Sau khi Nguỵ Vô Tiện trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn chưa gặp mặt một vị trưởng bối.
Thanh Hành Quân.
Lúc trước hắn lấy trộm cái hộp nhỏ kia, chính là di vật của Thanh Hành phu nhân mà Thanh Hành Quân nâng niu trân quý suốt nhiều năm, lúc Nguỵ Vô Tiện trốn tránh ở Liên Hoa Ổ, cũng là nhờ Giang Phong Miên đi Cô Tô trả lại. Từ đầu đến cuối, hắn và Thanh Hành Quân không gặp mặt, sau khi trở về, cũng vô tình hữu ý luôn trốn tránh không chủ động đi đến trước mặt trưởng bối nhận tội xin lỗi.
Nghe Lam Vong Cơ kể, từ sau chuyện Nguỵ Vô Tiện trốn đi, Thanh Hành Quân liền ra khỏi tình trạng bế quan, khôi phục việc tham dự một vài hoạt động hội nghị gia tộc hằng ngày, cũng hỏi han nhiều đến tình hình của hai huynh đệ, trên dưới trong tộc đều cảm thấy kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết là cuối cùng gia chủ cao hứng khôi phục lại vị trí trong tộc, hay là nên cảm khái tên Nguỵ Anh này thật sự gây ra tai hoạ kinh thiên động địa, ngay cả Thanh Hành Quân ngủ đông nhiều năm, có tiêu chuẩn cao cũng bị chấn động chui ra khỏi ổ.
Một hôm, Lam Vong Cơ trở về nói, "Phụ thân kêu chúng ta qua".
Quả táo Nguỵ Vô Tiện đang gặm trong miệng đột nhiên không thơm ngon nữa, làm như hồn lìa khỏi xác cứng đờ, Lam Vong Cơ nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đứng phắt dậy khỏi mặt đất, miệng cũng không kịp lau, hoang mang rối loạn lôi kéo Lam Vong Cơ: "Phụ thân nhìn qua thế nào? Ta còn có thể sống sót trở về không?"
Lam Vong Cơ đưa tay lau đi một ít nước trái cây dính trên khoé môi hắn, "Phụ thân nhìn qua có chút tức giận".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện lăn vào trong lòng y, túm lấy tay áo rộng trắng tinh kia, đầu muốn chui vào bên trong, chuẩn bị trốn ở trong đó, "Ta ta ta ta vẫn là không nên đi!"
"Đừng nghịch," Lam Vong Cơ xách hắn ra, ôm lấy vỗ về một hồi lâu, "Nhiều nhất là dạy dỗ một trận, không có gì đáng sợ".
Nguỵ Vô Tiện bám lấy cổ y, cắn cắn khoé môi, "Dáng vẻ Thanh Hành Quân răn dạy người khác là như thế nào?"
Mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, nhàn nhạt nói: "Phụ thân... chưa từng răn dạy chúng ta".
Nếu không phải chính mình còn đang hoảng loạn một nùi, thì Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn dỗ dỗ dành dành tiểu cũ kỷ từ nhỏ không có tình thương của cha này, hắn chớp chớp mắt, không biết tại sao, từ trong màu sắc nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn ra được một chút dịu dàng ấm áp, đôi mắt mở to, giọng điệu không thể tưởng tượng nổi nói, "Lam Trạm, hẳn là ngươi sẽ không... mong đợi bị Thanh Hành Quân dạy bảo đấy chứ?"
"Ta..." Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi ngước lên, chậm rãi lắc đầu, "Ta chỉ là có chút cao hứng, phụ thân lại nói chuyện với chúng ta".
"Lam Trạm nha!" Nguỵ Vô Tiện nhào lên người y, hai người suýt nữa ngã lăn ra đất, Lam Vong Cơ thật vất vả ôm lấy hắn, đã nghe hắn hận sắt không thành thép nói: "Ngươi cũng không thể không có tiền đồ như vậy! Ngươi phải có cảm giác nguy hiểm chứ! Ngươi không biết, một người chưa từng răn dạy người khác một khi răn dạy sẽ đáng sợ như thế nào đâu! Nhớ năm đó, ta nửa đêm nướng cá, mém đốt cháy từ đường trong nhà, Giang thúc thúc dạy bảo ta một trận... ta suýt nữa cho rằng ông ấy nhặt ta ở đâu thì muốn vứt ta trở về chỗ đó..."
