Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ hết chờ lại chờ, trước sau không thấy sư tỷ và Kim Tử Hiên xuất hiện, có chút sốt ruột nói: "Sư tỷ bọn họ tại sao còn chưa tới, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Sẽ không, khu vực săn bắn tuy có một vài yêu thú khó giải quyết, nhưng Kim Tử Hiên đủ sức ứng phó".
Nguỵ Vô Tiện đang muốn nói nữa, Lam Vong Cơ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn trốn sau một lùm cây, Nguỵ Vô Tiện nhìn ra xa xa, thấy ba bóng người đang chậm rãi đi tới bên này, đúng là ba người Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên còn có Tiết Dương.
Kim Tử Hiên một thân áo thêu Kim Tinh Tuyết Lãng dơ dáy thảm thương, trên mặt cũng đầy bụi bẩn, Tiết Dương chậm chạp bước tập tễnh được Giang Yếm Ly đỡ đi.
Giang Yếm Ly vẻ mặt áy náy nói với Kim Tử Hiên: "Kim công tử, chân Dương Dương bị thương, linh lực của ta lại không cao, mới vừa rồi đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ".
Kim Tử Hiên vẻ mặt kiêu ngạo, biểu tình biệt nữu nói: "Không có gì, những yêu thú đó với ta mà nói là không đáng kể, căn bản không thể làm ta bị thương".
Tiết Dương ngoài cười nhưng trong không cười, "Xí, phải không, ta thấy ngươi bị yêu thú truy đuổi lăn lộn trên mặt đất đến là vui vẻ, ngươi đang chơi đùa với đám yêu thú đó hả".
Sắc mặt Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành màu đen, tức giận nói: "Ngươi, ngươi không biết nói chuyện thì câm miệng cho ta".
Tiết Dương cười nói: "A! Ngươi kêu ta câm miệng thì ta câm miệng à, ngươi là gì của ta hả, ngươi quản trời quản đất, còn quản người khác ị phân đánh rắm hay sao!"
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng trách mắng: "Dương Dương, không được vô lễ với Kim công tử, người ta mới vừa rồi còn bảo vệ chúng ta".
"Ta sai rồi, Giang tỷ tỷ" Tiết Dương thu hồi vẻ cợt nhả trên mặt, quay đầu không hề có thành ý nói với Kim Tử Hiên: "Ngại quá, Kim công tử, ta xưa nay nói chuyện đã như vậy, không giống với công tử thế gia các ngươi, nói chuyện văn thơ lai láng, trong lời nói nếu có chỗ nào đắc tội, thì xin thứ lỗi".
Kim Tử Hiên bị Tiết Dương cả một đường chen vào kiếm chuyện, trong lòng vẫn luôn nghẹn một cục tức, nhưng ngại Giang Yếm Ly ở đó, hắn lại luôn yêu quý thể diện, không thể hạ thấp thể diện đi so đo với một đứa nhỏ còn chưa thành niên, chỉ có thể gồng mình ra vẻ, nổi giận đùng đùng nói: "Hừ! Bản công tử lười so đo với ngươi".
Giang Yếm Ly thấy hai người lại ầm ĩ không vui, lập tức có chút tâm phiền ý loạn không biết làm sao, nghĩ có lẽ nên nhanh chóng tách hai người bọn họ ra thì tốt hơn.
Giang Yếm Ly đỡ Tiết Dương thi lễ với Kim Tử Hiên, nói: "Kim công tử, Dương Dương tuổi còn nhỏ, vừa rồi đắc tội nhiều, ta thay hắn xin lỗi ngươi".
Kim Tử Hiên trong lòng nghẹn một cục tức, tiến thoái lưỡng nan, nói với vẻ mặt nghiêm nghị và giọng điệu cực kỳ ngạo mạn: "Không sao, bản công tử lòng dạ rộng rãi, tất nhiên sẽ không tính toán với hắn".
Nguỵ Vô Tiện núp trong chỗ khuất lặng lẽ lắc đầu, ghé sát vào Lam Vong Cơ nói nhỏ: "Tên Kim Tử Hiên này, đến giờ còn cao ngạo như thế, để ta xem hắn còn có thể kiêu ngạo được bao lâu, hắn xứng đáng bị Tiết Dương nói móc, Lam Trạm, ngươi nói có phải hay không?"
