyến vì A Thọ, nàng lại muốn hắn nhường ngôi vị hoàng đế cho A Thọ…

Lúc Tố Doanh mang sắc mặt tái xanh đi tới, Ngô thái y đang châm cứu cho hoàng đế, thấy nàng xông vào thì tỏ vẻ sợ hãi nói: “Sao nương nương lại vào? Mời tránh đi cho.”

“Ai nấy đều biết người lần sau không bằng lần trước, đến lúc này ông còn muốn kiêng kỵ ta sao?” Tố Doanh không hề lui lại mà đi tới trước giường hoàng đế, mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi quỳ rạp xuống đất, “Người sẽ biến thành thế nào?”

Ngô thái y do dự thật lâu mới nói: “Lục phủ ngũ tạng của thánh thượng bị độc tính ăn mòn đã lâu, mỗi một lần phát tác đều chịu đựng đến cực hạn, mỗi một lần tỉnh lại đều phải dùng thời gian dài hơn để điều trị. Mặc dù vi thần có quyết tâm lấy đầu mình ra để bảo đảm cứu chữa cho thánh thượng nhưng suy cho cùng thì sống chết có số do trời.” Ông ta dừng lại một lúc nói, nói, “Chính như lời Vương Thu Oánh nói thì sau mỗi một lần phát tác đều có khả năng hết cách xoay chuyển… Vi thần không nắm chắc sẽ bảo đảm người mỗi một lần đều bình an vô sự. Ắt phải làm thánh thượng tỉnh lại, ăn cơm, uống thuốc. Bằng không càng ngày người sẽ càng suy nhược, cứ ngủ mãi không tỉnh như vậy thì…”

Tố Doanh che miệng khóc thành tiếng. “Ta chờ ở bên ngoài.” Nàng nức nở nói, “Chờ ở bên ngoài.” Nàng ngồi hai ngày một đêm ở ngoài cửa. Trong thời gian ấy, hết thái y này đến thái y khác đi vào cung Ngọc Tiết, thỉnh thoảng có một hai kẻ đi ra thở dài, mỗi một lần nghe thấy là một lần Tố Doanh rơi nước mắt.

Lần trước hoàng đế ốm thập tử nhất sinh chỉ dùng một đêm là tỉnh lại. Ai nấy đều biết sự việc kéo dài nhất định là càng ngày càng không nắm chắc. Trái ngược lại thì tương lai của hoàng hậu và hoàng tôn càng ngày càng vô cùng xác thực rồi.

“Nương nương, xin hãy nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Thôi Lạc Hoa quỳ gối bên chân Tố Doanh khuyên nhủ. Thấy Tố Doanh chậm rãi lắc đầu, nàng ấy lại khuyên can: “Càng nhiều chuyện hơn đang chờ người, người phải giữ gìn sức khỏe.” Nàng ấy nói rồi muốn nâng Tố Doanh đứng lên nhưng Tố Doanh không có sức đi đứng, lập tức ngã vào trong vòng tay nàng ấy.

“Tôi nên bị nguyền rủa!” Tố Doanh yếu ớt nói.

Đã từng cắn răng nghiến lợi chửi rủa Phượng Diệp như vậy nhưng nàng còn độc ác hơn Phượng Diệp nhiều. Phượng Diệp chỉ dùng một chén rượu độc giết lầm Tố Trầm, còn nàng… nàng dùng đông san hô pha trà rồi đưa cho chồng mình, nghĩ thầm liều lượng này cũng không quá đáng, mặc cho số phận đi thôi, bảo trời cao tới quyết định xem ai có thể nhìn thấy A Thọ lớn lên.

“Sẽ không có ai nguyền rủa người đâu.” Thôi Lạc Hoa trấn định nói ở bên tai nàng, “Người là hoàng hậu họ Tố biết số mệnh của mình. Cái quốc gia này hoặc là quốc gia của hoàng đế, hoặc là đất nước của bề tôi quyền lực hoặc là hoạn quan quyền hành, nếu không thì sẽ là nước nhà của hoàng hậu và họ ngoại. Chưa từng có “người chồng” và “người vợ” nào nắm tay nhau khống chế thiên hạ cả.”

