[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 96: 96





Tại sao hắn lại ngốc như vậy? Ngụy Vô Tiện nghĩ, hắn vừa khóc vừa cười.

Tại sao phải trải qua thời gian lâu như vậy thì hắn mới có thể nhận ra? Lâu như vậy nhưng cũng chỉ có sự im lặng, chưa từng nói ra khỏi miệng lần nào...mà hắn lại dễ dàng sa vào trong đó, giống như hắn bị làm cho mờ mắt, hắn không ý thức được, thì ra từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ có một người.

Ngày tốt cảnh đẹp, có người bầu bạn, còn sự cố chấp muốn ở lại, có những suy nghĩ lo được lo mất...là vui vẻ, là động tâm.
Hắn khóc đến mức khó coi, hắn lau mũi, không ngừng dùng tay áo lau đi nước mắt của mình.

Còn Lam Vong Cơ trước mặt hắn thì cực kì luống cuống, cái tay luống cuống giữ lấy bả vai hắn, mắt thì nhìn vào cái túi sơn trà đã làm Ngụy Vô Tiện khóc, y cà lăm hỏi "Là, là do ăn không ngon sao? Ngụy Anh...ngươi sao vậy..."
"Ngon" Ngụy Vô Tiện dùng giọng mũi để trả lời y "Từ trước tới giờ...ta chưa từng ăn quả sơn trà nào ngon như vậy"

Lam Vong Cơ không hiểu, y lại sợ người trước mặt đang nhẫn nhịn, chịu khổ gì đó.

Đêm nay trời lạnh, khí lúc thở ra cũng thành sương trắng, nếu người trước mặt y không nín khóc thì sẽ bị cảm lạnh, y đành cẩn thận nắm lấy tay hắn, vận chuyển linh lực vào tay hắn.

Nhưng Ngụy Vô Tiện né tay Lam Vong Cơ, đầu tiên, hắn cúi đầu nhét túi sơn trà vào ngực mình rồi vỗ vỗ vài cái.
"...Ngụy Anh?"
"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện tiến về phía trước một bước, tự mình giữ lấy tay Lam Vong Cơ "Ta vẫn chưa nói với ngươi điều này, thật ra ta vẫn luôn muốn ở lại Tĩnh thất..."
Lam Vong Cơ mở to hai mắt, nhưng Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp dứt lời gì màn pháo hoa giao thừa kia cũng đã tới lúc phải kết thúc, giây phút ngắn ngủi mà chói lọi...pháo hoa không ngừng bay lên bầu trời, một cái héo tàn rồi lại một cái nở rộ, nó bay lên rất cao, rất cao, cao đến mức cho dù có ở trên núi thì vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa sáng rực trong màn đêm này.

Tất cả những người đón năm mới đều ngửa đầu, khuôn mặt lộ ra sự vui sướng, tươi cười, những đứa bé thì ngồi trên cổ phụ mẫu mình rồi vươn tay lên, cố gắng để bắt lấy những ánh lửa đang rơi xuống kia.

Duy chỉ có Lam Vong Cơ là đưa lưng về phía bầu trời đầy pháo hoa, tất cả những nét đẹp của màn pháo hoa ấy đều đã rơi vào bên trong ánh mắt của người trước mặt.
Ngụy Vô Tiện hít một hơi không khí lạnh, hắn không hề sợ hãi khi những người xung quanh nghe thấy, hai tay nắm chặt cổ tay y, khóe mắt hơi đỏ, hắn cố hô to "Bởi vì ngươi...rất...rất tốt, ta thích ngươi...thích ngươi, muốn cùng ngươi sống hết cuộc đời"
Pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu, khiến màng nhĩ con người ta đau nhức, cho đến khi những đám pháo hoa cuối cùng héo tàn thì Lam Vong Cơ cũng đã ngây ngốc nhìn người trước mặt, dường như y đã nghe được nhưng chưa kịp phản ứng lại.

Bốn phía lập tức khôi phục lấy dáng vẻ ban đầu, giờ đây chỉ còn lại những sự nuối tiếc của những người đi đường.
Lúc này Lam Vong Cơ mới kịp phản ứng lại, hai mắt y nhìn chằm chằm vào người trước mặt, y run rẩy hỏi "Ngụy Anh...ngươi...khi nãy ngươi...ngươi nói là...?"
Y đã chờ đợi quá lâu, quá lâu.


Ngụy Vô Tiện biết, cho nên lần này đổi lại là hắn, hắn vươn tay tiến lên một bước và rồi ôm chặt lấy người trước mặt, hắn dán mặt vào bờ vai ấm áp, rộng rãi mà chính hắn cũng đã tựa vào nhiều lần.

Hắn vụng trộm đem giọt nước mắt khó kìm nén của mình chùi vào quần áo của đối phương, sau đó lại tựa cằm vào vai y, hắn mím môi, hô thật to lần nữa "Lam Vong Cơ, ta thích ngươi...ngươi rất tốt....cho nên ta muốn cùng ngươi sống hết đời"
Hắn hô to quá nên cổ họng nuốt phải không ít gió lạnh, hắn ho khan hai tiếng, vội vàng nhỏ giọng một chút, hắn dán vào tai đối phương, hỏi "Có được không?"
Lam Vong Cơ sớm đã không cần hoa đăng gì đó nữa, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, lúc người trong ngực vừa nói ra chữ thứ nhất thì y đã ôm chặt hắn, lực lớn đến mức muốn hắn khảm vào ngực mình luôn vậy.

Y cúi đầu, toàn thân cũng hơi run rẩy, y cũng giống như đứa nhỏ muốn bắt lấy pháo hoa kia.

Y đã từng đánh mất hắn, nhưng sau đó cũng tìm được, giờ phút này, y đã bị những sung sướng phủ lấp hết người.

Bởi vì cuối cùng y cũng đã nghiêm túc, nghiêm túc bắt được một viên ngọc sáng duy nhất của lòng y.

Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, y nói "Được"
________________
Thật ra nhiêu đây vẫn chưa hết chap 21 đâu ạ:(((.

Em sợ mọi người đợi lâu nên up mấy phần đã edit rồi, chap 21 thật sự dài lắm luôn huhu, ai đó cíu pé dới ┬┬﹏┬┬
Đầu tháng 4 thi rồi mà nghỉ cả tuần do F0, không biết kì thi này sẽ nát như nào nữa đây:((
Muốn edit cái phiên ngoại H của bộ này cho nhanh mà bận quá, không biết khi nào em mới edit được đây ಥ_ಥ
Nhớ vote cho em có thêm động lực nheeeㄒoㄒ
21/03/2022.