Trong lòng Lam Vong Cơ biết bàn luận sau lưng người khác là không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, xem như đáp lại câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ngươi không cần đáp lại ta, ta thuận miệng hỏi vậy thôi".
Thái độ Kim Tử Hiên bên kia mềm xuống, tự mình quyết định nói tháng sau sẽ dẫn Giang Yếm Ly đến khu vực săn bắn riêng của Lan Lăng Kim thị, Giang Yếm Ly uyển chuyển từ chối hắn.
Kim Tử Hiên nói: "Nàng không thích xem săn bắn à?"
Giang Yếm Ly gật gật đầu, Kim Tử Hiên thẹn quá hoá giận nói: "Vậy tại sao lần này nàng tới đây?"
Giang Yếm Ly không tiện trả lời, Tiết Dương ở bên cạnh buồn cười nói: "Vì sao? Ngươi còn không biết hả? Nếu không phải mẫu thân ngươi, Kim phu nhân ra sức mời, ngươi cho rằng Giang tỷ tỷ bằng lòng tới hay sao!"
Sắc mặt Kim Tử Hiên lúc trắng lúc đen, cực kỳ khó coi, cười lạnh nói: "Hừ! Cũng được, dù sao cũng không phải là ta mời nàng, không bằng lòng thì thôi".
Giang Yếm Ly bối rối cười nói: "Kim công tử, Dương Dương hiện giờ bị thương ở chân, cũng không thể nào săn thú tiếp, ta dẫn hắn trở về chỗ khán đài trước, xin lỗi không tiếp chuyện được".
Giang Yếm Ly đỡ Tiết Dương xoay người định đi.
"Nàng muốn đi?" Kim Tử Hiên lập tức có chút nóng nảy, vươn tay ra định chụp lấy tay Giang Yếm Ly, kết quả còn chưa kịp chạm vào, đã bị ai đó một cước đá văng. Tập trung nhìn lại, Kim Tử Hiên cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện, sao là ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện không biết đã đi tới từ khi nào, cười nói: "Chính là ta đó, nói chuyện thì nói chuyện, ngươi thẹn quá hoá giận muốn chụp tay sư tỷ ta làm cái gì?"
Trong lòng Kim Tử Hiên nổi cơn giận dữ, hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác đều cmn không chịu yên ổn, ai nấy đều rảnh rỗi đi kiếm chuyện, lập tức rút bội kiếm ra truyền linh lực vào đâm về phía Nguỵ Vô Tiện.
Luồng kiếm đó bị một luồng kiếm màu xanh lam khác đánh bay lên, hai luồng kiếm xông thẳng lên bầu trời, Tị Trần thu về trong vỏ, Kim Tử Hiên nhìn thấy Lam Vong Cơ, ngạc nhiên nói: "Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ đứng trước mặt Nguỵ Vô Tiện vẫn giữ im lặng.
Giang Yếm Ly đỡ Tiết Dương đi tới, nói với Nguỵ Vô Tiện: "A Tiện, ngươi không sao chứ?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta không sao, Tiết Dương đây là bị sao vậy? Què à?"
Giang Yếm Ly nhíu mày nói: "Dương Dương bị trật chân rồi, hình như còn rất nghiêm trọng nữa, ta đang định dẫn hắn trở về nè".
Cùng lúc đó, một trận ồn ào đủ loại âm thanh truyền đến, một đám người đông đúc ào ạt tiến vào mảnh rừng này, thăm hỏi chuyện luồng kiếm bay lên tận trời khi nãy.
Tiết Dương nhẹ nhàng tránh khỏi sự dìu đỡ của Giang Yếm Ly, nói mình đã khá hơn nhiều, kêu nàng đừng lo lắng. Sau đó từ từ tập tễnh đi đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, nhân lúc đông người ồn ào, nói thầm với Nguỵ Vô Tiện: "Ta không sao, ta giả vờ thôi".
Nguỵ Vô Tiện cũng nói thầm: "Ngươi làm gì Kim Tử Hiên vậy, sao hắn lại có bộ dạng chật vật như thế?"
