[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 25



Việc xuất hiện của Giang Trừng khiến bầu không khí ít nhiều cũng có chút là lạ, may là cuối cùng buổi săn đêm cũng kết thúc hữu kinh vô hiểm (có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm), diệt trừ thành công tà vật, các thiếu niên cũng không ai bị thương. Chỉ là trên đường bọn hắn xuống núi, ông trời bỗng nhiên hung hăng mưa to một trận, đám người vội vàng từ giữa rừng cây chạy vội xuống, trên thân đều dính nước bùn. Lam Vong Cơ một mực che chở cho Nguỵ Vô Tiện, người luôn luôn thích sạch sẽ lại bị dính nhiều vết bẩn nhất.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rất đau lòng, vốn là không muốn trông thấy y như vậy, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy tay áo y che bên trên, thì hắn như có điều suy nghĩ, không nói gì thêm nữa.

Đến khách sạn, bà chủ nhiệt tình vội vàng sai người đi chuẩn bị nước để mọi người tắm rửa. Nguỵ Vô Tiện tranh nói trước Lam Vong Cơ, yêu cầu chưởng quỹ cho hắn và Lam Vong Cơ chung một phòng. Đợi khi nước tắm được đưa tới, hắn lại chủ động né tránh, nói là đi tìm Kim Lăng chơi, để cho Lam Vong Cơ tắm trước.

Lúc đóng cửa rời đi hắn rất quả quyết, thực sự là đến phòng bọn Kim Lăng bên kia. Nhưng cũng chỉ là tuỳ tiện nói hai ba câu chuyện không đâu, sau đó trước ánh mắt khó hiểu của bọn thiếu niên, hắn lại nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện nhảy lên mái hiên bên ngoài tường của khách sạn, thân hình hắn thoăn thoắt lên xuống mấy lần, rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ gian phòng hắn ở cùng Lam Vong Cơ. Nghe thấy hình như bên trong có tiếng nước chảy, hắn lặng yên không một tiếng động, dùng ngón tay chọc một lỗ trên lớp giấy dán cửa sổ.

--- Sở dĩ hắn làm vậy là bởi vì Nguỵ Vô Tiện hoài nghi Lam Vong Cơ có vài chuyện giấu diếm đối với việc mất trí nhớ của hắn.

Tục ngữ nói "người chết vạn sự đừng", nếu như sự thật giống như Lam Vong Cơ nói, năm đó sư tỷ chỉ là vì hỗn loạn trong trận chiến mà bỏ mạng ngoài ý muốn, thì tại sao Giang Trừng vẫn không thèm nói dù chỉ một câu với hắn, sau khi hắn chết đã nhiều năm như vậy?

Mặc dù không có ký ức, nhưng bản năng của Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ che che giấu giấu không chịu nói rõ ràng trận "hỗn chiến" kia, cho nên hành động kiên quyết tránh né của y mỗi khi đi tắm chắc là ít nhiều có liên quan.

Nguỵ Vô Tiện ghé mắt vào cửa sổ, nhìn trộm qua cái lỗ đã khoét kia.

Lam Vong Cơ quả nhiên đã cởi bỏ quần áo, tiến vào trong thùng tắm. Bên trên thùng tắm bao phủ một lớp hơi nước nhàn nhạt, nhưng cũng không cản trở Nguỵ Vô Tiện nhìn rõ ràng người đang tắm bên trong.

Lam Vong Cơ đứng hơi quay lưng về phía hắn, rồi ngồi xuống trong thùng tắm. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện liền giống như bị thứ gì đó thu hút, ngay từ đầu nhìn ngay chỗ trái tim của đối phương, quả nhiên trông thấy dấu lạc ấn gia văn Ôn thị, hô hấp lập tức ngưng trệ, trong lòng không khỏi đau quặn xuống.

Dấu lạc ấn phá huỷ vẻ đẹp hoàn hảo của vùng ngực nam nhân đó chắc chắn tám phần có liên quan đến hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ hơn nửa ngày, đợi đến khi đối phương giật giật mới bỗng nhiên hoàn hồn: Không đúng, ta không phải vì thèm khát thân thể Lam Trạm nên mới nhìn lén đấy chứ??!

Lấy lại bình tĩnh, hắn ép mình hướng sự chú ý đến nơi khác, từ cổ, đến xương quai xanh, đến ngực, đến eo, đến dưới nước..... nhìn cũng thấy có vấn đề gì lạ.

Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nói: Chẳng lẽ là do ta quá lo nghĩ?

Lúc này, Lam Vong Cơ vươn tay chuẩn bị lấy cái khăn, thân thể nghiêng nhiều hơn, Nguỵ Vô Tiện vừa định thu hồi ánh mắt, thình lình đối phương nghiêng vai hẳn qua một bên, đột nhiên lộ ra một vết sẹo dữ tợn, trực tiếp rõ ràng rơi vào tầm mắt của hắn.

Nguỵ Vô Tiện: "?!"

--- Không chỉ là một vết, mà là hai vết, ba vết, năm vết.... nhiều vết sẹo đến nỗi nhất thời hắn cũng không thể đếm hết được!

Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn chấn động, chấn động đến nỗi tay không khống chế được lực đạo, bóp mạnh bệ cửa sổ kêu két một tiếng.

Trong thùng tắm Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới!

Chuyện đến lúc này Nguỵ Vô Tiện cũng không nghĩ đến việc trốn nữa, trực tiếp phá cửa sổ nhảy vào, không nói hai lời xông tới bên cạnh thùng tắm, một phát nắm ngay bả vai ướt sũng của Lam Vong Cơ, nghiêm nghị chất vấn: "Lam Trạm! Những vết thương này là thế nào???"

"...." Lam Vong Cơ tựa hồ là không ngờ hắn quay trở lại, lại còn trốn ngoài cửa sổ nhìn lén, bờ môi giật giật: "Nguỵ Anh..."

Nguỵ Vô Tiện lúc này đâu còn kiên nhẫn, nhìn Lam Vong Cơ ấp a ấp úng, con mắt đỏ hết cả lên, nắm bờ vai y mà lắc, lại nói: "Ngươi nói đi! Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Không biết có phải do Lam Vong Cơ đã lâu rồi không nhìn thấy hắn trong dáng vẻ hùng hổ doạ người người thế nên nhất thời lộ ra vẻ mặt có chút ngơ ngác, rồi như chiều hắn mà nói: "Ta từng làm trái gia quy...."

"Làm trái gia quy mà bọn hắn cứ như vậy dùng giới tiên phạt ngươi hay sao??!!!" Nguỵ Vô Tiện điên cuồng chặn lời y, la lạc cả giọng: "Lam Trạm, ngươi nói thật đi, rốt cuộc là ngươi giấu ta điều gì?"

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện càng thêm mất khống chế nói: "Còn chuyện sư tỉ... chuyện Liên Hoa Ổ, người cũng giấu ta, có đúng không? Ngươi nói ngay cho ta, Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói cho ta biết, dù sao ta cũng đã biết một lần rồi, không phải sao?"

"....." Lam Vong Cơ mắt hai mắt lại, thở dài một hơi "Chính vì đã biết một lần, cho nên ta mới không nghĩ sẽ nói cho ngươi biết một lần nữa."

Y chậm rãi mở mắt, nhìn Nguỵ Vô Tiện vì quá lo lắng mà lông mày nhăn tít lại, còn thêm ánh mắt mong mỏi y mau mau trả lời, trầm mặc một lát, rốt cuộc y giống như đã quyết định, nói: "Được, ta sẽ nói cho người nghe."