Tiểu Ngũ là một con thỏ, sinh ra thứ năm trong bầy nên được gọi là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ở với nàng tám năm, sống thọ và chết tại nhà.
Tần Vãn mang nó ra sau núi chôn.
Nhưng vừa ra khỏi cửa đã suýt ngã vì vấp phải thứ gì đó mềm mềm.
Tần Vãn ngồi xổm xuống lần sờ.
Đó là một người.
Nàng giật thót, lò mò thử hơi thở người đó, vẫn còn thở.
Hơi thở mong manh.
*
Tần Vãn kéo người đó vào nhà.
Đó là một người đàn ông cao lớn, nàng chân yếu tay mềm, không ôm đi nổi.
May sao hắn biết điều, ngã ngay trước cửa, cách cũng không xa.
Nếu không, nàng cũng lực bất tòng tâm.
Kéo hắn lên giường xong, nàng đoán nam tử này bị thương rồi.
Tần Vãn xoa tay mình, ướt ướt.
Hừm, khả năng cao là người này có chảy máu.
Thôn Hoa Hòe một thôn nhỏ hẻo lánh, có mỗi một đại phu là Tần Vãn, nàng lại sống một mình, nên đã nhờ thím Triệu quen biết sang hỗ trợ.
*
Thím Triệu vừa qua đã bị dọa.
Sống ở thôn này nào gặp được tình huống như thế. Người kia cẩm y ngọc bào, mặt mày tuấn lãng, nhưng cả người đầy máu, mặt trắng như tờ.
Vai trái của hắn bị đâm xuyên, trên cánh tay còn có một vết kiếm chém dài.
Bà vội kéo Tần Vãn qua một bên: "Thím khuyên cháu chớ lội vào vũng nước đục, sợ lai lịch của người kia không nhỏ đâu, nhỡ kẻ thù tìm đến, liên lụy cháu thì sao? Thôi ném hắn ra ngoài đi."
Hồi trẻ, vì công việc vất vả mà thím Triệu lâm bệnh nặng, sau được Tần Vãn chữa khỏi nên bà rất biết ơn nàng, rất quan tâm nàng.
Tần Vãn cười cười, vỗ vỗ tay bà: "Cháu biết thím tốt với cháu, nhưng dẫu sao đây cũng là một mạng người, há có thể thấy chết không cứu."
Thím Triệu khuyên một hồi nữa, thấy không thuyết phục được nàng, đành phải nghe theo nàng hướng dẫn, dùng rượu rửa vết thương rồi băng lại cho người kia, sau đó lắc đầu ra về.
*
Tần Vãn ngồi xuống, sờ sờ trán của hắn, thấy nóng hôi hổi.
Nàng sắc thuốc, múc nước, từ từ đút thuốc cho hắn.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, người thanh niên này từ hôm mê bất tỉnh đã có thể xuống giường, tốc độ khỏi bệnh phải gọi là thần tốc.
Chủ yếu do hắn tập võ từ nhỏ, lại có Tần Vãn biết cách chữa trị.
Tần Vãn mừng thay hắn: "Tốt qua rồi, nghe thím nói huynh không giống bách tính bình thường, có lẽ còn có chuyện riêng phải làm, ta cứ lo huynh ở đây lại thành ra trễ nải."
Nhưng lời vào tai người thanh niên lại là ý khác. Hắn buồn bã nói: "Nàng muốn đuổi ta đi ư?"
Tần Vãn khựng lại, khẽ lắc đầu: "Ta không có ý đấy."
Người này khả năng cao là một công tử sống trong nhung lụa, không phải chê giường nhà nàng quá cứng thì cũng chê cơm canh nàng nấu quá đạm bạc.
Nếu gặp phải loại kén cá chọn canh, đối xử với ân nhân cứu mạng như thế, người ta đã đuổi hắn đi từ lâu rồi. Nhưng Tần Vãn không giống vậy.
Vì nguyên do thuở nhỏ, nàng hiểu rõ thế thái nhân tình, ngược lại càng hiền lành tốt bụng, quan tâm mọi người.
Thành ra chẳng có mấy lời trách móc, chỉ cảm thấy miếu nhỏ nhà mình nghèo, hắn không hợp cũng có thể thông cảm.
Thế là càng dốc lòng săn sóc hắn, mong hắn sớm ngày khỏi bệnh, đi khỏi chốn thôn quê xa xôi hẻo lánh này.
Tần Vãn định ra ngoài sắc thuốc, vừa quay đầu lại thì đụng phải ngực ai đó.
Nàng bị dọa giật bắn mình, thuốc trong tay cũng đánh rơi, vốn tưởng sẽ ngã, nhưng lại được ôm vào lòng.
Người thanh niên một tay ôm này, một tay đỡ lấy thuốc.
Cúi đầu nhìn đăm đăm khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch của nàng. Đồng tử đen láy kia vẫn không có hồn. Hắn trầm giọng nói: "Quả nhiên nàng không nhìn thấy gì."
*
Tần Vãn nằm trong vòng tay của người thanh niên. Người thanh niên cao lớn mạnh mẽ, ôm chặt lấy nàng, mà nàng lại nhỏ bé yếu đuối, nhìn hai người càng thấy nàng như chim nhỏ nép vào lòng người.
Chỉ là nàng không hề hay biết.
