Hết thảy mọi việc đều tiến hành thuận lợi vô cùng.
Từ khi bọn hắn về lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi ngày đều mất hơn mấy canh giờ cùng nhau tu luyện, mặc dù vất vả nhưng thấy hiệu quả rõ ràng. Nguỵ Vô Tiện ngày càng có thể nhớ thêm được nhiều sự kiện vụn vặt, Kim Đan cũng ngày càng hoàn chỉnh. Đoán chừng không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nhớ hết mọi chuyện của kiếp trước và kiếp này, cùng có thể kết xuất được một viên Kim Đan vận chuyển linh lực bình thường.
Nếu có điểm không hoàn mỹ, đó chính là thời gian này Lam Vong Cơ khá bận rộn. Y khác với Nguỵ Vô Tiện – vốn chẳng có phận sự gì – y dù sao cũng là Hàm Quang Quân của Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cần y có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ có chuyện thất loạn bát tao xảy ra cần y xử lý.
Lam Vong Cơ tỏ vẻ áy náy, Nguỵ Vô Tiện lại hết sức thông cảm. Khi mới bắt đầu tu luyện được một hai ngày, thật sự là hắn rất sốt ruột, chỉ hận không thể một ngày mười hai canh giờ dính với Lam Vong Cơ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ thông suốt, đằng nào hắn chạy cũng không được, nên hắn không thể bắt Lam Vong Cơ vất vả ở cùng hắn luyện công đến cả hai cùng mệt mỏi. Cho nên dần dần về sau, tần suất tu luyện giảm dần.
Hôm nay, vốn đã hẹn ban đêm cùng nhau tu luyện, nhưng Lam Vong Cơ phải xử lý vài sự vụ nên trở về trễ. Nguỵ Vô Tiện một mình ngồi đợi ở Tĩnh Thất đến mức nhàm chán, tay chân liền không ngồi yên, bắt đầu bốn phía lục lọi.
Trong Tĩnh Thất đồ vật không nhiều, phần lớn nhìn qua là biết do hắn thêm vào, rõ ràng nhất là hàng sách kia. Một đống sách đạo học, kinh phật nhàm chán buồn tẻ nằm bên trong, Nguỵ Vô Tiện tiện tay lấy xem đại, thế mà giữa chồng hỗn tạp các loại thoại bản nhàn thư hắn lại phát hiện một cuốn.... Xuân Cung đồ.
Xuân cung bình thường cũng không nói gì đi, hắn không phải là chưa xem qua. Chỉ là quyển sách trên giá sách Lam Vong Cơ lại là Long Dương.
Nguỵ Vô Tiện: "...?!"
Đầu tiên hắn hết sức kinh ngạc khi thấy trong phòng Lam Vong Cơ lại có loại sách này, về sau nghĩ kỹ lại, thứ này tám chín phần là do hắn mua nhét vào – Lam Vong Cơ không ném nó đi, ngược lại còn để chung với các loại sách thánh hiền khác... Thật sự là đối với hắn mười phần sủng ái!
Mang ba phần tìm đường chết, ba phần hiếu kỳ, Nguỵ Vô Tiện đem quyển Long Dương Xuân cung từ trên giá sách xuống, ngồi vào bàn cẩn thận đọc qua.
"...."
Đang lúc trong lòng của hắn chậc chậc, không ngừng cảm khái vì mở rộng tầm mắt, thì cửa phòng có người nhẹ nhàng đẩy vào, rốt cuộc Lam Vong Cơ đã trở về.
Nguỵ Vô Tiện không biết nghĩ đến cái gì, hơi có tật giật mình, vô thức khép vội quyển sách kia lại, luống cuống giấu vào trong ngực, ưỡn thẳng lưng càng che càng lộ nói: "Lam Trạm, đến luyện công đi!"
Lam Vong Cơ không biểu thị gì, cũng không biết có trông thấy quyển sách không. Trên tay y cầm hộp cơm, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ăn cơm trước!"
Y vừa mở nắp ra, dạ dày cùng hồn phách Nguỵ Vô Tiện liền bị mùi hương cay nồng kia câu dẫn, nhanh chân chạy đến bên bàn cơm ngồi.
Lam Vong Cơ vẫn như thường ngày, bới cơm múc canh cho hắn, đem từng món bày lên bàn, rồi không ngại phiền gắp đồ ăn vô chén cho Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện ăn bao nhiêu, hắn lại gắp thêm bấy nhiêu.
Nguỵ Vô Tiện cắn đũa, thỉnh thoảng lại lén ngắm Lam Vong Cơ ngồi bên kia. Hắn hiện tại dù đã nhớ ra một số việc, nhưng ký ức vẫn không hoàn chỉnh, vẫn không có cách nào xem một Lam Vong Cơ luôn quan tâm bảo vệ hắn cùng với Hàm Quang Quân triệt để thanh lãnh kia nhập chung làm một được, đã vậy quyển Xuân cung đang giấu trong ngực lại khiến hắn nhớ tới lúc xưa ở Tàng Thư Các, phản ứng của Lam Vong Cơ khi nhìn thấy Xuân Cung là rất mạnh mẽ, nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được mà bật cười.