"Không sợ," Lam Vong Cơ vuốt vuốt mái tóc của hắn, "Ta ở đây".
"Hu hu hu...." Tiếng khóc của Nguỵ Vô Tiện vô cùng thê lương, "Phu quân, nếu sau này ta không còn sống, ngươi ngàn vạn lần không được cưới lần nữa, nếu không ta hoá thành lệ quỷ cũng không buông tha cho ngươi".
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Nhanh đừng quậy phá nữa, phụ thân đang chờ chúng ta đó".
***
Đến Hàn Thất rồi, Nguỵ Vô Tiện vẫn run run rẩy rẩy quỳ xuống, Lam Vong Cơ đã bị Thanh Hành Quân gọi đến trước mặt.
Nghĩ thầm chẳng lẽ lúc này Thanh Hành Quân giận quá mức, muốn đích thân trừng phạt, thì thấy Lam Vong Cơ được phụ thân ôm chặt.
Tay Thanh Hành Quân hơi run run ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ, một bên vuốt tóc y, môi cũng run run, giống như cố gắng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Lam Vong Cơ thực sự ngạc nhiên hoảng hốt, cả người ngơ ngác cứng đờ, hồi lâu sau cuối cùng cũng phản ứng lại, hai tay giấu dưới ống tay áo do dự đưa ra về phía Thanh Hành Quân, nhưng hình như không quen ôm nhau với phụ thân, đầu ngón tay vừa đụng vào đối phương, lại sợ hãi rụt trở về.
Giọng nói Thanh Hành Quân hơi hơi nghẹn ngào vang lên từ trong mớ tóc mai của Lam Vong Cơ, "Hồi nãy, ta đang nghĩ đến mẫu thân của ngươi, cũng không phải là muốn hung dữ với ngươi... Vong Cơ, ta... mấy năm nay, ngươi có trách ta không?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, gương mặt luôn luôn không hề gợn sóng cũng không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ là để mặc cho phụ thân ôm y giống như ôm đứa nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện, Lam Trạm bất quá cũng giống mình, thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng sớm đã không còn bản tính thiếu niên chơi đùa khắp nơi, tuổi còn nhỏ, thứ phải gánh vác trên lưng, là kỳ vọng của người trong tộc và trách nhiệm của gia tộc. Mà những thứ này, đều là vì sự vắng mặt của phụ thân.
Một vị thúc phụ cũng mất đi huynh trưởng, gánh vác vai trò người cha nghiêm khắc kiêm người thầy nghiêm khắc, đem một phần kỳ vọng đối với huynh trưởng biến thành sự dạy dỗ khắt khe, ký thác lên người hai huynh đệ còn thơ dại với áp lực gấp mười lần gấp trăm lần. Đến khi hơi lớn một chút, vì trưởng bối trong tộc lui xuống hàng thứ hai, hai huynh đệ lại bị đẩy lên trước quá sớm, chưa tới nhược quán, đã phải học cách xử lý công việc lớn nhỏ trong tộc.
Chơi đùa, la lối khóc lóc, giận dỗi, bỏ trốn? Những quyền lợi này Nguỵ Vô Tiện vẫn còn được hưởng, nhưng ở chỗ Lam Vong Cơ, lại chưa bao giờ được hưởng qua. Sau khi thành thân, việc ăn ở đi lại, việc học việc nhà của Nguỵ Vô Tiện, đều do Lam Vong Cơ dốc lòng chăm sóc, tỉ mỉ chi tiết nhìn ra được những chỗ không nhìn thấy, không ngại phiền phức xử lý từng chuyện một, hắn chỉ làm "Nhị phu nhân" thảnh thơi nhàn rỗi, không những không giúp được gì, thỉnh thoảng còn gây rắc rối kiểu thế này.
Nguỵ Vô Tiện thầm nói trong lòng, sau này, cũng nên đi theo Lam Hi Thần học một chút cách xử lý chuyện trong tộc mới được, vừa vặn chia sẻ lo lắng với Lam Vong Cơ.