Nàng không nhìn thấy gì nên rất nhạy cảm, bị hắn dọa mà tim đập thình thịch, không nhịn được trách: "Sao huynh cứ im ỉm thế."
Người thanh niên đã để ý từ lâu, nhưng thấy nàng sinh hoạt vẫn như thường nên không tiện hỏi.
Hắn quá giỏi khinh công, che giấu tiếng bước chân là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nên mới nảy ra ý định thăm dò, song, không ngờ nàng lại phản ứng kịch liệt đến vậy.
Giờ ôm nàng trong lòng, chợt phát hiện ra nhuyễn ngọc ôn hương.
(Chỉ người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)
Thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, sắc mặt thì trắng nhợt, biểu cảm luôn trầm lặng dịu dàng mà nay có đôi phần mong manh, hắn nhất thời như bị quỷ ám, không lui còn tiến, bất giác siết tay giữ nàng, ôm càng chặt hơn.
Hắn kìm lòng khống chế khát khao di chuyển móng vuốt trên tấm thân nàng.
Tần Vãn hơi choáng ngợp, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân đến vậy, không rõ tại sao hắn ôm mình không buông, chỉ nghĩ hắn có lòng tốt sợ mình ngã.
Đang muốn bảo hắn bỏ tay ra, thì chợt nghe thấy người thanh niên khẽ nói.
Hắn bảo, dù ngoại thương của hắn khỏi nhanh nhưng vết thương do vũ khí chém có độc, nội thương vẫn nghiêm trọng, vẫn phải vận công điều dưỡng, vân vân...
Trúng độc là thật, nghiêm trọng là giả.
Để lừa nàng, hắn không tiếc lời bịa chuyện, đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng hắn nói rất đường hoàng, Tần Vãn nghe mà sửng sốt.
Nhưng chợt nhớ lại trước đó mình không nhận hắn có triệu chứng trúng độc, nửa tin nửa ngờ bắt mạch hắn, phát hiện mạch lúc này của hắn hư phù đập loạn*, đã hành nghề y bao năm mà cũng không biết đây là triệu chứng gì.
(Thỉnh các cao nhân tra google vì vấn đề này trừu tượng quá.)
Nàng đành gật đầu, nói: "Vậy chi bằng huynh ở lại thêm một thời gian nữa chờ ổn định. Thương thế quan trọng, chỉ là y thuật của ta kém cỏi, sợ không giúp được huynh bao nhiêu, nhưng nếu cần ta làm gì thì cứ nói thẳng."
Sau đó, nàng đỏ mặt, bảo: "Huynh thả ta ra trước đã."
*
Người thanh niên luyện kiếm trong sân, chợt nghe Tần Vãn gọi mình.
Hắn thu kiếm đi qua, thấy nàng đang cầm một quyển sách.
Tần Vãn ngượng ngùng cười cười: "Mặc dù có hơi đường đột... Nhưng phiền huynh có thể đọc cuốn sách này cho ta nghe được không?"
Đó là một cuốn sách viết về bệnh thương hàn.
Lúc trước còn bà ngoại đọc cho nàng, giờ trong thôn chỉ có một vị tiên sinh già biết chữ, nàng không muốn làm phiền nên đã quên một một số chỗ rồi.
Giờ có cơ hội ôn lại một lần nữa, vì vậy mới muối mặt nhờ hắn giúp.
Người thanh niên cầm lấy quyển sách, biết nàng không nhìn thấy thế là nắm lấy cổ tay nàng, kéo đi, cũng thản nhiên nói: "Đi thôi."
Tần Vãn bị hắn kéo vù đi, tay kia vội nắm lấy tay hắn, nhưng vẫn nguyên một nụ cười: "Cảm ơn huynh."
*
Mấy ngày sau, ở trong sân, người thanh niên đang chẻ củi để đun nước.
Hắn khỏe, lại giỏi võ, đàn ông bình thường mất cả buổi chiều mới có thể chẻ xong, còn hắn thì không cần tới mấy khắc đã hoàn thành.
Tần Vãn ở trong phòng gọi hắn: "Công tử, cơm tối xong rồi, vào ăn cơm thôi."
Người thanh niên quá cao, khi vào phải cúi đầu, đỡ khung cửa. Hắn cau mày nói: "Tên ta là Tiêu Thành."
Lâu thế rồi mà nàng vẫn gọi hắn là "công tử".
Tần Vãn sững sờ, cười bảo: "Tiêu Thành."
Êm dịu nhẹ nhàng.
Ban đầu, hắn chỉ muốn nàng gọi, nhưng khi nàng gọi thật, hắn lại không kìm được nóng bừng tai.
Ngẩng đầu liếc, may mà nàng không nhìn thấy.
Tần Vãn sắp đũa cho hắn: "Huynh bị thương, còn vất vả chẻ củi giúp ta, thậm chí mấy bữa nay còn bán kiếm chút tiền. Ta mua con gà, không biết có hợp khẩu vị của huynh không."
Trước đây, hắn chê đồ ăn nàng nấu quá đạm bạc, mà gần đây không thấy kêu ca gì nữa.
Hắn trọng thương cần bồi bổ, đương nhiên sẽ bất mãn, thế nên nàng đã cố gắng nấu ngon hơn.
Chỉ là gà nhà nuôi sắp bị hắn ăn sạch rồi, nhưng không ngờ có thể kiếm thêm được tiền, nàng lại không muốn mắc nợ hắn, nên đã nhanh nhanh dùng tiền chi cho hắn.
Nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần mình: "Sao thế?"
Nàng biết đó là Tiêu Thành, kể từ lần bị hắn dọa đó, hắn không còn làm vậy nữa.
Một túi gấm được đặt vào tay, nàng sờ sờ thấy nặng trĩu.
Giọng của Tiêu Thành vang trên đỉnh đầu: "Nếu nàng rất cần tiền thì cầm lấy đi."
Đây là ngân lượng hắn mang theo khi ra ngoài, bên trong còn có hai tấm ngân phiếu, đủ cho một nhà mấy miệng ăn bình thường tiêu thoải mái nhiều năm.
*
Tần Vãn cuống cuồng đẩy lại hắn: "Không, không, ta không thể nhận."
Bà ngoại đã dạy nàng rằng: không làm không có ăn. Nàng không thể vô duyên vô cớ nhận một số tiền lớn như vậy.
Sau một hồi khước từ, Tiêu Thành hơi mất kiên nhẫn: "Đây có bao nhiêu đâu, bảo nàng cầm thì nàng cứ cầm đi."
Thấy hắn tức giận, Tần Vãn thấu hiểu lòng người đành nhận lấy.
Nàng nhủ thầm chỉ giữ hộ hắn một thời gian, đến hôm này hắn đi sẽ trả lại.
Nhà hắn giàu có bực nào, nhưng hành tẩu bên ngoài kiểu gì cũng rất cần tiền, giờ lại cho nàng tất cả, e rằng không ổn.
Nàng cũng có thể kiếm ra tiền. Bà ngoại dạy nàng y thuật từ bé, tuy không kiếm được nhiều, nhưng vẫn đủ nuôi sống bản thân.
Tần Vãn nghèo khó là thế, mà cốt cách vẫn khá cứng cỏi.
Song, suy cho cùng, hắn vẫn có ý tốt, chỉ hơi thô lỗ mà thôi.
Nàng vẫn rất vui.
*
Đêm khuya, Tần Vãn ngâm mình trong thùng tắm.
Tóc dài đen nhánh tản trên mặt nước lăn tăn. Trong làn hơi mông lung, nàng cụp mắt, đuôi mắt rung rung như có điều suy ngẫm.
Cửa sổ đã chốt chặt, thế nên nàng không thể ngờ lúc này Tiêu Thành đang ngồi chễnh chệ trên bệ cửa sổ, nghênh ngang nhìn nàng.
Củi do hắn chẻ, nước do hắn đun, Tiêu đại gia hắn đây chưa từng hầu hạ ai bao giờ.
Hắn nhìn cũng đâu quá đáng.
Và thế là Tiêu mỗ vừa thoải mái thưởng thức mỹ nhân trước mặt, vừa vô sỉ nghĩ nghĩ vậy.
*
Hôm nay có một thanh niên cao lớn tới.
Đó là con trai Triệu Thanh của thím Triệu, tính trung hậu, làm thuê trong phủ của Trần viên ngoại ở trấn đồ gốm cách đây mười dặm, hàng tháng về thôn một lần.
Mỗi lần về sẽ cho Tần Vãn ít đồ, đều là thứ thường ngày hay dùng.
Tần Vãn chẳng biết mấy về chuyện nam nữ nên rất chậm hiểu, không hề nhận ra tình cảm của Triệu Thanh, chỉ thấy ngại, cho rằng hắn thương mình là một đứa trẻ mồ côi bị mù nên mới quan tâm nhiều hơn.
Thật ra, nàng thấy hắn không cần phải vậy, nhưng dù sao cũng không thể từ chối ý tốt của người ta, do đó Tần Vãn thường cho nhà hắn ít thuốc bổ coi như đáp lễ.
Lần này tặng một cây trâm, Triệu Thanh sợ nàng không chịu nhận, vì vậy đã nói dối là được Trần lão gia khen, cái này nằm trong phần thưởng cho hắn, không có tác dụng với hắn, thím Triệu có tuổi rồi cũng không hợp, nên mới cho nàng.
Triệu Thanh đương muốn nói thêm với nàng vài câu thì chợt thấy một nam tử cao lớn tuấn tú nghênh ngang đi từ trong nhà nàng ra, mang đậm ý tứ thù địch.
Hắn kéo nàng lại hỏi: "Đó là ai?"
*
Tiêu Thành đi ra ngoài liền thấy móng vuốt của kẻ này nắm lấy cổ tay Tần Vãn, trông khá thân thiết thì trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa vô danh.
Ba bước thành hai bước, hắn nắm lấy tay nàng, kéo lại: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ban ngày ban mặt, các người đang làm gì thế?"
Cổ tay Tần Vãn bị hắn siết đau, nàng nhíu mày, giãy ra: "Huynh bỏ ta ra."
Triệu Thanh thấy nàng bị hắn làm đau thì đỏ mắt, lao đến muốn đánh hắn, nhưng bị hắn dễ dàng đẩy ngã xuống đất, rên đau một tiếng.
Tần Vãn nghe thấy tiếng, mặc dù không biết rõ chuyện gì, song vẫn nghe ra Triều Thanh bị hắn đánh không nhẹ.
Dù nàng tốt tính thế nào, nhưng lần này không thể không tức giận: "Ta và Triệu đại ca thân như huynh muội, huynh bôi nhọ người ta thì thôi, cớ gì còn đánh Triệu đại ca? Ta những tưởng huynh là chính nhân quân tử, không ngờ huynh lại ngang ngược vậy!"