Tiết Dương trộm cười nói: "Cũng không có gì, chỉ làm bộ trật chân nhào vào người hắn, rải một chút thuốc bột hấp dẫn yêu thú lên ngườii hắn, vốn dĩ chỉ định gây chút phiền phức cho hắn thôi, không ngờ hắn thế mà còn dám ghét bỏ ta, ta dứt khoát 'sơ ý' té thêm vài lần nữa lên người hắn, cũng thuận tiện rải thêm mấy lần thuốc bột."
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiết Dương cười nói: "Sau đó gì nữa, Kim Tử Hiên bị các loại yêu thú bao vây tấn công, ngươi không thấy cảnh hắn bị yêu thú truy đuổi đâu, làm gì còn giữ chút nào lễ nghi phong phạm này nọ của thế gia công tử, đã vậy vì sĩ diện không chịu trốn, khăng khăng phải đánh chết hoặc doạ chạy các yêu thú đó, ta giả vờ trật chân cũng không giúp hắn, ai biểu hắn trêu chọc Giang tỷ tỷ, còn dám ghét bỏ ta, đáng đời!"
Hèn chi Kim Tử Hiên giống như đã lăn qua trên mặt đất, hoá ra đúng thật là có lăn trên mặt đất.
Kim Tử Huân ở bên kia hét to: "Họ Nguỵ, ngươi đã nhiều lần nhắm vào Tử Hiên, rốt cuộc là có ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện mặc kệ gã, kêu Lam Vong Cơ dẫn theo sư tỷ định rời đi.
Kim Tử Huân thấy Nguỵ Vô Tiện đối với gã giống như không nhìn thấy, lập tức chắn trước mặt bọn hắn, cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện ngươi có ý gì, không nghe thấy bản công tử đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hả?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng lại, lạnh lùng nói: "Xin Kim công tử chú ý lời nói."
Kim Tử Hiên đang định mở miệng khuyên Kim Tử Huân đừng gây thêm chuyện, lời còn chưa kịp nói, trên không trung hiện ra từng đạo linh quang, là nhóm người Giang Phong Miên, Kim phu nhân ở khán đài nhìn thấy hai luồng kiếm đánh nhau trên trời mới vừa rồi nên vội vàng đến đây.
Kim Tử Hiên nhìn thấy mẫu thân mình cũng tới, giật mình nói: "Mẫu thân, sao mọi người cũng tới, chuyện đi săn không cần mọi người nhúng tay vào".
Kim phu nhân biểu tình có chút ghét bỏ nói: "Ai nói ta tới tìm ngươi, bớt tự mình đa tình đi".
Giang Phong Miên đi tới hỏi: "A Tiện, a Ly, vừa rồi là sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện kể sơ lược sự việc cho Giang Phong Miên nghe một lần, các trưởng bối ở đây còn chưa nói gì, Kim Tử Huân ở bên cạnh đã mở miệng giành nói: "Nguỵ Vô Tiện, Tử Hiên cũng chưa làm gì Giang cô nương, ngươi vừa tới đã đạp hắn một cước, ngươi thật đúng là cuồng vọng".
Nguỵ Vô Tiện buồn cười nói: "Ồ! Ta đá hắn một chân thì là cuồng vọng hả? Nếu không phải trước đây hắn nói lời lạnh nhạt với sư tỷ của ta, lại vô cớ động tay, thì ta đá hắn làm gì".
Kim Tử Huân bị lời nói của hắn chọc cho run rẩy, lạnh giọng quát lớn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi là con trai của một gia phó, không khỏi quá mức ngông.... Á!!"
Một luồng kiếm quang màu xanh lam cắt ngang lời còn chưa nói xong của Kim Tử Huân.
Chân Kim Tử Huân bị đường kiếm đột ngột ép lui về sau vài bước, "Hàm Quang Quân đây là có ý gì? Ta và Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, xin Hàm Quang Quân đừng xen vào".
Ánh mắt Lam Vong Cơ như tuyết như sương, ngay cả giọng nói cũng giống như chứa đựng sự băng giá chết người, "Chuyện của Nguỵ Anh, chính là chuyện của ta, mong Kim công tử nói chuyện cần phải cần thận!"
Kim Tử Huân bị Lam Vong Cơ nhìn đến có chút rụt rè, quay đầu thấy Nguỵ Vô Tiện đối với mình vẫn là dáng vẻ không thèm để vào mắt, lửa giận trong lòng càng lớn hơn.