Tố Doanh run rẩy không cách nào dừng lại được: Số mệnh của hoàng hậu họ Tố chỉ dùng ba chữ “người thắng cuộc” để che đậy “người phạm tội”… Nhưng vô số suy nghĩ trong lòng cũng có thể bị che đậy ư?

Phan công công vội vã đi tới nói: “Thánh thượng mở mắt, gọi nương nương vào.”

Tố Doanh lập tức tránh khỏi Thôi Lạc Hoa, lảo đảo đi tới bên giường hoàng đế.

Cái gọi là mở mắt thật ra là nửa khép hờ, vô cùng chậm rãi chớp một cái. Nhưng Thâm Hoằng phân biệt được gương mặt đẫm nước mắt của Tố Doanh từ trong cảnh tượng mơ hồ. “Vì sao…” Theo hơi thở cuồn cuộn trong cổ họng hắn, một câu nói trọn vẹn tuôn ra.

Tố Doanh cầm lấy cánh tay hắn, chôn mặt ở trên giường òa khóc nức nở, Thâm Hoằng không chờ mong câu trả lời của nàng. Nàng tận mắt thấy tể tướng bị hắn lừa ở bên giường thế nào. “Ôi.” Nàng thở dài. Có lẽ phải đến trước linh cữu mới có thể nghe thấy bí mật của nàng. Hắn lại thở hổn hển mãnh liệt liên tiếp.

“Bệ hạ.” Môi Tố Doanh khẽ mấp máy, “Ở trong mắt bệ hạ, tôi là một con người chứ?”

Thâm Hoằng chuyển động con mắt ngóng nhìn nàng, thấy rõ một gương mặt bị sự hổ thẹn hành hạ. Thâm Hoằng biết nàng sẽ nói ra những gì, người phụ nữ này không cách nào nhìn thẳng vào người bị mình hại.

“Vì Vinh An, bệ hạ cướp đi hôn ước của tôi. Vì Duệ Tuân, bệ hạ không muốn tôi sinh con dưỡng cái. Vì triều đình của người, bệ hạ kiến nghị tôi xuất gia sau khi người qua đời… Những thứ này tôi đều có thể chịu được. Tôi biết mình đứng phía sau bọn họ.” Tố Doanh rơi lệ thở dài, “Hiện tại ngay cả A Thọ và cung Đan Xuyến cũng muốn cướp đi. Ở trong mắt bệ hạ, tôi là một con rối không có cảm giác, sắp đặt thế nào cũng không sao cả ư?”

“Bệ hạ, thiếp không muốn làm một hoàng hậu bị chồng phế.” Tố Doanh khóc nức nở nhưng nghe vẫn kiên định, “Thiếp không muốn bị người đuổi tới một cung Ly vắng vẻ, cũng không có được đứa con mà thiếp liều mạng lấy được.”

Thâm Hoằng nhếch khóe miệng nhưng lại không thể cười nổi: Ở trong lòng vị hoàng hậu họ Tố này, không kẻ nào bại bởi cung Đan Xuyến mà là bại bởi A Thọ.

“Bệ hạ, người không muốn thiếp sinh hoàng tử, không sao cả. Thiếp cũng không muốn sinh ra đứa bé bất hạnh giống như bệ hạ. Càng không muốn sinh ra một đứa con giống Tuân, bởi vì không giống bệ hạ mà không hạnh phúc.” Tố Doanh cầm lấy tay Thâm Hoằng, nói: “Thiếp đã có con rồi – A Thọ sẽ trở thành người thừa kế của người. Dù cho Khâm phi sinh ra con trai, dù cho thiếp không thể không đối địch với tất cả nhà – có lẽ bị mọi người quay lưng chính là mười năm đau khổ quạnh quẽ trong tương lai của thiếp, nhưng không sao cả. Thiếp sẽ bảo vệ ngai vàng của A Thọ. Đây là tình yêu cuối cùng mà… thiếp dành cho bệ hạ.”