Tiêu Thành bị nàng nói thì càng tức, hắn cười khẩy: "Huynh muội? Nàng mù chứ người khác không mù, ta thấy nàng gọi Triệu đại ca thân thiết là vậy, còn gã thì không nghĩ thế đâu."
Triệu Thanh bị hắn nói trúng tim đen, chột dạ không thôi.
Tần Vãn biến sắc.
Nàng như bị lời của hắn làm tổn thương, buồn bã nói: "Đúng, ta mù, Tiêu công tử không cần nhắc ta nhớ."
Nàng sinh ra đã có tật mắt, cha mẹ lại mất sớm, tự biết người đời coi nàng dị biệt.
Chỉ có bà ngoại mới thật lòng đối xử với nàng như người bình thường.
Sau khi bà ngoại qua đời, nàng càng cô đơn, vì không muốn nghe những lời đàm tiếu kia nên suốt ngày đóng cửa ở nhà, không đi đâu hết.
Nhưng nàng không thể ngờ lúc này đây còn bị hắn bóc trần, nói thẳng vào mặt.
*
Tiêu Thành ngồi trong hoa lâu ở trấn Đồ Sứ, nhìn đăm đăm chén rượu.
Mặt trông buồn phiền vô cùng.
Rõ ràng là hắn sợ nàng bị người ta cướp mất, nhưng cuối cùng lại có kết quả thảm hại này.
Nhớ lại khuôn mặt buồn bã của Tần Vãn, hắn ngửa đầu một hơi uống cạn rượu.
Mẹ nó chứ, nghĩ thế, khác nào sáng nay hắn biến thành ác bá bức hiếp lương dân, còn nàng và gã khốn kiếp kia lại như nam nữ si tình.
Mà nhớ lại sáng nay, nhớ đến gã khốn kiếp kia cố ý xán lại gần nàng, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt dung tục là lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên ngùn ngụt.
(Tác giả: Anh giai cũng không tốt hơn là bao)
Nhìn là biết gã khốn kiếp kia thèm nhỏ dãi nàng đã lâu, nàng còn ngu ngốc coi gã như huynh trưởng, e là đã bị lợi dụng ăn đậu hủ không biết bao nhiêu.
Chén rượu xém bị hắn bóp nát.
Giờ hắn bực nhất là không thể đánh chết gã khốn kiếp kia luôn.
"Ôi, vị công tử này, cớ sao một mình đến hoa lâu uống rượu giải sầu."
Một nữ tử ăn vận lộng lẫy lả lướt đi tới, khẽ vuốt cánh tay của hắn.
Tiêu Thành lạnh lùng nói: "Biến đi."
Nữ tử kia cười duyên: "Đừng vậy chứ công tử, có lẽ nô gia có thể phân ưu giúp công tử đó."
Thấy mày hắn nhíu chặt, nàng ta lại nói: "Phải chăng công tử buồn sầu vì tình?"
"Coi bộ nô gia nói trúng rồi."
*
Tần Vãn đứng trong phòng tối như bưng, từ từ sắp xếp lại sách thuốc trên giá.
Đó đều là di vật bà ngoại để lại cho nàng, nàng thường lau dọn để không bị hỏng.
Đã lâu rồi nàng không ở một mình thế này.
Thật ra, nàng đã hết giận, Triệu Thanh cũng giải thích mình nhất thời kích động đánh người trước, cũng tức là nàng không rõ đúng sai đã trách lầm hắn.
Giờ nghĩ lại, nàng mù là thật.
Chỉ là nàng quá nhạy cảm về chuyện mình mù.
Nếu hắn còn quay lại, nàng sẽ xin lỗi hắn.
Nhưng hôm nay hắn không nói lời nào đã đi mất, e rằng sẽ không quay lại nữa.
Nghĩ vậy, nàng thế mà lại đau lòng.
Hắn, với nàng chỉ như người dưng tình cờ gặp nhau, thân phận lại cách xa một trời, biệt ly là điều đã được định sẵn, nàng hiểu rõ tất cả.
Nhưng nàng sao thế này?
*
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở tung.
Tần Vãn vừa quay người đã bị một bóng người cao lớn cuốn theo gió đêm kéo vào lòng.
Lưng đụng vào giá sách, nhưng được tay hắn đỡ nên không thấy đau.
Nàng hoảng hốt muốn đẩy hắn ra, song, lại bị hắn ôm chặt hơn.
Tần Vãn nhận ra hắn hơi lạ, khẽ gọi tên hắn, muốn hắn tỉnh táo lại: "Tiêu Thành?"
Gió đêm lạnh buốt, trên người Tiêu Thành vẫn còn lành lạnh nhưng hơi thở nóng bỏng lại bao phủ lấy nàng. Giọng hắn khàn khàn vang bên tai: "Ta bị bỏ thuốc."
Hắn như hôn như mút lấy tai nàng, rì rầm gọi.
"Vãn Vãn, giúp ta."
*
Sương sớm đọng đầy trên hoa hòe.
Người thanh niên nhẹ nhàng gạt đi cánh hoa trắng muốt trên tóc mỹ nhân, khẽ hỏi:
"Vãn trong tên nàng có ý nghĩa gì?"
Dịu dàng?
