[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 47



Thiếu niên vỗ đầu một cái, ôm đám tranh chữ, vội vàng đi hướng khác. Còn lại một mình Nguỵ Vô Tiện đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác một hồi, đột nhiên đánh một quyền nặng nề vào bức tường trắng bên cạnh. Đáng thương cho vách tường vô tội phát ra một âm thanh ầm ĩ.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi thả tay xuống, chán nản đứng bên bức tường, rũ cụp bờ vai, giống như một con mèo đen ướt nhẹp vì dầm mưa.

--- Hắn bỗng nhiên ý thức được, ký ức giữa mình cùng Lam Trạm, đúng là ít đến đáng thương.

Hắn biết đối phương vì hắn mà bị thương, lại không biết tâm tình người kia lúc thụ thương. Hắn biết Lam Trạm nuôi dưỡng Ôn Uyển, nhưng lại không biết từng giờ từng phút những năm tháng dài dằng dặc đó.

Hắn hiện tại đứng ở bức tường màu trắng Cô Tô với mái ngói ôn nhu đến cực điểm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Cảnh Nghi từng lộ vẻ mặt hâm mộ nói cho hắn biết, từng viên ngói từng viên gạch ở nơi này, đều có ký ức giữa hắn và Lam Trạm.

Nhưng hiện tại, hắn cái gì cũng đều không nhớ!

Hoá ra chỗ hồi ức bị thiếu đó, nếu có thể trải qua được thì sao lại quên?

Trong nháy mắt đó, hắn làm như bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt, những tích tụ trong vài ngày gần đây đã được giải toả, giống như xua tan mây mù gặp gỡ trời xanh, mọi thứ suôn sẻ nên lập tức hắn lấy lại thần thái.

Hắn mở chân, bước một bước, hai bước, sau đó chạy, càng lúc chạy càng nhanh. Đi ngang qua đám môn sinh, không một ai dám nhắc hắn Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể đi nhanh, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn không biết tại sao đột nhiên tựa như phát điên xông về Tĩnh Thất.

Nguỵ Vô Tiện xông vào trong viện, thân thể phá cửa đi vào, không giống là chủ nhân nơi này mà giống như là cường đạo hơn, vô cùng lo lắng một mực vọt tới bên giường.

Lam Vong Cơ trước bị hắn ép lên giường nằm, giờ cũng không đứng dậy, trong thấy dáng vẻ lo lắng của Nguỵ Vô Tiện, còn chưa kịp hỏi thăm đã bị đối phương chụp lấy tay.

Nguỵ Vô Tiện một chân đặt lên giường, cả người nghiêng về phía trước, mười hai phần vội vàng nói: "Lam Trạm, chúng ta tu luyện đi!"

Lam Vong Cơ hơi sững sờ.

Nguỵ Vô Tiện vô cùng kiên định nói: "Ta muốn khôi phục ký ức. Lúc này! Ngay lập tức! Ta nhất định phải khôi phục!"

Hắn nói một câu không đầu không đuôi, vô cùng đột ngột, cũng không có nửa câu giải thích, nhưng Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hồi, liền tựa như hoàn toàn hiểu được.

Ban đầu Nguỵ Vô Tiện tưởng rằng Lam Vong Cơ trước đó kiên trì như vậy, chí ít cũng sẽ khuyên hắn một câu, nhưng chỉ thấy đối phương im lặng nhìn hắn, khoé môi đúng là cong lên.

Nguỵ Vô Tiện bị nụ cười kia thu hút toàn bộ sự chú ý, kinh ngạc nói: "Lam Trạm....?"

Lam Vong Cơ cầm lại tay của hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Được"

Nguỵ Vô Tiện vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói cho Lam Vong Cơ nghe, hắn muốn cho đối phương biết, trước đó hắn muốn tranh thủ thời gian khôi phục ký ức, là do hắn, sau này không muốn khôi phục, cũng là do hắn. Nhưng bây giờ, hắn kiên quyết quyết định muốn tiếp tục việc trước đó bị bỏ dở, không chỉ bởi vì Lam Vong Cơ, mà cũng chính là vì hắn. Nhưng lúc này bị Lam Vong Cơ ôm thật chặt, hắn một câu cũng đều không nói ra được.

Tia ánh sáng màu lam ôn nhu phát ra từ lòng bàn tay Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh tư thế sao cho không đụng vào vết thương ở ngực Lam Vong Cơ, bàn tay chụp lên, cùng y mười ngón tương giao.

