Đống lửa khẽ nổ ra tiếng "lách tách", cánh tay chống cằm của Nguỵ Vô Tiện hơi buông lỏng, cái đầu đang buồn ngủ nặng nề gục xuống một cái, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Một đám tiểu bối chen chen chúc chúc nằm ngủ dưới đất bên cạnh hắn, mỗi đứa tự khoác áo của mình, phát ra những tiếng hít thở đều đặn. Hắn ngẩng đầu, thấy bóng người áo trắng đứng phía bên kia đống lửa, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, con ngươi trong suốt nhạt màu dưới ánh lửa cháy toát ra màu đỏ vàng, là Lam Vong Cơ không thể nghi ngờ.
Nguỵ Vô Tiện đứng lên, vòng qua đống lửa, đứng ở bên cạnh Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi: "Ca của ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ nhìn một cái về hướng tối tăm ở xa xa.
Nguỵ Vô Tiện cầm cành cây khô trong tay ném vào đống lửa, gật đầu nói: "Cũng phải, ta vừa mới đưa ra một lời tố cáo nghiêm trọng như vậy, Trạch Vu Quân khó lòng không tức giận ta".
Dừng một chút, y liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ đang nằm ngủ lăn lóc đầy đất, rồi lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, hỏi: "Sao không nghỉ ngơi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta vừa mới nhìn a... a Trĩ, hình như có chút không khoẻ".
Lam Vong Cơ nói: "Gọi nó là 'a Hạ', không sao cả".
Nguỵ Vô Tiện cười một cái, nói: "Ngươi thật là thoải mái".
Khi nói chuyện Lam Vong Cơ đã đứng bên cạnh Lam Vân Hằng, cúi người rờ trán nó, nhíu mày nói: "Quả thật có hơi nóng".
"Tay ta lạnh, còn sợ thử không chính xác," Nguỵ Vô Tiện thở dài, "Mấy hôm ở Nghĩa Thành vô duyên vô cớ trúng một ít thi độc, hơn nữa mới vừa rồi bị thi thể của Xích Phong Tôn doạ sợ, bị bệnh cũng không lạ".
Lam Vân Hằng đang nằm ngủ làm như cảm nhận được có người sờ mặt nó, chắc nghĩ rằng Nguỵ Vô Tiện chọc nó, mơ mơ màng màng phẩy tay đánh một cái, đập mạnh lên mu bàn tay rắn chắc của Lam Vong Cơ, giữa đêm khuya yên tĩnh kêu "bốp" một tiếng. Sắc mặt Lam Vong Cơ không thay đổi, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nhịn không được, "phụt" cười ra, cũng đi tới, kéo vạt áo trước, định cởi áo khoác đắp cho Lam Vân Hằng. Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, không đợi Nguỵ Vô Tiện nói gì, tự mình cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người Lam Vân Hằng.
Lam Vân Hằng trong giấc mộng nắm được ống tay áo khoác của Lam Vong Cơ, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, lông mày nhăn nhó từ từ giãn ra, có chút không an ổn trở mình một cái.
Nguỵ Vô Tiện sợ đánh thức nó, dùng khẩu hình nói với Lam Vong Cơ: "Đi ra ngoài nói".
Bọn hắn màn trời chiếu đất, thật ra không có "đi ra ngoài" hay không "đi ra ngoài" gì cả, chỉ là cùng nhau ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đống lửa. Nguỵ Vô Tiện hỏi trước: "Sau đó sẽ đi đâu?"
Lam Vong Cơ nói: "Kim Lân Đài"
Nguỵ Vô Tiện như trong dự đoán mà gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại hỏi: "Bọn chúng thì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Trước hết quay về Cô Tô, đợi một ngày, sắp xếp hành lý rồi lại đi".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Nếu như vậy, cửa hàng trang phục may sẵn kia ở Thải Y trấn còn mở không? Bộ quần áo này của ta cũng nên thay đổi, con mắt của Lan Lăng Kim thị đều cao hơn đầu, tránh cho bọn họ phát hiện ra".
