[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 37: 37





Qủa nhiên, tối đó trước khi tắt đèn đi ngủ, Lam Vong Cơ cũng đã thả lỏng.

Mạng người quan trọng, không nên kéo dài, mà trước mắt, y cũng không có cách nào khác.

Lam Vong Cơ thức dậy lúc rạng sáng hôm sau để chuẩn bị hành lý cho hắn, chủ yếu là có nhiều thuốc với rất nhiều quần áo ấm, không thấm nước.

Mà lúc đưa hắn tới sơn môn cứ dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể tự ý hành động, nhất định phải chờ y chạy tới cùng phối hợp.

Bởi vì sự việc khẩn cấp nên cũng không đi xe ngựa.

Hắn với Ôn Ninh, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi gặp bọn Âu Dương Tử Chân ở trong thành Cô Tô, sau đó liền ngự kiếm đi tới Cửu Long sơn.

Tuy là ngự kiếm nhưng đường lại xa còn có mưa, nên bọn họ dừng lại nghỉ ngơi một xíu.

Dù vậy, đối với thân thể yếu ớt của Ngụy Vô Tiện, còn có mấy tiểu bối nhỏ tuổi đây cũng là gánh nặng không nhỏ.

Hết hai ngày, bọn họ tới thị trấn nhỏ gần Cửu Long sơn, tìm một quán trọ nghỉ một ngày.


Ngụy Vô Tiện vùi đầu ngủ say, mấy tiểu bối cũng ngồi thiền nghỉ ngơi để khôi phục trạng thái tốt nhất.

Chỉ có Ôn Ninh không cần nghỉ ngơi cũng không cần hồi phục linh lực, từ đầu đến đuôi rất hoạt bát.

Nhưng chính nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ không mệt mỏi này mà khiến Ngụy Vô Tiện không hề mệt mỏi suốt dọc đường đi, ngủ một ngày rồi dậy, tinh thần hắn sảng khoái hơn rất nhiều, ăn sáng rồi xem đám tiểu bối đang hành lễ với mình, bọn họ mướn vài con ngựa, chuẩn bị lên núi.

Nhóm của bọn họ có không ít người, ngoài hắn với Ôn Ninh còn có tám người, nhìn y phục, ngoài Vân Mộng Giang thị với Lan Lăng Kim thị thì có có mấy tiểu bối nổi danh ở các tiên gia khác.

Dọc theo con đường, hắn cũng từ từ nhận ra quan hệ của đám tiểu bối này không tệ, rất giống năm đó, hắn với tốp năm tốp ba đệ tử của các thế gia khác tới nghe học.

Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được: Phần lớn bọn tiểu bối này sợ hắn.

Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi với Âu Dương Tử Chân che giấu thân phận của hắn, chỉ nói là mời một vị trưởng bối đến hỗ trợ.

Nhưng vị trưởng bối này không có thân thiết với bọn họ, lại để cho Qủy tướng quân bận trược bận sau chăm sóc.

Lam Cảnh Nghi giải thích, là do Hàm Quang Quân yêu cầu vậy.

Chỉ cần lôi danh Tiên đốc ra thì mọi người cũng không dị nghị gì.

Chỉ là, người này nếu là trưởng bối của Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi, lại rất thân thiết với Hàm Quang Quân thì chắc là người Lam thị.

Nhưng người này nhiều lần khoác áo choàng đen, che kín gương mặt, chỉ lộ ra cái cằm tái nhợt, không có nhã chính như người Lam gia.

Tuy nhiên hết lần này tới lần khác, hai vị đệ tử nội môn của Lam thị, còn có Âu Dương Tử Chân, và Qủy tướng quân đều rất cung kính với người này.

Lúc này Âu Dương Tử Chân dắt theo một con ngừa nghe lời nhất đến, rồi ngồi xuống cạnh hắn uống chén nước, nói "Tiền bối, chuẩn bị kỹ càng rồi!"
Ngụy Vô Tiện giương mắt, mấy tiểu bối lén lút kia lập tức thu hồi ánh mắt.