Hắn tỉnh lại sau giấc ngủ, cùng với tất cả buồn vui, nhìn như lẻ loi, nhưng thật ra bên cạnh vẫn còn có Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ che trước người hắn, vì hắn mở ra một con đường, để hắn dễ dàng đi trên con đường đó mà không tổn hại một cọng tóc một sợi lông nào của hắn, trên con đường đó chỉ có y tận lực quan tâm và bảo hộ.

Nhưng lúc trước, bọn hắn kỳ thật đã đi qua một con đường khác, mặc dù long đong, thuận lợi kém xa con đường này, nhưng lại là hai người bọn hắn cùng nhau vượt qua chông gai để tiến lên, cùng nhau đi qua các phong cảnh trên đường.

Quên đi quá khứ nhất định không thể hạnh phúc hơn so với hiện tại xuôi gió xuôi nước, nhưng chỉ khi nhớ lại toàn bộ thì Nguỵ Vô Tiện mới hoàn chỉnh là Nguỵ Vô Tiện.

Linh lực giao hoà trong cơ thể hắn chậm rãi chảy xuôi, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm giác được, loại cảm giác này giống như đã từng trải qua – Không phải lúc hắn cùng Lam Vong Cơ tu luyện ký ức, mà là thật lâu thật lâu, ký ức tại một nơi nào đó âm u trong sơn động.

Hắn toàn thân đẫm máu, hai mắt không thấy ánh sáng, Lam Vong Cơ cầm tay hắn, chuyển linh lực cho hắn, không sợ phiền hà cứ một lần lại một lần kêu tên hắn, mà hắn, từ đầu đến cuối đều không hề đáp lại y.

Sâu từ đáy lòng trào lên nỗi buồn lớn lao, mũi Nguỵ Vô Tiện cay xè, đem đầu chôn ở bờ vai Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói ra một câu đã chậm nhiều năm: "Lam Trạm, cám ơn ngươi."

Mặc dù sau đó hắn liền nhớ ra, Lam Vong Cơ đã từng nói với hắn, giữa hai người bọn họ vĩnh viễn không cần phải nói câu này – Nhưng có mấy lời, hoàn toàn chỉ có thể dùng hai từ này để diễn tả.

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, động tình hôn lên bờ môi Lam Vong Cơ, đối phương cũng vô cùng ăn ý hôn đáp trả, hai người ở trên giường dây dưa một đoàn.

Nguỵ Vô Tiện nhớ lại sự việc ngày càng nhiều.

Nhớ tới những việc đã từng tự mình trải qua nỗi thống khổ tê tâm liệt phế, nhớ tới những tuyệt vọng cùng mớ hỗn độn không biết đầu đuôi chỗ nào, nhớ tới thiếu niên tràn ngập nhiệt huyết lại vì sao trở nên thoả hiệp với ma đạo, nhớ tới từ lúc trùng sinh đến giờ Lam Vong Cơ đối với hắn bảo vệ khắp nơi, nhớ tới mình từng chút từng chút thích y như thế nào, cuối cùng thích đến nỗi không thể tự kềm chế.

Ký ức không trọn vẹn dần dần được chắp vá, đều là Lam Vong Cơ bị hắn lãng quên.

--- Là một phần quan trọng bên trong tính mạng hắn như vậy, đáng lẽ phải triệt để tan vào cốt nhục, vứt bỏ chúng đi, làm sao có thể yên tâm?

Quả tim treo cao mấy ngày này rốt cuộc đã an ổn rơi xuống, niềm vui lớn lao mất rồi lại có bao phủ lấy hắn, hắn ôm thật chặt Lam Vong Cơ, nước mắt không khống chế nổi chảy dọc theo gương mặt hắn rơi xuống.

Tất cả cực khổ giờ đã là quá khứ, trước mặt hắn hiện lên hình ảnh người áo đen. Người áo đen vừa thổi sáo vừa lui lại, thình lình đụng vô ngực người áo trắng ở phía sau hắn.

Rõ ràng người vẫn là người kia, đã quên lãng một lần, đã mất đi một lần, nhưng vẫn luôn cảm thấy không có chỗ nào khác biệt.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, tâm trạng của Lam Vong Cơ lúc này hẳn là giống như ngày đó trùng phùng tại Đại Phạn Sơn.

Bọn hắn từ lúc chào đời tới nay là lần thứ nhất, ở cạnh nhau gần như vậy.