Ngay cả Nguỵ Vô Tiện - người mới vào cửa có mấy tháng đã có thể nghĩ như vậy, Thanh Hành Quân làm phụ thân sao lại không biết, sự trốn tránh mấy năm nay của ông, đã mang đến gánh nặng và trói buộc cho hai huynh đệ như thế nào? Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, có nhiều chuyện cần giải quyết, tuy ông đã lựa chọn, nhưng lại không thể đối mặt với hậu quả của sự lựa chọn này, không thể đối mặt với người trong tộc, không thể đối mặt với vợ con, không thể đối mặt với hai huynh đệ còn thơ ấu, càng không thể đối mặt với chính mình, bao nhiêu năm qua, trải qua sự tự trách, cũng trải qua nỗi sợ bị người khác chỉ trích, đã sợ người khác chỉ trích, thì càng sợ vì lựa chọn của mình mà hai huynh đệ sinh ra trên thế gian này, nhận lấy tất cả những chỉ trích bọn họ vốn không nên nhận.
Một câu vừa nãy, hỏi ra câu hỏi đè nặng lên ngực ông suốt mười năm, Nguỵ Vô Tiện không thể tưởng tượng, Thanh Hành Quân đã gom góp bao nhiêu can đảm mới hỏi ra được câu đó, cũng không thể tưởng tượng tâm trạng của ông như thế nào sau khi nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng của Lam Vong Cơ.
Sau khi Lam Vong Cơ về chỗ, tay chân vẫn còn hơi cứng đờ, làm như chưa hồi phục tinh thần từ tình huống được phụ thân ôm trọn, Nguỵ Vô Tiện cười với y, nắm lấy bàn tay dưới tay áo của y.
Ánh mắt đắm đuối nhìn nhau của hai người vừa tách ra, Thanh Hành Quân ho khan một tiếng.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rớt lộp độp, thầm nghĩ bản thân mình đây còn chưa được ôm một cái nào, cúi đầu liếc nhìn đối phương một cái, gương mặt không chút cảm xúc của Thanh Hành Quân cực kỳ giống Lam Vong Cơ, không giận tự uy, trái tim của hắn nhảy lên cổ họng, "Thanh Hành Quân! Không, phụ thân, ta..."
Nguỵ Vô Tiện cúi thấp người xuống, mắt mũi nhăn nhó, tự giác nhận tội: "Phụ thân ta sai rồi, ta không nên trộm đồ của mẫu thân, làm ngài đau lòng, ngài đánh ta mắng ta..."
Ở bên cạnh, Lam Vong Cơ cũng cúi thấp xuống, "Phụ thân, ngài đừng trách Nguỵ Anh, đều là lỗi của Vong Cơ. Vong Cơ không đối xử tốt với hắn, mới ép hắn làm ra hạ sách này. Phụ thân, ngài phạt ta".
Thanh Hành Quân buông chén trà trong tay xuống, "Ta vốn dĩ, là có tức giận, nhưng bây giờ hết rồi. Lần này a Tiện gây chuyện, cũng là trời xui đất khiến, khiến ta hiểu thông được rất nhiều chuyện, kể ra thì, còn phải cảm ơn ngươi".
Nguỵ Vô Tiện sợ hãi hơi ngẩng đầu lên thăm dò, thấy Thanh Hành Quân xác thật là chỉ vào mình, nhịn không được nói: "Cảm ơn ta?"
"Đúng vậy". Thanh Hành Quân làm một động tác, ra hiệu cho hai người đứng thẳng lại, "Hơn nữa, hôm nay ta mới biết được, di vật này của mẫu thân Vong Cơ, là để cho ngươi. Nếu vốn đã là của ngươi, thì có 'trộm' cũng không sao".
"Cho ta...?" Lần này Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn ngơ ngác, Lam Vong Cơ cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Trước đây, ngài chưa từng mở ra sao?" Nguỵ Vô Tiện nhìn chiếc hộp nhỏ sậm màu để trên bàn, màu gỗ trơn bóng, lớp phủ bên ngoài tự nhiên, rõ ràng được người ta thường xuyên lau chùi vuốt ve một thời gian dài.
Thanh Hành Quân lắc lắc đầu, "Tự ngươi mở ra xem đi".
Trên đường tới Hàn Thất, Lam Vong Cơ ngắt quãng kể cho hắn nghe một vài chuyện về Thanh Hành phu nhân, tia buồn bã ngưng đọng trong mắt Thanh Hành Quân lúc này, lại nhớ tới vừa rồi ông ấy hỏi con trai có trách mình không, liền hiểu ra, thứ đè lên trái tim ông ấy nặng nề như thế nào, khiến cho ông ấy trong gần 10 năm, không thể nào lấy hết can đảm, mở ra món đồ người yêu để lại vào lúc lâm chung.