Lời nói con trai gia phó vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người phía bên Nguỵ Vô Tiện đều thay đổi sắc mặt, Nguỵ Vô Tiện đè lại tay cầm Tị Trần của Lam Vong Cơ, ý bảo y đừng kích động, lại nói với Giang Phong Miên: "Giang thúc thúc cũng không cần nói nhiều, Giang gia đối với ta như thế nào, tất nhiên trong lòng ta biết rõ, sao có thể bị người khác dễ dàng châm ngòi lung tung".
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện như có như không rơi vào các tu sĩ bách gia ở đây.
Kim Tử Huân thấy đám người Giang Phong Miên không nói gì, lập tức lửa giận lại tăng vọt, "Nguỵ Vô Tiện, hôm nay chính là ngày bách gia đi săn, toàn bộ khu vực săn bắn ngoài thú vật và yêu vật, thì là quỷ vật, ngươi dựa vào tà ma ngoại đạo, điều khiển một nửa quỷ vật trong khu vực săn bắn tự chui đầu vô lưới của Giang gia, Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật đúng là oai phong ha! Hoàn toàn không quan tâm đến người khác, chỉ lo cho thân mình, thật là càn rỡ đến cực điểm!"
Kim Tử Huân nghĩ đến con mồi sắp rơi vào tay mình, chẳng hiểu sao lại tự chạy vào lưới nhà khác, lửa giận trong lòng liền bùng nổ không cách gì thu hồi.
"Xin hỏi Kim công tử, cuộc săn bắn có quy định một người không thể săn quá nhiều hay không?" Giang Yếm Ly vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên mở miệng hỏi.
Kim Tử Huân xanh cả mặt, nhưng cũng không phản bác, cuộc săn bắn xác thật là không có quy định này.
Giang Yếm Ly thẳng lưng, dịu dàng nhẹ giọng tiếp tục nói: "A Tiện cho dù dùng phương pháp gì, cũng là bản lĩnh do hắn tự tu luyện được, không có dùng đi hại người, sao có thể nói hắn là tà ma ngoại đạo. Người khác săn không được, cho dù không có a Tiện, chẳng lẽ người săn không được sẽ có thể săn được hay sao?"
Tiết Dương ở bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, cố ý lớn tiếng hô: "Đúng vậy, chẳng lẽ thực lực của mình yếu kém săn không được, lại còn muốn trách móc người khác quá lợi hại, ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện buồn cười đến như vậy".
Kim Tử Huân nhất thời bị chặn họng nói không nên lời, sắc mặt đen một trận trắng một trận, rất là đặc sắc.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thân hình mỏng manh của Giang Yếm Ly, dường như có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, nhớ tới kiếp trước Giang Yếm Ly cũng thế này, dưới sự nhao nhao của đám đông vẫn nhất định phải đòi lại công bằng cho mình, điểm khác biệt chính là, đời này ngoại trừ sư tỷ, còn có đám người Giang Phong Miên, Lam Vong Cơ cùng ở đây, và bản thân không còn chiến đấu lẻ loi một mình nữa.
Hắn cũng biết là Kim Tử Huân đang kiếm cớ gây chuyện, hơi mỉm cười, không khách khí nói móc: "Kim Tử Huân, đừng nói là một nửa quỷ vật, chỉ cần ta muốn, cả khu vực săn bắn này một con quỷ vật cũng sẽ không để lại cho các ngươi".
Cả mảnh rừng nháy mắt lặng ngắt như tờ, không một ai tại hiện trường đáp lại, bởi vì đại đa số đều biết, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện muốn, là hắn có thể làm được.
Kim Tử Huân ở Xạ Nhật Chi Chinh cũng chỉ là nghe người khác nói Nguỵ Vô Tiện lợi hại như thế nào, nhưng cũng không thèm để vào mắt, nhìn thấy ở đây đa số là người của Lan Lăng Kim thị, tự tin mười phần mở miệng châm chọc: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thổi phồng cũng phải nhìn tình huống, lúc Xạ Nhật Chi Chinh đồn đãi ngươi vô cùng lợi hại, ta thấy bất quá cũng vậy thôi, mọi người chẳng qua đều thích nói quá lên".