“Nếu tất cả đều như nàng mong muốn thì… tại sao phải khóc?” Thâm Hoằng cố sức nói ra câu này, đổi lấy nước mắt Tố Doanh rơi như mưa.

Bởi vì thiếp không thể không làm những chuyện mà thiếp không muốn làm để đổi lấy một cuộc sống mà thiếp chẳng hề thích. Nàng nói.

Bởi vì, chàng phải rời khỏi thiếp. Nàng nói.

“A Doanh… ” Hơi thở hắn mỏng như tơ nhện. “Bệ hạ!” Nàng hốt hoảng gọi một tiếng, thấy hắn không hề phản ứng lại không ngừng lên giọng gọi hắn. Thái y bên ngoài các nghe thấy thì lục tục đi tới, mặc dù không có phương pháp tuyệt hảo song vẫn dốc hết sức để cứu.

Tố Doanh cảm thấy trong lòng sầu khổ không gì sánh được, không biết rốt cuộc vì sao tự nhiên lại đau khổ. Thôi Lạc Hoa dìu Tố Doanh đang nức nở trở lại cung Đan Xuyến. “Xin nương nương hãy đợi đi.”

Tố Doanh run rẩy đến trước bàn trang điểm, lấy ra một chiếc lược ngọc từ trong ngăn kéo, mặt trên có khắc “kết tóc đồng lòng”. Là vật được thưởng hôm trở thành hoàng hậu mà nàng thích nhất. Nàng vuốt ve răng lược, thê lương nghĩ: Hắn chưa từng kết tóc vì nàng. Còn nàng cũng chưa từng đạt được sự chấp thuận của hắn để chạm vào tóc hắn.

Bây giờ nàng đợi một lần duy nhất, chờ lúc hoạn quan mang đến tin hoàng đế băng hà, truyền cho nàng đến chải đầu cho thi thể của hắn…

Lần chờ đợi này lại là ba ngày.

Đêm ngày thứ tư, một gã hoạn quan áo vàng nói: “Mời nương nương đến cung Ngọc Tiết.” Tố Doanh chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, duỗi tay vịn chặt lấy bàn trang điểm, ngón tay bèn đặt ở trên lược ngọc.

Hoạn quan hiểu sai ý của nàng, nói rất nhỏ: “Không cần… mang lược theo.”

Thôi Lạc Hoa cảnh giác hỏi: “Sao thế?”

Hoạn quan lẳng lặng trả lời: “Thánh thượng mời nương nương đến cung Ngọc Tiết.”

Chỉ thêm hai chữ thánh thượng, ý trong đó chợt làm mặt Tố Doanh tái mét. Thôi Lạc Hoa lập tức đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Nương nương, tùy cơ ứng biến. Thần sẽ đi cùng với người.”

Bầu không khí của cung Ngọc Tiết khá kỳ lạ. Không chỉ có trọng thần tập hợp, ngay cả Vinh An và Chân Ninh cũng có mặt. Lúc Tố Doanh đi vào bị sự vắng vẻ trong đông đúc này dọa. Thấy nàng vào, bọn họ như thể ngầm hiểu bèn lui đi. Chỉ có Vinh An căm tức nhìn Tố Doanh.

“Vinh An, con cũng đi ra ngoài đi.” Phụ hoàng của nàng ấy ngồi ngay ngắn ở trên giường, ngữ điệu bình tĩnh.