Đẹp sao người con gái xinh, mắt trong mày đẹp tươi xinh dịu dàng.
Rất hợp với người trước mắt.
Mỹ nhân dịu dàng cười: "Là Vãn trong quá muộn màng."
婉娩 uyển vãn: thùy mị, dịu dàng
有美一人,清揚婉兮 hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề (Trích Ngoài nội có cỏ mọc lan ra - Kinh thi, Khổng Tử).
来得太晚 lai đắc thái vãn: tới quá muộn.
*
Tần Vãn bị hắn đè lên tủ thuốc, bị hôn mà hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
"Không được, không được..."
Tiêu Thành cúi đầu hôn lên môi đỏ của nàng, hơi thở phả ra càng nóng bỏng: "Tại sao lại không được? Ta rất khó chịu, Vãn Vãn, giúp ta... Ta khó chịu... Nàng sờ ta đi, Vãn Vãn, nàng sờ ta đi..."
Tiếng nỉ non gấp gáp mà trầm đục, như mê hoặc lòng người.
Làm Tần Vãn say lòng.
Nàng níu áo hắn, run run: "Đừng ở đây."
*
Khi Tiêu Thành ôm nàng lên giường, tóc mỹ nhân đã xõa tung, quần áo xộc xệch, trong đôi mắt mờ mịt như ánh lên tia khát khao, mà cũng có gì đó sợ hãi.
Tấm thân cao lớn nóng rực phủ xuống, hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
Hắn cởi nút áo của nàng, như bóc vỏ kẹo, chuẩn bị nhấm nháp từng chút từng chút một.
Tần Vãn rất đẹp, chỉ là nàng không nhìn thấy nên trước giờ không hề biết.
Nàng tựa như một đóa thủy tiên lặng lẽ nở rộ trong núi sâu không ai hay.
Tiêu Thành nắm chặt lấy cổ tay mảnh dẻ của nàng, miết lấy da thịt trắng muốt non mền nơi đẫy đà của nàng.
Hắn phát hiện ra nàng trước.
Ai cũng không thể cướp nàng khỏi tay hắn.
*
Hắn liếm một đường từ ngực mềm mại tới rốn, dừng ở bụng bóng loáng, cuối cùng tách hai chân trần trụi của nàng ra, chôn đầu vào chốn đào nguyên bí ẩn nhất.
Bàn tay nóng hổi của hắn vuốt ve đùi ngọc run run của nàng, miệng thì tham lam mút lấy hạt hoa, khiến khe mật đóng kín không ngừng chảy nước.
Mọi thứ trên cơ thể nàng đều thuộc về hắn.
Hắn muốn nhấm nháp hương vị của nàng từng li từng tí.
Hắn khàn giọng cười: "Vãn Vãn ngọt thật."
Cảm xúc mãnh liệt và xấu hổ chưa từng kinh qua này khiến Tần Vãn như sắp tan vỡ, nàng hổn hển, hoảng loạn đẩy vai hắn: "Chàng làm gì thế? Đừng, đừng liếm..."
Tiêu Thành nắm lấy ngón tay mảnh dẻ của nàng, tay kia thì cắm vào khe mật. Bên trong ướt đẫm, nhưng khó đi như hắn đã lường.
Hắn dụ dỗ ngọt như đường: "Đừng vội, nàng sẽ bị thương mất."
Lúc này đây, Tần Vãn không rảnh quan tâm tại sao Tiêu Thành lại tự dưng tốt lên, kiên nhẫn hơn bình thường như thế.
*
Tiêu Thành không hề bị bỏ thuốc.
Bỏ thuốc là ý của hoa nương kia, đối tượng không phải hắn, mà là Tần Vãn.
Nhưng hắn trở về lo nghĩ, thuốc này không rõ lai lịch, nhỡ có vấn đề gì, nàng vốn có bệnh mắt, cho nàng uống làm hại nàng, chẳng phải hắn sẽ đau lòng ư?
Hơn nữa, tính Tần Vãn nhu mì mà cũng chính trực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, không thì hắn cũng không giả quân tử lâu như vậy trước mặt nàng.
Về sau, nàng biết hắn làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ không chịu nhìn mặt hắn nữa, thế thì mất nhiều hơn được.
Vậy nên đã ném luôn ở ven đường.
Cơ mà ý này cũng có mấy chỗ được đó, ví dụ như hắn có thể làm ngược lại.
Về cách, chỉ cần bắt chước làm theo, vận công làm thân nhiệt tăng lên.
Nhưng lúc hắn ôm nàng nói khó chịu là thật, hắn đã khó chịu từ lâu, cả ngày chạm mặt mỹ nhân mà không thể đụng, gà khó chịu lắm rồi.
*
Tiêu Thành ấn chân nàng, cuối cùng cũng ưỡn người tiến vào.
Mỹ nhân trong lòng kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhưng lần này hắn cũng chịu.
Tầng tầng thịt mềm trong mật huyệt hút chặt lấy hắn, khoái cảm mãnh liệt bên dưới truyền lên, quét sạch lí trí đã chẳng còn mấy. Hắn đã cứng mà càng cứng phát đau.
Người thanh niên bóp lấy eo thon của nàng, ép nàng dưới thân, siết chặt cơ bụng, dùng vật cứng to lớn xâm nhập động thịt của nàng, không đừng thẳng tiến vào chốn sâu nhất.
"A... Chậm thôi... Nhẹ thôi..."
