Lam Vong Cơ cáo biệt Ôn Tình xong thì sắc trời cũng đã tối, tỉ mỉ tính nhẩm cũng đến bữa tối rồi. Mấy ngày nay hắn vốn là thời thời khắc khắc dính bên nhau với Ngụy Vô Tiện. Hiện giờ tách ra trong chốc lát liền cảm giác vắng vẻ. Còn nữa, chuyện mới bàn bạc với Ôn Tình quá mức trầm trọng, trong lòng hắn vừa đắng vừa chua, cũng không biết là cảm giác thế nào...
Chuyện Kim Đan... Ôn Tình nhân mọi việc an ổn, cũng không bận rộn chuyện vặt vãnh, gần đây cũng nghiên cứu một phen, còn cần mượn Tàng Thư Các của Cô Tô Lam Thị. Hai người bàn bạc quyết định ngày mai lúc hai người Vong Tiện xuất phát, Ôn Tình cũng sẽ đi theo tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tuy nói chuyện này tạm thời coi như an bài xong, nhưng rốt cuộc là Lam Vong Cơ giấu Ngụy Vô Tiện lén tới hỏi. Hắn cũng không biết nói dối. Ngụy Vô Tiện giấu chuyện này kín mít, khẳng định là không muốn hắn biết. Giải thích thế nào cũng là chuyện khó...
Ôn Tình thấy Hàm Quang Quân trước nay nội liễm, ổn trọng trong lời đồn, hiện giờ lại dao động cảm xúc rõ ràng trên mặt. Nàng cảm thán một phen. Sáng sớm nay nghe nói Ngụy Vô Tiện làm chuyện phi lễ với Lam nhị công tử trên núi Bách Phượng Sơn, nàng còn khịt mũi coi thường, kiên quyết không tin.... Bây giờ... vẫn như cũ khịt mũi coi thường, kiên quyết không tin...
Ngụy Vô Tiện như thế nào, nàng trong lòng rõ ràng. Nhìn qua phong lưu thành tánh, ra vẻ thành bộ dáng cao thủ tình trường. Trên thực tế là đồ ngốc ngu ngơ không đầu, nhìn không ra ai có ý với y, tán người ta cho đã xong liền chạy, không có chút nào phụ trách... Bởi vậy, là ai động thủ trước, trong lòng Ôn Tình thấy rõ như gương. Nhưng mà... nếu Ngụy Vô Tiện phản kháng, vị đang đứng trước mặt này tuyệt đối là không chiếm tay trên được...
Nếu như vậy, đi theo chân hai người bọn họ không khác gì một loại tự tra tấn...
Bên kia Lam Vong Cơ đang định đi về, nàng vội vàng lên tiếng, ngăn lại: "Từ từ, Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ nghe vậy dừng chân, xoay người hỏi: "Ôn cô nương còn có việc?"
Ôn Tình nói: "Ngày mai ngươi và Ngụy Vô Tiện đi trước. Qua mấy ngày nữa ta tới bái phỏng."
Làm vậy liền bớt đi Ngụy Vô Tiện nghi ngờ, lại miễn cho Ôn Tình chịu khổ cay mắt trên đường đi. Có thể nói là đẹp cả đôi đường. Lam Vong Cơ không biết cái tâm tư kia của Ôn Tình, chỉ nghĩ là nàng lan tâm huệ chất (*), suy nghĩ cho mình và Ngụy Vô Tiện, hành lễ nói: "Đa tạ Ôn cô nương."
(*: tư chất, tấm lòng như lan, như huệ. Cao nhã, thanh khiết)
Ôn Tình: "...."
Ôn Tình vẫy tay: "....Không tạ."
109.
Còn chưa đến bên trong Liên Hoa Ổ, Lam Vong Cơ đã nghênh diện một mùi hương cháy mũi, hun cho hắn phải khựng chân, đứng một hồi lâu tại chỗ, lấy hết can đảm bước qua cửa chính.
Cách đó không xa, từng trận gió đen thùi cuồn cuộn bay tới. Hắn nhíu mày, không biết chuyện gì xảy ra, phân biệt phương hướng, đè tay lên Tị Trần, chầm chậm bước về hướng khói đen.
Càng gần, hiện tượng liền càng quỷ dị. Môn sinh ở đây như thường lệ lui tới tuần tra, đứng gác, luyện kiếm, tập võ. Ngẫu nhiên đi qua một, hai gian phòng nhỏ, còn có thể thoáng thấy mấy vị khách khanh nhiều ngày nay trợ giúp Giang tông chủ xử lý công việc...
Dù vậy, người ven đường Lam Vong Cơ gặp đều là thần sắc quái dị. Đôi mắt bị hun khói đỏ bừng. Nghiêm trọng một chút thì nước mũi giàn giụa, lại dường như không tự giác được chính họ có bao nhiêu là chịu đựng oan uổng. Ngược lại, ánh mắt mấy người nhìn Lam Vong Cơ lại... tràn ngập thương cảm, đồng tình.