“Phụ hoàng, con muốn lục soát người đàn bà này!” Vinh An thô lỗ chỉ vào Tố Doanh nói, “Nếu có gì lạ trong người, xin phụ hoàng lập tức ban cho cái chết!” Cơ thể Tố Doanh run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Láo xược.” Hoàng đế quát khẽ nàng ấy một câu, Vinh An hậm hực rồi liếc xéo Tố Doanh, phất tay áo đi ra ngoài. Trong cung Ngọc Tiết chỉ còn lại đế hậu, còn có hai tên cấm vệ canh giữ ở bên hoàng đế, Thôi Lạc Hoa quỳ gối canh cửa và Phan công công.

Tố Doanh yên lặng nhìn chăm chú vào chồng của nàng: “Người…”

Tiếng của hắn vẫn suy yếu như trước nhưng không còn mỏng manh như sợi tơ nhện lượn lờ ở ranh giới sống chết nữa: “Ta nói cho bọn họ biết hôm ngất đi tất cả bình thường, chỉ uống một chén trà có mùi vị hơi lạ ở cung Đan Xuyến. Vinh An nghĩ nàng muốn đầu độc hại ta cho nên mới thất lễ như vậy.”

“A Doanh.” Hắn mỉm cười khoan dung, “Đông san hô mà ta hay nhai không phải là quả và lá được hái xuống từ trên cành mà là được tưới nước thuốc, được ngâm qua nước thuốc rồi, khác biệt trời vực với thứ nàng tìm được. Lấy lá cây đông san hô tầm thường ngâm vào nước cùng lắm chỉ khiến ta đau khổ chứ không thể làm ta chết được.”

Tố Doanh nghe đến đó, thở phào ra một hơi, đột nhiên cảm thấy tất cả cũng chẳng sao cả.

“Nàng xem, nàng có thể quyết định một số việc bắt đầu như thế nào nhưng nó chưa chắc sẽ tiếp tục y theo kế hoạch của nàng.” Hắn nở nụ cười và nói: “Chúng ta đều biết sau này đối phương sẽ không y theo ý nghĩ của chúng ta nữa. Tố Doanh, ta phát giác chuyện này sớm hơn nàng một chút cho nên ta còn có cơ hội lựa chọn lần nữa, còn nàng sẽ không còn có cơ hội quyết định vận mệnh của người khác.”

Tố Doanh nhìn lên mặt hắn, nắng chiều dát lên mặt bên của hắn một đường nét vàng xán lạn nhưng để lại cho nàng một gương mặt mơ hồ. Nàng cười khổ trong lòng. Với hắn mà nói hoàng hậu có là gì đâu? Với hắn mà nói đàn bà có là gì chứ?

Chưa từng để vào mắt đúng không? Cùng lắm thì nàng chỉ là một quân cờ tự cho là đã lấy được sinh mạng, để bàn cờ này lại một lần nữa ánh lên quyền uy vô thượng của bậc vua chúa.

“Bệ hạ xử oan hoàng hậu rồi!” Thôi Lạc Hoa quỳ cạnh cửa bỗng nhiên mở miệng: “Thần có tình hình bên dưới cần bẩm báo.”

“Thôi bỉnh nghi?” Hoàng đế nhìn Thôi Lạc Hoa phủ phục trên đất, thờ ơ hỏi: “Ngươi có biết sự việc rất nghiêm trọng không?”

Thôi Lạc Hoa quỳ gối về phía trước mấy bước, bình tĩnh ngẩng đầu, nói: “Có ạ.” Lời còn chưa dứt, nàng ấy đột nhiên nhảy lên, không biết từ khi nào trong tay áo đã giấu dao găm, đâm thẳng vào ngực hoàng đế.

Lúc Phan công công hô lớn, cấm vệ chắn trước mặt hoàng đế, còn Tố Doanh thì quỷ thần xui khiến ôm lấy eo Thôi Lạc Hoa. Thôi Lạc Hoa không thể thực hiện được, tay cầm dao gắm bị Tố Doanh nắm chặt.