Tần Vãn nắm lấy áo hắn, nàng không nhìn thấy nên càng mẫn cảm. Nàng giàn giụa nước mắt, run rẩy xin tha.
Nhưng ngược lại càng kích thích ham muốn của hắn.
Tiêu Thành sầm mặt, bên dưới đâm mạnh vào nhụy hoa mong manh của nàng hơn, khiến cả nàng căng cứng, mật nước lan tràn.
"... Quá, quá sâu... A... a a..."
Tần Vãn trong lòng hắn thít thít, rên rỉ liên tục, chẳng có sức phản kháng, mỗi lần đều bị hắn cày sâu cuốc bẫm, cuối cùng chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, bị hắn chiếm lấy hoàn bộ.
*
Tần Vãn cao trào hai lần, nam nhân trên người nàng mới chịu bắn, cuộc yêu không ngừng nghỉ này tựa hồ muốn kết thúc.
Nàng ửng đỏ hai má, khẽ khẽ thở gấp, cảm giác được hắn chống người lên, rút vật kia khỏi nàng.
Sau đó, hắn lật nàng, đổi nàng sang tư thế quỳ bò, đưa tay xoa xoa cửa động ướt át đang chảy ra nước sữa, đẩy hông cắm vào.
Tần Vãn yếu ớt nắm lấy ga giường, hoảng hốt gọi: "Sao, sao lại nữa..."
Tiêu Thành tách đùi nàng ra, tư thế này giúp hắn dễ yêu nàng nhiều hơn, bắn qua một một lần càng thư thái, sẽ không nôn nóng như mới nãy, ngọc hành cương cứng chậm rãi quấy đảo trong động hoa của nàng, tận tâm đùa bỡn nàng một trận.
Còn độc miệng nói: "Đều do Vãn Vãn quá nhiều nước, làm thứ ta bắn vào đều chảy ra, phải bổ sung lần nữa."
*
Tiêu Thành ngồi chễnh chệ trên ghế, đỡ Tần Vãn, nhắm động hỏa ướt át của nàng ngay chỗ căng cứng rồi từ từ hạ xuống.
Tần Vãn nín thở, nước mắt chảy dài.
Nàng chỉ còn một tấm áo ngoài muốn rơi cũng không được vắt ở khuỷu tay, để lộ bờ vai, cảnh đẹp trước ngực không gì che khuất. Da thịt mịn màng tràn ngập dấu vết bị dày vò, cả người không có chỗ nào lành lặn.
Hôm qua bị hắn muốn cả đêm, cuối cùng vì Tần Vãn chống đỡ hết nổi mà ngất đi thì mời kết thúc. Nhưng nàng không ngờ ngay hôm sau hắn đã cuốn chặt lấy nàng.
Tiêu Thành liếm đi nước mắt của nàng, vô sỉ dụ dỗ: "Thuốc này phải ba ngày mới có thế hết, Vãn Vãn ngoan, giúp ta nữa đi."
Đúng là nói dối không chớp mắt.
"Không được..."
Tần Vãn nghẹn ngào kêu, giọng run run, cảm thấy thứ đâm trong cơ thể lại cứng hơn...
Lúc này đây, Tần Vãn vừa yêu kiều vừa non mềm, yết hầu của hắn hơi di động, tay sờ mông nàng, ấn nàng xuống, thỏa mãn nghe nàng rên rỉ.
Tiêu Thành hôn lên ngực nàng. Hắn cắn nhẹ nhũ hoa sưng đỏ của nàng, ra lệnh: "Tự mình di động đi."
Tần Vãn đỏ mặt, ngượng ngùng ôm cổ hắn, thế mà thật sự đung đưa trên đùi hắn.
Nhưng chẳng bao lâu đã bị Tiêu Thành bất ngờ ôm dậy, đặt trên bàn.
Hắn cắm vào động hoa mong manh sưng đỏ của nàng, lại bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt.
Nhụy hoa bị hắn đâm mạnh, nghiền qua động hoa mẫn cảm. Nàng ôm chặt lấy hắn, không chịu được xin tha, cũng không ngừng gọi tên hắn: "Tiêu Thành... Ưm... Tiêu Thành... Nhẹ, nhẹ thôi..."
Tiêu Thành thở gấp, hôn lên môi đỏ: "Nàng là của ta."
*
Những ngày sau đó, Tần Vãn bị hắn cuốn lấy.
Không bị hắn vào từ đằng sau thì cũng là bị hắn bế về giường. Thậm chí có lần đang có người xem bệnh mà hắn còn ép nàng ở sau cửa.
Yêu tới mức nàng từ lúc ngân ngô cho tới bây giờ nghe được bước chân của hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn là cả người lại như nhũn ra.
Tiêu Thành ăn cả tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hận không thể chết trên người nàng, nào chịu tha cho nàng.
Tần Vãn bị người thanh niên cao lớn đè ở tủ thuốc, cảm nhận hắn ở phía sau đưa đẩy mạnh mẽ mà nước mắt lưng tròng, miệng không nhịn được tràn ra tiếng nức nở.
Ngày đêm hoan ái thấu hiểu lòng nhau, hắn đã sớm biết cách không chế khoái cảm của nàng.
Hắn vuốt ve từ eo thon đến đùi ngọc rồi mở ra, tiến đến hạt hoa mẫn cảm, một tay khác thì xoa nắn nhũ hoa đứng thẳng. Trước thế công mạnh mẽ dồn dập, nàng quân lính tan rã, cơ hồi đứng không vững.