Lam Vong Cơ hỏi: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, bỗng nhiên lại muốn làm càn, chớp chớp mắt nhìn y vẻ ma mãnh, nói: "Lam Trạm, vừa rồi ta phát hiện một vật, cho người xem một chút."
Lam Vong Cơ cũng không nghi ngờ hắn, nói: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện liền buông bát đũa, lục tìm trong ngực một hồi, lấy quyền Xuân cung kia ra, a một tiếng đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, hô lớn "Nhìn nè!"
Lam Vong Cơ: "...." Đôi đũa trong tay y rơi một chiếc xuống mặt bàn, phát ra một tiếng cạch.
"Ha ha ha ha ha ha...!!" Nguỵ Vô Tiện ôm lấy quyển Xuân cung kia cười lăn lộn ra đất, nghĩ thầm: Lam Trạm điểm này rõ ràng một chút cũng không thay đổi! Hơn nửa ngày mới khó khăn đứng lên, dụi dụi mắt nói: "Được rồi, được rồi, không đùa với ngươi nữa. Chúng ta ăn nhanh rồi đi tu luyện."
Nghe vậy, sắc mặt Lam Vong Cơ thầm biến hoá một chút.
Nguỵ Vô Tiện đem chén canh uống cạn, lại uống nước xúc miệng, đang dùng tay áo lau miệng, bỗng nhiên nghe Lam Vong Cơ bên cạnh hỏi bâng quơ không đầu không đuôi: "Không xem sao?"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đã thấy Lam Vong Cơ đang cầm quyển Xuân cung hồi nãy, nghiêm trang nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện: "...."
Hắn chưa định thần, Lam Vong Cơ lại lặp lại lần nữa: "Không xem sao?", ánh mắt dường như có chút chớp động.
Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt của y làm cho đầu nóng lên, nhướng mày cười một tiếng, bật thốt lên: "Xem thì xem, coi ai sợ ai!"
Thời gian một nén nhang sau.
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Hắn có thể nhận biết được, một mình xem Xuân cung so với cùng người khác xem – mà người khác lại chính là Lam Vong Cơ – là hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau.
Một trang không cảm giác gì, hai trang cũng qua loa, ba trang miễn cưỡng có thể tiếp nhận được, đến trang thứ tư là Nguỵ Vô Tiện có chút ngồi không yên.
Thân thể này thuần thục như thế, hắn cũng là ăn mặn không lâu – đã cùng Lam Vong Cơ làm qua loại chuyện đó, đối phương lại đang ở gần hắn như vậy, hắn thực sự không có cách nào không liên tưởng Lam Vong Cơ với những hình ảnh trên sách.
--- Hình hôn này chính là bờ môi Lam Vong Cơ, nắm cái chân này chính là tay của Lam Vong Cơ, rũ xuống chính là tóc của Lam Vong Cơ....
Đáng sợ nhất chính là, mặc cho hắn đỏ mặt tới mang tai, đứng ngồi không yên, thì Lam Vong Cơ bên cạnh vẫn là gương mặt không chút biểu hiện hoặc rung động nào. Thật sự lẽ nào lại vậy?!
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên đứng lên nói: "Không xem nữa, không xem nữa! Không có ý nghĩa gì!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nói: "Vậy sao?"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Di Lăng lão tổ thua cái gì chứ không thể thua khí thế. Hắn giật giật vạt áo, giả bộ ra vẻ như mình hoàn toàn cũng không có cảm giác gì, cười hừ một tiếng, cố ý hỏi Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, thấy nghiêm túc như vậy, không phải ngươi đang nghĩ sẽ thử đấy chứ?"
Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Không phải là không thể"
"...." Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói "Hôm nào hữu duyên". Dứt lời quay người đi, kết quả chưa đi được một bước, tay áo bỗng nhiên xiết chặt.
Nguỵ Vô Tiện: "Lam Trạm, ngươi làm.... Ai!"
Lam Vong Cơ một tay kéo hắn xuống. Nguỵ Vô Tiện ngã vào ngực y, khoa tay múa chân bay nhảy kháng nghị: "Uy uy, ta nói ngươi..... Hơ.. hơ..."
Lam Vong Cơ không nói lời gì mà cúi thấp đầu ngăn chặn miệng của hắn. Đầu lưỡi luồn vào, Nguỵ Vô Tiện vô thức còn định tránh, lập tức lại cảm thấy nếu làm vậy giống như hắn thua Lam Trạm một bậc, thế là không cam lòng yếu thế đỉnh trở về, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Hai người khô nóng động tình, xem một bản Xuân cung, kết quả là thuận lý thành chương làm bừa cả đêm, rốt cuộc không ai nhắc đến chuyện tu luyện.
Nguỵ Vô Tiện rất lâu sau đó mới biết được tại sao Lam Vong Cơ lúc đó có thể mặt không đổi sắc tim không đập: vì hắn đã sớm lôi kéo đối phương xem qua quyển Xuân cung đó, còn tràn đầy hứng khởi thử qua nhiều lần! Chỉ là do hắn mất trí nhớ nên không nhớ rõ mà thôi.