“Thôi Bỉnh Nghi, ngươi điên rồi sao?” Lúc Tố Doanh giận dữ quát, cấm vệ đã giữ cánh tay Thôi Lạc Hoa lại. Nhưng Thôi Lạc Hoa nhìn thẳng vào hoàng đế đang kinh ngạc nói: “Hoàng hậu nương nương không biết chuyện đông san hô trong nước trà nên người cũng uống thứ ấy. Đó là do tôi bỏ vào trong nước.”

Hoàng đế cười nhạt: “Hay cho một người hầu trung thành! Ngươi muốn thay thế nàng ấy?”

“Không phải thay thế ngài ấy, là thay Cư tướng.” Thôi Lạc Hoa thản nhiên nói: “Tôi là chị họ của Cư tướng, được hắn chăm sóc nhiều năm. Đây là sự báo thù cho Cư tướng bị bệ hạ ép chết. Nương nương không liên quan đến chuyện này.”

Hoàng đế hơi sửng sốt với cái cớ của nàng ấy, những cấm vệ nhân đó đưa Thôi Lạc Hoa ra ngoài, Tố Doanh kéo thật chặt lấy vạt áo của nàng ấy, hỏi: “Thầy ơi! Vì sao?”

“Người là học trò của tôi.” Thôi Lạc Hoa nói vội nhưng rất dịu dàng, “Người khiến tôi lưu danh không phải chính tôi mà là người. Người không thể cứ như vậy mà ngã xuống được.” Nàng ấy mới vừa nói xong thì bị cấm vệ kéo đi, dọc đường đi vẫn hô to: “Dù ta chưa thể làm được việc song không phụ Cư tướng!” Tố Doanh đuổi tới trước cửa, nghe phía người bên ngoài đều kinh ngạc kêu lên đối với tiếng hô to của Thôi Lạc Hoa. Nàng bỗng nhiên thấy khó thở, chậm rãi giật lùi ngược lại vào trong cung Ngọc Tiết.

Hoàng đế trông thấy người phụ nữ lẻ loi này, cảm thấy không còn điều gì muốn nói với nàng nữa, chí ít thì một người phụ nữ có kẻ cam lòng chết thay như thế không thể nói là cái gì cũng sai được. “Nàng có thể đi rồi.” Sự dứt khoát của hắn không vì trò hề bày ra hết màn này tới màn khác vừa rồi mà suy giảm.

Tố Doanh lẳng lặng ngóng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn. Người con trai của Tố thị này giống Tố thị như đúc, có thể để tâm trạng ở bên ngoài sự việc. “Người… chỉ thẳng thắn thành khẩn ở thời điểm tàn khốc. Tôi nghĩ ngay cả nụ cười mỉm của người tôi cũng không có được đúng không?”

Nàng vốn cho là mình đã chuẩn bị xong để đón nhận cái chết của hắn và mười năm tiếp theo. Nhưng nàng phát hiện mình lại một lần nữa ngây thơ.

Nàng mãi mãi không chuẩn bị sẵn sàng với thứ mà người đàn ông này mang đến cho nàng.

“Nếu như sớm biết tôi là kẻ không chịu quản thúc như thế, chắc người sẽ không chọn tôi làm hậu đâu nhỉ?” Lúc Tố Doanh xoay người đưa lưng về phía hắn thì kéo ra một cái bóng thật dài. Cung điện chìm trong hoàng hôn bị cái bóng mảnh khảnh của nàng chém thành hai khúc, một nửa rình coi gương mặt chia lìa tan tác của nàng, một nửa cân nhắc bóng lưng nhu nhược mà thẳng tắp của nàng.

“Song cho dù biết rõ như ban ngày… ” Nàng nói rồi vội vã liếc mắt nhìn hắn, lại quay mặt đi chỗ khác. Thấy bóng dáng thờ ơ của hắn, Tố Doanh đã không còn ý muốn nói thật nữa. Nhưng nàng đột nhiên cảm thấy nếu như không nói ra thì sẽ hối hận.