"... A... Không được, em không được... ưm... Thả em ra..."
Nhũ hoa bị hắn chơi đùa cả ngày đã sưng đỏ, gò ngực trắng muốt đầy vết đỏ tựa hồng mai trong tuyết, bị tàn phá mà lại kiều mỹ.
Dưới va chạm mãnh liệt của hắn, thịt sữa đẫy đà lay động không thôi.
"Sướng không?"
Hắn cắn cổ nàng, giọng nói khàn khàn như đè nén ham muốn.
"Nói!"
Hắn thô bạo tiến thẳng vào chốn sâu của nàng, ép nàng mở miệng.
Tần Vãn nức nở kêu lên: "A!... Sướng... Sướng..."
Cơn đê mê và xấu hổ như sóng biển nuốt trọn lấy nàng.
"Còn muốn không?"
Nàng bị hắn giày vò sắp điên rồi, thế mà ưỡn cao đẫy đà, dâm đãng rên rỉ: "Muốn, muốn... Em muốn... hu hu..."
Bầy giờ, Tiêu Thành mới thỏa mãn phủ xuống, thưởng cho nàng một cái hôn: "Vãn Vãn ngoan lắm."
*
Tần Vãn ngồi trên đùi Tiêu Thành, ngoan ngoãn nép vào vòm ngực trần trụi của hắn, giống như một con thỏ, im lặng không nói gì.
Tiêu Thành vô sỉ hạ lưu là thật, nhưng vẫn thương nàng, sợ bắt nạt nàng quá, nắm lấy tay nàng, không ngừng vuốt ve eo nàng: "Giận à?"
Tần Vãn đỏ mặt lắc đầu: "Không."
Chỉ thấy xấu hổ...
Tần Vãn luôn theo khuôn phép, tinh tế dịu dàng, giờ nghĩ đến mình dâm đãng thế này mà đỏ mặt tới mang tai. Nàng nhịn không được vùi mặt vào ngực hắn.
Nàng ảo não than: "Làm sao đây..."
Tiêu Thành xoay người đặt nàng dưới thân, cười gian: "Làm nhiều sẽ quen."
Tên vô lại này chẳng biết tiết chế gì hết.
*
Tiêu Thành đứng trong sân, giơ tay, bắt lấy một con bồ câu.
Hắn rút ra một tờ giấy từ ống trúc buộc ở chân nó, mở ra đọc qua, sau đó lập tức xé nhỏ.
Quay đầu nhìn qua cửa sổ thấy Tần Vãn, rồi đi vào nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn lười biếng ngồi xuống ghế, chống tay nhìn nàng bận rộn với thuốc, hiếm lắm mới không quấn lấy nàng.
Tần Vãn nói: "Vừa rồi hình như em nghe thấy tiếng chim bồ câu, cảm giác đã rất lâu rồi không nghe thấy ở thôn Hoa Hòe."
Hắn nhíu mày: "Thế ư? Để ta bắt về nướng cho nàng ăn."
Tần Vãn bất đắc dĩ: "Em nào có ý đấy."
Tiêu Thành tự rót cho mình chén trà: "Ăn mãi gà, ta cũng ngán."
Mặt Tần Vãn ửng hồng, không ngờ hắn lại chê gà nàng nấu.
Ở thôn Hoa Hòe này chỉ có nhà trưởng thôn là ngày nào cũng ăn thịt, giờ vì hắn nên có thêm nhà Tần Vãn, thế mà hắn còn được đà lấn tới, đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, đáng lẽ phải vác gậy đuổi đi mới đúng.
Nhưng Tần Vãn tốt tính sẽ không nghĩ vậy. Nàng thở dài: "Thế để mai em qua hỏi thím Triệu... Chắc nhà tím có cá."
"Thím Triệu..." Tiêu Thành nhạy bén nhận ra cái họ này hình như có liên quan tới người nào đó, thế là quả quyết, "Không cần."
"Vẫn là Vãn Vãn ngon nhất."
Quá nhiên thấy được nàng ngượng chín mặt.
Câu chuyện ban đầu bị hắn lẳng lặng rời đi.
*
Một hôm, Tần Vãn sờ vào một đóa châu hoa trong đồ dùng hằng ngày.
Nàng thường không trang điểm, tóc cũng chỉ cài một cái trâm, tất nhiên cũng không cài châu hoa.
Nhưng Tiêu Thành lại nghĩ đây là đồ mà gã Triệu Thanh đánh ghét kia tặng nàng nên lập tức cướp: "Mau vứt đi."
"Đồ của người ta sao có thể vứt đi." Tần Vãn lần theo cánh tay hắn để lấy lại.
Hắn đưa tay ôm eo thon của nàng, không cho nàng làm loạn, nheo mắt nguy hiểm: "Nàng tiếc à?"
Tần Vãn bị giam trong vòng tay của hắn, ngửi thấy hơi thở vô cùng lạnh lẽo của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang cố tình gây sự: "Chàng có thể đưa em để em trả lại huynh ấy mà."
Tiêu Thành hừ một cái: "Không cho phép."
Tần Vãn níu lấy tay áo của hắn, nhất thời im lặng.
Bỗng phát hiện tay hắn mò vào cổ áo mình, nàng đỏ mặt, tưởng hắn lại muốn, nhưng chợt thấy hắn rút tay ra, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh trước ngực.