Lam Vong Cơ dừng lại, đại khái là đoán ra được chuyện gì...
Hắn quay đầu tìm một môn sinh, hành lễ, hỏi: "Chính là Ngụy Anh..."
Môn sinh có chút kinh ngạc, cúi đầu khom lưng: "Đúng đúng đúng! Là Ngụy công tử! Hàm Quang Quân đi hết đường này, quẹo trái là phòng bếp. Ngụy công tử hầm... á... canh xương sườn củ sen... cho ngài?"
Nói đến đây, hắn khịt khịt mũi, sặc một cái, sợ Lam Vong Cơ nghĩ hắn nói dối, vội vàng giải thích: "Tuy... tuy là ngửi mùi không giống, nhưng Ngụy công tử xác thực nói đây là canh xương sườn củ sen..."
Lam Vong Cơ: "....."
Quả nhiên...
Hắn gật đầu: "Đa tạ." Sau đó đi hướng phòng bếp.
Môn sinh như được đại xá, bóp mũi, vừa chạy vừa tán thưởng Hàm Quang Quân quyết đoán kinh người... Có thể vì đại nghĩa, lấy sức của một người cứu vớt toàn bộ cái Liên Hoa Ổ.
110.
Lúc Lam Vong Cơ tới phòng bếp, Ngụy Vô Tiện đã múa may hầm xong một nồi "canh xương sườn củ sen" đầy ắp. Y đang giơ nồi, nhìn chén, suy tư làm sao rót hết canh vào trong chén mà không rơi giọt nào.
Lam Vong Cơ: "...."
Hắn vội tiếp lên nâng cái nồi: "Ta tới, coi chừng bỏng."
Ngụy Vô Tiện vốn định tự dọn dẹp, lại nhớ tới đồ ăn Lam Vong Cơ làm hôm đó ngon lành như thế, bước vào bây giờ hẳn là cũng thuận buồm xuôi gió. Nói nữa, y cũng chưa bao giờ được ngắm vẻ hiền lương thục đức của Lam Vong Cơ, có thể nương cơ hội này nhìn một chút thật là không tồi...
Cuối cùng là bị mong muốn được thưởng thức vẻ dịu dàng ở nhà của Lam Vong Cơ đánh gục, Ngụy Vô Tiện đưa nồi trong tay, dặn dò: "Vậy ngươi làm đi. Coi chừng bỏng."
Lam Vong Cơ lên tiếng, hai tay nhận nồi, cúi đầu nhìn xuống.
Màu sắc "canh xương sườn củ sen" thâm thâm, đỏ đậm tới mức sắp thành màu đen. Ở trong nồi đầy ắp xương sườn cùng với mấy khối ngó sen linh tinh. Tất cả nhộn nhạo trong nước canh đen đỏ...
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện giơ lên cái mặt mèo, hỏi: "Thế nào?"
Lam Vong Cơ miễn cương nhả ra hai chữ: "...Tạm được..."
Ngụy Vô Tiện tự hào: "Đó là đương nhiên. Ta tiến bộ rất lớn đó nha!"
Lam Vong Cơ có chút không dám tưởng tượng trước kia thế nào, lại chịu không nổi ánh mắt sáng lấp lánh của Ngụy Vô Tiện, mới hỏi: "...Ngươi trước kia làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không biết."
Lam Vong Cơ: "....Không biết?"
Ngụy Vô Tiện cảm khái: "Ta sống gần hai mươi năm chỉ có hai lần xuống bếp. Lần đầu tiên là đêm trước khi rời nhà đi nghe học. Vì là lần đầu tiên xa nhà cho nên Giang thúc thúc và Ngu phu nhân đều ở nhà. Ta nghĩ muốn hiếu kính hai vị lão nhân gia..."
Khóe miệng Lam Vong Cơ giật giật: "Bọn họ... đánh giá thế nào?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, thất vọng nói: "Không có đánh giá."
Lam Vong Cơ: "....?"
Ngụy Vô Tiện thấy hắn nghi hoặc bèn giải thích: "Không có thành phẩm, tự nhiên là đánh giá không được. Ta phá luôn cái phòng bếp. Ngu phu nhân tức giận tới hôm sau liền ra cửa đi săn đêm. Lúc ta bị đuổi về nhà cũng chưa thấy bà về. Giang thúc thúc và các sư đệ... mấy tháng đó hao gầy hơn rất nhiều."
Lam Vong Cơ: "...."
Hắn cúi đầu nhìn cái bát đã rót đầy nước canh, tỏa ra một loạt áp khí quỷ dị, hỏi lại: "Cho nên đây là..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sai. Ngươi là người đầu tiên được ăn đồ ăn ta làm! Vui không?"
Lam Vong Cơ đáp: "Vui."
Ngụy Vô Tiện: "Ăn thử đi?"
Lam Vong Cơ gật đầu, lấy cái thìa trộn trộn vài vòng, đoan trang quy phạm uống một thìa canh.