Vì vậy môi nhẹ nhàng mấp máy vài cái, không để bụng hắn có nghe vào tai không.

Cùng một ngày, lúc hoàng tôn Duệ Hâm được phong làm Lương vương, hoàng hậu Tố Doanh bị phế. Chân Ninh ôm A Thọ tạ ơn ở bên chân hoàng đế, còn hoàng đế vẫn đang cân nhắc chiếu thư phế hậu.

“Hoàng hậu Tố thị…” Nói đến đây, hắn dừng lại. Hắn dừng lại, cả thế giới cũng yên lặng phối hợp với bước đi của hắn mà dừng lại. Quan chấp bút chậm rãi đợi đoạn dưới, không dám phát ra một chút âm thanh quấy nhiễu đế vương đang suy nghĩ sâu xa.

Giây phút ấy, nàng ngăn Thôi Lạc Hoa lại theo bản năng, không hề do dự giống như lúc nàng nhảy vào trong hồ vì A Thọ…

“Hoàng hậu Tố thị là người do kẻ gian Cư Hàm Huyền tiến cử. Không thích hợp sinh đẻ, nếp nhà không ngay. Giáng làm Huệ phi, vào ở cung Đam Thúy.” Hắn ngắn gọn nói hết ý kiến, đảo mắt nhìn hai cô con gái.

Chân Ninh nén giận. Vinh An cũng muốn giả vờ không nghi ngờ gì đối với cái quyết định này nhưng tiếng châu ngọc trên đầu va lanh canh đã tiết lộ nỗi oán giận của nàng ấy. Hoàng đế tùy ý hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì ạ.” Vinh An tức giận trả lời. Nguyên, Thần, Quý, Huệ là phi tần nhất phẩm, trong cung không có Nguyên, Thần, Quý phi, sau khi Tố Doanh rơi khỏi ghế lại vẫn là phu nhân có địa vị tối cao trong hậu cung. Mẹ của họ vì sự kiện tư thông giả dối không có thật mà mất cung Đan Xuyến, chết oan khuất ở thành Man. Tố Doanh làm đến nước này mà vẫn có danh hiệu Huệ phi. Cha đãi người đàn bà này thật là hậu!

Hoàng đế có thể đoán được suy nghĩ của nàng ấy. Mặc dù không vừa lòng nhưng ngay cả Vinh An cũng học được cách không phát biểu ý kiến bừa bãi. Hắn cười: “Con đường của Lương vương đã dọn sạch. Không cần phải… để khắp thiên hạ biết một người phụ nữ dám can đảm lay động cung đình. Chúng ta biết rõ trong lòng là được rồi.”

Quan chấp bút viết xong chiếu thư lưu loát, ngày hôm sau là có thể giải thích sự suy bại của hoàng hậu với thiên hạ. Thánh chỉ cũng viết trang trọng đường hoàng. Hoàng đế nhìn thoáng qua, nói: “Đi đi.”

Phan công công tự mình nâng thánh chỉ đi đến cung Đan Xuyến. Tố Doanh đã mặc triều phục lần cuối xong, đang chờ ở nơi đó.

Đợi đó trục cuốn mở ra dường như là chuyện dài nhất.

Tố Doanh cười bản thân mình ở trong lòng: Không cần vội, trong quãng đời vẫn còn có nhiều sự dài dòng tàn khốc hơn đang chờ nàng. Nàng có dự cảm đây không phải là điểm kết thúc của mình.

Quả nhiên, nàng nghe được phong hiệu mới và nơi ở mới. Vậy thì tiếp theo cung Đam Thúy sẽ trở thành lãnh cung mới nhỉ? Nàng nghĩ như vậy, nhẹ nhàng mở miệng: “Tạ ơn ân điển của thánh thượng.”

Một lời chưa chắc, bỗng nhiên thềm ngọc sinh lạnh.