Tiêu Thành thấy nàng đỏ mặt cau mày trông rất đáng yêu, kìm lòng không được cúi đầu hôn nàng, cơ mà chưa kịp chạm vào thì đã nghe thấy nàng nói:
"Đây là cái gì? Mau lấy ra đi."
Thế nào hắn lại cắn nàng một cái, giận dữ nói:
"Nàng có thể nhận đồ của gã đáng ghét kia, tại sao không thể nhận đồ của ta?"
Tần Vãn bị hôn, bị cắn, bị giày vò thành quen, chỉ nhẹ nhàng trách: "Có ai tặng đồ như chàng."
Tần Vãn luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, nào hiểu nam nhân này đang ăn dấm chua, mà chỉ cho rằng hắn cổ quái. Hơn nữa, nàng lại dịu dàng, không dễ gì tức giận, thậm chí còn tìm lí do giải vây cho hắn.
Càng nghĩ càng cho rằng có lẽ hắn đã hiểu lầm Triệu Thanh nên mới vậy.
Tần Vãn vươn tay sờ sờ mặt hắn: "Chàng đừng thô lỗ với Triệu đại ca mãi thế, người ta rất tốt mà, cũng xem là quan tâm em, lần trước còn chủ động nhận mình đánh chàng trước, làm sai trước, khuyên em không nên hiểu lầm chàng."
Giọng nàng dịu dàng nhỏ nhẹ, tựa như một sợi bông mềm.
Ngay lập tức, nàng bị hắn đẩy nằm xuống mặt bàn.
*
Tần Vãn ngửa mặt, nằm trên bàn, khó kìm tiếng rên rỉ.
"Ưm..."
Áo của nàng bị cởi ra, yếm xanh thêu hàn mai lệch qua một bên, lộ ra xương quai xanh tinh tế và một đôi đẫy đà trắng muốt như ngọc.
Ngọc bội nhét vào ngực nàng khi nãy giờ nằm im ở một góc bàn.
Tiêu Thành vùi vào ngực nàng, mút liếm rồi lại giày xéo, liếm nơi đẫy đã, liếm nhũ hoa đỏ bừng, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, thế là ngậm luôn đỉnh nhọn, ra sức bú mút.
Thịt nhũ đẫy đã nằm trong lòng bàn tay của hắn, bị nắn bóp không ngừng.
Tần Vãn yếu đuối ôm lấy đầu của hắn, khe khẽ thở dốc.
Nàng cố gắng ngẩng đầu: "Lên giường đi, chỗ nàng làm em đau quá."
Tiêu Thành ôm nàng ngồi lên bàn, nghiêng người tách đùi nàng ra, đỡ bên dưới đã căng cứng nóng rẫy từ lâu đi vào giữa hai chân nàng, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Khi môi lưỡi quyện vào nhau, hắn thô bỉ nói: "Không được, ta không chờ được nữa."
*
Lúc cất ngọc bội, Tần Vãn mới nhận ra ngọc này trơn nhẵn, ra công tinh xảo, cầm trên tay áng áng cũng rất nặng, không giống thứ bình thường.
Tần Vãn luôn hiểu lòng người lập tức cho rằng hắn nhất thời bốc đồng mới tặng nàng thứ quý giá bực này, cảm thấy không ổn nên muốn trả lại.
Ai ngờ Tiêu Thành rất khó chịu: "Định cho nàng thật, ai bảo ta bốc đồng."
Rồi hắn bỡn cợt: "Gã quê mùa cục mịch kia mà cũng đòi so kè?"
Ngọc bội do mẫu thân Tiêu Thành đưa cho hắn, cả Kiến Lương cũng chỉ có một chứ đừng nói là Vĩnh Châu. Tiêu Thành đã mang theo nó nhiều năm, đủ thấy quan trọng nhường nào.
Bình thường không biết có bao nhiêu nữ tử tranh nhau bám theo nhưng đều bị hắn chán ghét gạt đi. Giờ hắn chủ động tặng miếng ngọc bội quan trọng này, nàng lại dám không nhận, thậm chí còn nghĩ hắn là một kẻ xấu xa càn rỡ.
Hắn dùng một tay kéo Tần Vãn vào lòng, đen mặt hỏi: "Rốt cuộc nàng coi ta là gì?"
Lần đầu tiên bày tỏ chân tình, chàng trai trẻ không ngờ phải chịu thất bại, càng nghĩ càng giận, nhất thời quên mất trước đó bản thân vô sỉ cỡ nào, giày vò người ta cỡ nào.
Tần Vãn sững sờ, khuôn mặt thanh tú thoáng sắc e thẹn: "Em... Tất nhiên là em thích chàng."
Tiếng nói nhỏ nhẹ tung bay vào tai, Tiêu Thành như bị sấm sét đánh trúng, lửa giận bùng bùng bị dập tắt hoàn toàn.
Nhưng nàng không nhìn thấy, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói tiếp:
"Song, em cũng mong chàng có thể tôn trọng em một chút, đừng lúc nào cũng... kéo kéo ôm ôm, như thể em là con chó con mèo."
Này đến lượt Tiêu Thành sững sờ, hắn cau mày, nói: "Ta đâu có vậy?"
Nhưng vừa dứt lời, lập tức thấy tay mình đang mó trên lưng của nàng.