Ông sợ hãi, đối mặt với sự trách cứ có thể có của bà ấy, sợ khoảnh khắc cuối đời của bà ấy, là ra đi cùng với sự oán hận mình.
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, mở hộp ra, bên trong là một phong thư đã được mở niêm phong.
Trên giấy viết thư còn sót lại một chút hương hoa long đảm thoang thoảng, quẩn quanh giữa các ngón tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy dòng đầu tiên trong bức thư, viết cho con dâu tương lai của bà, đạo lữ tương lai của Lam Trạm.
Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ đọc thư dưới ánh mắt hơi tò mò của Lam Vong Cơ. Chữ viết xiên xẹo, trong nét bút lộ ra chút run rẩy, Nguỵ Vô Tiện dường như có thể nhìn thấy Thanh Hành phu nhân lê thân thể bệnh tật, cố gắng gượng đến trước bàn, cật lực trong từng chấm từng phẩy mà viết ra bức thư này.
Ánh mắt Thanh Hành Quân hướng về nơi không ai có thể nhìn thấy, giọng nói pha lẫn một chút khàn khàn, "Điều mà mẫu thân Vong Cơ không buông bỏ được nhất khi còn sống chính là đứa nhỏ này..."
Lam Vong Cơ hơi ngước mắt lên.
"Vong Cơ, dáng vẻ giống mẫu thân nó, tính tình lại giống ta. Ở một mặt nào đó, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy. Vong Cơ khi đó tuy rằng chỉ có mấy tuổi, nhưng mẫu thân nó đã nhìn thấy được rõ ràng, nàng nói...."
Thanh Hành phu nhân viết, "... Mọi chuyện thích giấu ở trong lòng, càng quan tâm càng như thế, khiến người khác không biết rõ lắm y suy nghĩ cái gì. Mới vừa nhận biết người khác chẳng bao lâu, đã bị vây quanh bởi một nhóm các ông già cứng nhắc, mưa dầm thấm đất, nuôi dưỡng thành một tiểu cũ kỷ, không thúc ép y chọc ghẹo y còn đỡ, thúc ép quá, mở miệng ra chính là một học giả tí hon, một ông cụ non, răn dạy người khác đâu ra đấy, ngay cả người lớn cũng bị y nói cho á khẩu không trả lời được. Tuy là lời nói tốt, nhưng khiến người ta nghe xong hụt hẫng, không biết chọn lời dễ nghe để nói, càng khiến người ta nghĩ rằng mình bị ghét bỏ. Đời này đừng mơ tưởng từ miệng y nói ra được nửa lời âu yếm. Cho nên, bất kể ngươi là cô nương như thế nào, cũng đừng thương tâm vì điều này. Chỉ cần nhìn vào hành động của y, đừng nghe lời y nói".
Nguỵ Vô Tiện vạn lần không nghĩ tới, hiện ra trong những chữ viết khi ốm đau, lại toàn là những lời hài hước như thế, lúc đọc lá thư này, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc ở khoé môi người viết thư, làm như những khổ sở của năm này tháng nọ, vận mệnh lang bạt kỳ hồ, đều hoá thành ấm áp của đoá hoa đỏ rơi rụng, cực khổ của cả đời này, ở trước mặt hai đứa con trai yêu quý, chỉ còn lại ngọt ngào và ấm áp, đều là đáng giá, cuộc đời này không hối tiếc.
Đọc đến đây, hắn nhịn không được lén liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, thầm nói với Thanh Hành phu nhân, mẫu thân ngài yên tâm, Lam Trạm y, bây giờ rất tốt, hơn nữa, khẩu vị của con trai người khá là khác thường, người y thích không phải là một cô nương, mà là ta.
Về phần lời âu yếm này nọ, lúc trước hắn thật sự đã từng rối rắm, từng hoài nghi, bây giờ lại là hoàn toàn có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong bức thư.
Tình yêu không nói ra ngoài miệng, lại là từng chút từng chút, mỏng manh như dòng chảy nhỏ giọt, chỉ có người qua loa đại khái ngu xuẩn như bò là hắn đây mới căn bản không để ý đến.