Hắn không khỏi cười thầm, lại lắc đầu đặt chén trà xuống, hỏi "Hôm nay lên núi...các ngươi nắm chắc mấy phần?"

Âu Dương Tử Chân lắc đầu, nói thật, hắn không có chút tự tin nào.

Trong lòng còn không cảm nhận được, còn âm thầm hỏi riêng Tư Truy: Nếu tân nương kia chỉ thả mình xuống núi, vậy thì có phải sẽ lãng phí một chuyến đi hay không? Còn nếu như Sơn thần kia giết chết tân nương của mình, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiêu diệt Sơn thần đó sao? Nhưng tu sĩ thì làm sao giết được Sơn thần?
Âu Dương Tử Chân sờ đầu, ngoan ngoãn nói "Cái này thì không, còn tiền bối thì sao"
Nhưng Ngụy Vô Tiện lắc đầu "Lần này không phải ở Nghĩa thành mà là săn đêm.

Các ngươi phải tự mình đảm đương, xử lý"
Âu Dương Tử Chân "A" một tiếng rồi uể oải chùn vai xuống.

"Chuyện gì cũng dựa vào trưởng bối, sau này mình gặp chuyện phiền toái thì làm sao đây?" Ngụy Vô Tiện đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu "Nếu trước khi Lam Trạm đến mà các ngươi có thể biết ngọn ngành chuyện nữ tử gả cho Sơn thần như thế nào thì ta sẽ thưởng cho các ngươi.

Mỗi người đều có thưởng"
Âu Dương Tử Chân lập tức tỉnh táo, Lam Cảnh Nghi cách đó không xa cũng chạy tới dò hỏi "Thưởng gì vậy?"
"Bí mật bí mật.

Đồ mà ta cho chính là thiên hạ độc nhất đó nha" Ngụy Vô Tiện thành công gợi lên lòng hiếu kì của bọn nhỏ, hắn tự đắc cười, tiếp tục động viên "Cho nên các ngươi nhất định phải cố gắng nha"
Chuẩn bị xuất phát, lúc vào trong Cửu Long sơn, đám nhóc con lập tức thì thầm với nhau, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Ngụy Vô Tiện, đương nhiên là tinh thần hăng hái đang rất cao.

Ngụy Vô Tiện với Ôn Ninh chậm rãi ở phía sau, nhìn xung quanh thưởng thức khung cảnh.

Nghĩ tới, đây là lần đầu hắn xa nhà trong vòng hai năm nay, không khí trên núi đặc biệt trong lành, xung quanh được bao phủ bởi cỏ dại, rừng cây và một ít mây, tất cả đều có một sức hút đặc biệt.


Trong núi nhiều mây và sương mù, bọn hắn đi không lâu thì mưa nhỏ liền tí tách rơi xuống.

Mưa không lớn, Ôn Ninh kịp thời đưa cây dù qua, sương mù càng ngày càng dày, bọn họ đành phải dừng lại chờ một lát, chờ cho sương mù với cơn mưa qua đi.

Một tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt dây cương, một tay cầm cái ô xanh, áo choàng đen rủ xuống trên thân ngựa, nước mưa rơi xuống nhưng lại không thấm vào.

Hắn ngửa đầu nhìn lên, nước chảy xuống ô như bức mành che đi nửa khuôn mặt, hắn nhìn về phía xa xa, mây khói lúc ẩn lúc hiện, như long xà quấn quanh ngọn núi.

Bọn tiểu bối trò chuyện nhỏ hòa vào tiếng mưa rơi trên cành lá.

Ôn Ninh gọi "Công tử?"
"Không có gì" Ngụy Vô Tiện trả lời.

Sương mù dần tan đi, mưa cũng dừng đúng lúc, bọn họ lại lên đường một lần nữa.

05/12/2021.