Kim phu nhân quát lớn: "Tử Huân, ngươi câm miệng cho ta".
Nguỵ Vô Tiện đang định nói, lại nghe thấy Tiết Dương âm dương quái khí lên tiếng: "Đúng vậy, Nguỵ Vô Tiện không đủ lợi hại, vậy cũng không biết là ai, ở Xạ Nhật Chi Chinh trốn ở phía sau, khi chiến sự kết thúc, ngược lại tranh giành chạy tới trước, diễu ~ võ ~ giương ~ oai với gia quyến tay không trói gà không chặt còn sót lại của Ôn cẩu".
Kim Tử Huân sắc mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi châm chọc ai vậy hả?"
Tiết Dương cười giả tạo nói: "Ai lên tiếng thì là người đó, ta lại không chỉ tên nói họ tới ngươi, ngươi kích động như vậy làm cái gì".
Kim Tử Huân bị nói á khẩu không trả lời được.
Giang Yếm Ly có chút bất đắc dĩ nói: "A Tiện, Dương Dương, đừng đấu khẩu nữa, chúng ta đi thôi".
Kim Tử Huân bị nói mà xấu hổ và giận dữ không thôi, thấy bọn họ sắp đi, trong lòng cực kỳ không cam chịu, rút bội kiếm bên người ra đâm về phía Nguỵ Vô Tiện.
Việc xảy ra đột ngột, ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không nghĩ đến Kim Tử Huân sẽ bất ngờ động thủ trước mắt bao nhiêu người, còn chưa kịp phản ứng, thì Kim Tử Huân chợt phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể đã bị một kiếm của Lam Vong Cơ đánh văng xa mấy trượng.
Lam Vong Cơ lúc nào cũng chú ý đến Nguỵ Vô Tiện, tất nhiên là phát hiện ra sự việc trước những người khác, trong cơn giận dữ rút kiếm ra tay, cho dù phản ứng kịp thời rút về không ít linh lực, nhưng Kim Tử Huân không chỉ bị luồng kiếm sót lại chém tơi tả quần áo trên người, mà trên cánh tay cầm kiếm còn có một vết chém sâu tận xương, máu chảy đầm đìa, trên quần áo lập tức dính không ít vết máu.
Kim Tử Huân bên tai vang lên ong ong, cánh tay đau đến mức ngay cả tên của mình cũng không nói nổi, bịt miệng vết thương trực tiếp nổi giận đùng đùng kêu lên: "Lam Vong Cơ ngươi có ý gì? Nhiều lần xen vào việc của người khác, lại còn dám động thủ với ta".
Nhưng khi Kim Tử Huân thật sự nhìn thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ, há miệng mà cuối cùng không nói được một câu nào, cả người trong phút chốc không rét mà run.
Kim Tử Huân vì đau đớn vẫn chưa chú ý đến, mọi người ở đây đều mang ánh mắt tỏ vẻ không tin nổi nhìn Lam Vong Cơ, không chỉ ngạc nhiên vì y ra mặt cho Nguỵ Vô Tiện, mà càng ngạc nhiên hơn vì lượng linh lực xuất ra cùng với sự khống chế chuẩn xác đối với linh lực trong một chiêu của Lam Vong Cơ, hoàn toàn không phải là thực lực tu vi ứng với lứa tuổi này của y.
Nguỵ Vô Tiện cũng có chút giật mình, cho dù tính mạng của Kim Tử Huân không đáng ngại, nhưng lượng linh lực dồi dào đã được rút lại kịp thời trên không, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc cảm thán về tu vi của y, cũng không biết từ khi nào trở nên cao thâm khó lường như vậy.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm nhát kiếm này của Lam Vong Cơ nếu thực hiện đầy đủ, chỉ sợ Kim Tử Huân hiện giờ đã là một thi thể, ở Xạ Nhật Chi Chinh còn chưa lợi hại như thế, chẳng lẽ do từ từ có ký ức kiếp trước, mà tu vi Lam Vong Cơ cũng phát triển cực nhanh theo? Hiện tại đừng nói là những người cùng lứa như Giang Trừng, Kim Tử Hiên, mà những người thế hệ Giang Phong Miên, Nhiếp Minh Quyết cũng sợ là không hề kém cạnh.