Sau hôm bọn hắn thành thân, những oán giận bốc đồng của hắn khi dâng trà cho trưởng bối, thật ra đã sớm nói cho Lam Vong Cơ nghe, hắn ngại giường cứng, vào buổi tối, giường trong Tĩnh Thất liền có thêm một lớp nệm thật dày, chỉ có hắn da dày thịt béo, nói xong là quên, lăn lộn một thời gian dài thế mà không nhận ra có gì khác biệt với đêm đầu tiên, cũng là trong một lần chủ động thu dọn giường đệm có thể nói là ngàn năm khó gặp mới phát hiện ra.
Buổi tối hắn ngại nhạt miệng, Lam Vong Cơ liền thường xuyên, mang vài món ăn vặt từ nhà bếp thêm vào bữa cơm cho hắn, hắn vốn tưởng rằng chuyện này bất quá Lam nhị công tử dặn dò một câu, đầu bếp tăng ca làm thêm một chút sau khi bận rộn trước sau, cách đây không lâu, Nguỵ Vô Tiện chạy đến nhà bếp ăn vụng, bị bắt tại trận, để có thể thoát tội, lúc khua môi múa mép với mấy người phụ bếp mới biết ra, trước giờ chưa từng nghe qua "Lam nhị phu nhân" ăn khuya gì cả, nghĩ chắc là Lam Vong Cơ ngại đêm khuya quấy rầy người khác, tự mình xuống bếp. Từ sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ thỉnh thoảng ra tay làm toàn bộ, theo công thức học được từ Giang Yếm Ly, cả một bàn thức ăn thơm ngào ngạt. Nhị công tử nhà mình ở Liên Hoa Ổ hơn một tháng, đã học được tay nghề như thế, các sư phụ trong phòng bếp lúc nào cũng chỉ biết canh suông quả thuỷ, rau cải xào chay xấu hổ không thôi, cho rằng người Vân Mộng đều là đại sư phụ, nhiệt tình tăng vọt kêu Nguỵ Vô Tiện cho bọn họ xem tay nghề, Nguỵ Vô Tiện lột đậu phộng ăn trong miệng bị sặc mấy cái, cười gượng hai tiếng, tìm cớ chuồn đi mất.
Lam Vong Cơ tỏ vẻ khó hiểu khi nhìn thấy gương mặt tươi như hoa nở của Nguỵ Vô Tiện đối với bức thư, còn khẽ chu môi với y, gửi tới một nụ hôn gió, Thanh Hành Quân bên cạnh ho khan một tiếng, lỗ tai Lam Vong Cơ ửng đỏ.
Nhắc tới những quy củ còn lớn hơn trời của Lam gia, Thanh Hành phu nhân cay đắng than phiền, trong lòng Nguỵ Vô Tiện liên tục đồng ý, chỉ nói tư tưởng lớn gặp nhau. Oán giận trong những dòng chữ có thể nói là không nhẹ, nhưng cũng giống như hắn, Thanh Hành phu nhân cuối cùng cũng là cam tâm tình nguyện ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tới cuối thư, văn phong chuyển sang nghiêm túc, Thanh Hành phu nhân viết một đoạn thế này:
"3000 điều gia quy trên tảng đá quy huấn, chắc chắn là kết quả của một tu sĩ khổ hạnh. Với Cô Tô Lam thị mà nói, loại tình cảm vốn nên nồng nhiệt, triền miên như tình yêu vợ chồng, cũng phải cố định trong khuôn khổ của lễ pháp, hàm súc và ức chế. Nhưng tình yêu của người Lam thị, tuy trầm lắng uyển chuyển, thiếu đi sự thân mật, nhưng không hề nông cạn hơn bất kỳ tình cảm nào khác ở trên cõi đời này."
Sau khi khép bức thư lại thật lâu, chợt nghe một tiếng leng keng nhỏ vang lên, Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy dưới bức mành tre treo cao bên song cửa sổ, một chiếc chuông gió hình hoa long đảm đang lay động theo gió.
