Nguỵ Vô Tiện hiện tại không lo được mấy cái quy củ loạn thất bát tao kia nữa rồi, cứ thế tại Vân Thâm Bất Tri Xứ mà vung chân chạy.
Thành thân?!? Ai với ai? Ta cùng Lam Trạm?
Y muốn cưới ta?
Hắn bỗng nhiên dừng lại, dùng sức vỗ bắp đùi mình một cái.
Không không không! Không đúng! Cũng có thể là ta cưới hắn.....
"........"
Nguỵ Vô Tiện triệt để nghĩ thông suốt, hắn khẳng định Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể ở lại tiếp được nữa.
Mặc dù làm như vậy rất có lỗi với Lam Vong Cơ, nhưng hiện tại hắn ôm loại tâm tình này, không thể tiếp tục xem như không có chuyện gì hưởng thụ tâm ý của Lam Vong Cơ, thậm chí cùng với Lam Vong Cơ thành thân, mới là cực kì không có trách nhiệm.
Nguỵ Vô Tiện rất nhanh đã đưa ra quyết định, bất kể nói thế nào, hắn đều muốn tạm thời tách ra khỏi Lam Vong Cơ một thời gian.
Còn về chuyện sau này, về sau hẵng nói vậy.
Có thể là vì lương tâm cảm thấy áy náy, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải cứ vậy mà trực tiếp bỏ đi. Hắn trở về Tĩnh thất, nghiêm túc viết một bức thư định để lại cho Lam Vong Cơ.
Trong thư lặp đi lặp lại hắn chỉ là "tạm thời rời đi", "đi để bình tâm một chút" và "ngày sau nếu có cơ hội, sẽ còn trở lại". Sau khi viết xong, hắn đem thư xếp lại, cẩn thận để lên bàn, còn cẩn thận từng li từng tí lấy chặn giấy đè lên.
Nhưng mà, chuẩn bị thoả đáng hết thảy, chỉ còn thiếu bước quay người rời đi. Thế nhưng chân Nguỵ Vô Tiện, vô luận thế nào, cũng không có cách nào một bước rời khỏi Tĩnh thất ngay lập tức.
"......." Hắn cũng không biết chính hắn đang cảm thấy như thế nào nữa. Chỉ cảm thấy phảng phất trong tiềm thức, có một âm thanh kêu gào, ngăn cản hắn rời khỏi nơi này.
Cứ thế lề mà lề mề, cầm cái này chạm cái kia, đến tận khi trời chạng vạng tối, Lam Vong Cơ mang theo hộp cơm trở về, Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ chưa rời khỏi đó.
Lúc trưa không ăn cơm, nên Lam Vong Cơ vừa mở hộp đựng cơm ra, một mùi thơm cay nồng liền triệt để đánh gục ý nghĩ rời đi lúc này của hắn. Nguỵ Vô Tiện không chút dấu vết lập tức thu lại lá thư, trong lòng tự dung túng mình: Vẫn là nên cùng Lam Trạm ăn một bữa cơm, rời đi chậm một chút thôi mà!
Từ hôm qua đến giờ, Nguỵ Vô Tiện phát hiện ra năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của Lam Vong Cơ lợi hại hơn hắn nghĩ nhiều, không khỏi có chút lo lắng chuyện mình muốn rời đi liệu đối phương có phát giác ra không.
Nhưng từ đầu đến cuối, biểu hiện của Vong Cơ đều rất tự nhiên và cực kì bình tĩnh, ngồi bên cạnh hắn một câu cũng không nói, nhưng tay vẫn đều đặn gắp thức ăn cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sau khi đã đầy một miệng thức ăn rồi thì mới chú ý tới việc này.
Lam Vong Cơ ăn rất ít, lại không sợ bị người khác làm phiền mà cứ liên tục gắp rất nhiều thức ăn cho Nguỵ Vô Tiện.
Hắn không còn gì để nói, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cũng rất biết điều có qua có lại mà gắp thức ăn cho Lam Vong Cơ.
Kết quả ai ngờ, Lam Vong Cơ nhìn hắn gắp thức ăn một chút, không thể hiện biểu tình gì, bình tĩnh mà đem đồ ăn hắn đã gắp cho ăn hết.
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Hắn thế nào mà lại càng cảm thấy không được tự nhiên??
Sau mấy lần như vậy, Nguỵ Vô Tiện không thể không buông đũa xuống, nghiêm nghị nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta là có việc nghiêm túc muốn nói."
Lam Vong Cơ cũng không buông đũa xuống, nói: "Ừ"
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Ngươi có thể đừng đối xử với ta tốt như vậy hay không?"
Lam Vong Cơ hỏi lại, "Ta đối với ngươi, rất tốt sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không tốt sao?!"
"......." Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta chỉ là đơn thuần nghĩ, nên đối với ngươi như vậy."
Nguỵ Vô Tiện: "........"
Hắn một lời cũng không nói lại được. Ai có thể nói cho hắn biết, tiểu cứng nhắc kia đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu trở nên biết trêu người như thế?!