Tầm mắt của Thanh Hành Quân cũng dừng lại trên quả chuông gió nhỏ đó. Tính kỹ tuổi tác, Thanh Hành Quân không quá 40 tuổi, tính theo người tu tiên, là đang lúc tráng niên, trên trán không có một nếp nhăn nào, đôi mắt thâm thuý, mặt mày tuấn dật, đúng là mỹ nam tử tài năng vô song, ai có thể ngờ, ông đã trải qua nổi tiếng, lập nghiệp, để tang sư phụ, vợ chết, ở ẩn, đủ loại chuyện trong nửa đời của một người bình thường, mà trong những chuyện đó, chuyện tình yêu là đau khổ nhất, cùng với người yêu, bị ngăn cách giữa hai thế giới đã gần mười năm.
Giờ phút này, sự ngăn cách giữa hai thế giới đó lại vì một lá thư mà kết nối một cách ngắn ngủi, giống như một chùm sao băng xẹt qua ở chân trời, chẳng biết đến từ đâu, không biết đi nơi nào, nhưng lại như thể cởi bỏ được một lời nguyền bao bọc trái tim giống kén tằm bao nhiêu năm nay.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhận ra, phong thư này của Thanh Hành phu nhân, đã viết vì hắn, viết vì Lam Trạm, cũng viết vì Thanh Hành Quân. Trong thư nói tình yêu của người Lam thị, không phải là những cảm nhận của bà từ trên người của phu quân mình hay sao?
Hôm nay sau mười năm, Thanh Hành Quân rốt cuộc đã có được đáp án của bà.
Chiều dần buông, gió núi nổi lên lạnh lẽo, đưa đến một chút hương hoa long đảm thoang thoảng vào Hàn Thất.
Nguỵ Vô Tiện giật mình hoàn hồn, đang định để bức thư đã xếp gọn vào lại trong hộp, sau chữ ký, một mảnh giấy nho nhỏ rơi xuống đất.
Hắn nhặt lên mở ra, vốn cho rằng đó là những lời tâm sự buồn bã không thể buông bỏ của người sắp chết khi trút hơi thở cuối cùng, hoặc là sự giác ngộ hoàn toàn sau khi thời gian đã cạn, không ngờ lại là một cái đuôi nhỏ lung linh dễ thương, Thanh Hành phu nhân giống như một đứa trẻ phạm lỗi, chột dạ đến mức ngay cả chữ viết cũng nhỏ đi vài phần, để lại một câu tinh nghịch:
"Nếu thật sự bức bối, đừng ngại rót cho bọn họ một chút rượu".
***
Bước ra khỏi Hàn Thất, hai người nắm tay, đi về hướng hồi nãy đi tới.
Đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện hơi móc lấy ngón tay của Lam Vong Cơ, cười khanh khách hỏi: "Lam Trạm, ngươi không tò mò, mẫu thân nói gì trong thư sao?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói: "Nếu là viết cho ngươi, chỉ cần ngươi đọc, là được".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu.
Hai người yên lặng đi một đoạn, lại tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, "Thật sự không tò mò?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi: "Mẫu thân, nói cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện đắc ý mỉm cười, mắt cũng không chớp mà nói: "Mẫu thân nói, ngươi không được ăn hiếp ta, nếu không, thì cứ méc với bà, bà sẽ kêu phụ thân phạt ngươi".
Lam Vong Cơ ngẩn ra, sau một lúc lâu, đôi mắt khẽ nhúc nhích, "... Hồ nháo, mẫu thân mới không nói như vậy. Còn nữa, ta có lúc nào ăn hiếp ngươi?
"Ui da! Đau!" Nguỵ Vô Tiện xoa eo, xuýt xoa kêu to lên, "Shhh – đau quá! Chỗ này cũng đau!!'
Mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, ôm hắn vào trong vòng tay, đưa tay xoa eo cho hắn, "... Thật sự rất đau sao?"
Nguỵ Vô Tiện khổ hề hề bám vào người Lam Vong Cơ, "Đau! Đều là chuyện tốt ngươi làm tối hôm qua đó! Ta đi không nổi, Lam Trạm, ngươi cõng ta!"
Lam Vong Cơ làm như có chút khó xử: "Chỗ này gần Hàn Thất của phụ thân, người tuần tra lui tới rất nhiều, chúng ta như vậy...."
Nguỵ Vô Tiện không nghe theo không buông tha: "Ta mặc kệ, mẫu thân nói, nếu ngươi bắt nạt ta tàn nhẫn, thì phải ngoan ngoãn nhận lỗi, gánh vác trách nhiệm. Lại nói, gia quy có điều nào không cho cõng đạo lữ đi đường đâu?"
Lam Vong Cơ không còn lời gì để nói, dường như bị hắn thuyết phục, cúi người xuống hơi khom khom, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, vòng ra sau lưng y, leo lên cái cột dài này.
Lam Vong Cơ hai tay nâng hai đùi hắn, ổn định vững vàng đi về phía trước. Nguỵ Vô Tiện một tay ôm trước ngực y, tay kia rất là nhàn rỗi, vén những lọn tóc mai của y lên, gãi gãi cần cổ trắng nõn của y.
Lam Vong Cơ nói chuyện với hắn vài câu, hắn ngược lại tìm thấy trò vui, một sợi tóc dán lên hầu kết của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vừa nói chuyện, hầu kết lăn lộn lên xuống chủ động khẩy cọng tóc, nói một hồi, chỗ cổ cảm thấy hơi ngứa, Lam Vong Cơ im miệng. Nguỵ Vô Tiện liền náo nhiệt không chê chuyện lớn thổi hơi vào bên cổ y.
Hơi thở nóng phà bên tai, hô hấp Lam Vong Cơ hơi cứng lại.
Sau khi Thanh Hành Quân quản lý sự vụ trở lại, dòng người lui tới khu vực gần Hàn Thất trở nên đông hơn, trên đường vài nhóm người mặc bạch y lớn lớn nhỏ nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, lưng dựng thẳng, chắc là đến bái kiến gia chủ bế quan nhiều năm, ít nhiều có chút thần bí của bọn họ, đang ôm một tâm trạng vừa lo lắng vừa kính trọng vội vàng trên đường, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy cảnh này, trên mặt mỗi người có thể nói là đủ loại đặc sắc.
Có đệ tử ngoại môn đến thăm viếng, mang theo một nhà già trẻ, đứa nhỏ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện được cõng đi đường, liền gào lên cũng muốn được cõng, bị người lớn hất tay, "Trẻ con không được học theo những điều không tốt!"
Lam Vong Cơ cũng ngượng ngùng nhìn thấy, yên lặng đi trên đường, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Nguỵ Vô Tiện bám trên lưng y nghẹn cười đến mức suýt nữa rơi xuống.
Nhéo vành tai Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Nhị ca ca biết xấu hổ trước mặt người ngoài ha? Tối hôm qua thì không biết xấu hổ với ta? Cái này kêu là ức hiếp người nhà. Ta không giống vậy, ở trước mặt người ngoài hay người nhà ta đều không biết xấu hổ".
Vừa dứt lời, chụt một tiếng hôn mạnh lên gò má trắng hồng của Lam Vong Cơ.
Bước chân Lam Vong Cơ rung lên, thân hình gần như không đứng vững, "Nguỵ Anh...!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thế nào, gia quy không có điều nào viết không được hôn lên mặt đạo lữ cõng mình trên lưng nha?"
Lam Vong Cơ: "...."
Vừa mới dứt lời, trước mắt Nguỵ Vô Tiện xuất hiện hình ảnh Lam Khải Nhân giận dữ ném《 Nhã Chính Tập》xuống, múa bút thành văn. Có thể hiểu được, tại sao gia quy có nhiều điều như vậy.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi nói gia quy nhà chúng ta có vẻ có nhiều kẽ hở phải không ha? Sau này gặp người biết lợi dụng sơ hở, nhất định sẽ rất tệ, may mắn có ta, tìm ra kẽ hở cho Lam tiên sinh, bổ sung thiếu sót".
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Ta cảm thấy.... 4000 điều, ít nhất phải là con số này, mới đủ, Lam Trạm ngươi cảm thấy thế nào?... Tại sao không nói? Ồ... người bên kia đều đang nhìn qua, vậy thì sao, giận rồi à? Giận cái gì, cùng lắm thì, đêm nay ngươi phạt ta vậy".
Lam Vong Cơ: "Được".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: ".... Vậy ngươi nói, phạt thế này, có được không?"
Mặt trời ngả về tây, bóng dáng hai người hướng về phía Tĩnh Thất càng lúc càng xa.
Trên con đường lát đá trắng, chỉ còn tiếng thì thầm vui vẻ, từ đó không dứt.