Lam Vong Cơ nói: "Đi theo ta, không sao cả".
Nguỵ Vô Tiện cười mặt mày cong cong: "Hàm Quang Quân thật là có mặt mũi lớn ghê".
Lam Vong Cơ không nói gì, nụ cười kia của hắn cũng rất nhanh biến mất trên gương mặt. Giữa đêm hơi có gió, thổi đống lửa lay động, in bóng dài, Nguỵ Vô Tiện dường như có chút lạnh, ôm lấy cánh tay, Lam Vong Cơ đã lấy áo khoác của y đắp cho Lam Vân Hằng, nên không có cái thứ hai để đưa cho Nguỵ Vô Tiện, chỉ đành trở tay tìm trong túi càn khôn, Nguỵ Vô Tiện vội vàng xua tay: "Đừng phiền phức, Lam Trạm, không lạnh như vậy".
Hắn nói như thế, ánh mắt vẫn nhìn Lam Vân Hằng bên kia, lông mày dần dần nhíu lại.
Lam Vong Cơ nói: "Vân Hằng không sao, là mệt mỏi thôi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết... nhưng nhớ trước đây ngươi nói nó lúc còn nhỏ thân thể không tốt".
Lam Vong Cơ vẻ mặt yên tĩnh, lông mi hơi rũ xuống, lại nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Bây giờ nghĩ lại, làm sao mà tốt được... Lúc nó sinh ra, còn không biết thở".
Hầu kết Lam Vong Cơ khẽ trượt một cái, Nguỵ Vô Tiện không ngẩng đầu, cũng không nhìn y, chỉ lầm lũi nói: "Ôn Tình khi đó cứ doạ ta sợ, nói ta chắc chắn không mang thai nó đủ tháng, lúc sinh ra không chừng còn có một đoạn ruột treo ở bên ngoài. Vốn nghĩ rằng có thể cầm cự được tới lập hạ đã là không tệ, không ngờ kéo được tới tiểu mãn, cũng là một đứa nhỏ khá tốt, đầu đuôi đầy đủ... chỉ là quá nhỏ, hít thở không được, lại càng không biết khóc".
Bọn hắn đều im lặng, chỉ nhìn bóng lửa lắc lư trên mặt đất, hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện hắng giọng một chút, tiếp tục nói: "Ôn Tình quả thật không học về khoa này, cũng chỉ biết một trận pháp, chuyên dùng để cấp cứu cho các tu sĩ sắp chết trên chiến trường, chúng ta coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa trị, đưa nó vào đó để nuôi dưỡng, nàng dùng linh lực duy trì hơn nửa tháng, cũng may là vẫn còn sống, sau đó thì... sống rất tốt, lúc khóc khá ồn ào, cả đỉnh núi đều nghe thấy. Sau này nữa, thì ta không biết".
Hắn nói xong, vẫn không ngẩng đầu, Lam Vong Cơ bên kia cũng không một tiếng động. Nguỵ Vô Tiện thấy bóng trên mặt đất chuyển động, đầu vai chợt nặng xuống, một màu trắng lướt qua ngay tầm mắt, mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi.
Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng đã tìm ra tấm áo khoác kia của mình, khoác lên đầu vai Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện kéo tấm áo ở đầu vai, nở một nụ cười thật tươi, nói: "Cám ơn".
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, mới nói: "Giữa ngươi và ta, không cần phải nói câu này".
Sau đó y nói: "Nghỉ ngơi đi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được".
Hắn xoay người đi về phía đống lửa, còn chưa kịp bước hai bước, không biết tại sao chân bước hụt một chút, được Lam Vong Cơ ở phía sau chụp cổ tay đỡ lấy, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện xuýt xoa nói: "Kỳ lạ, mới vừa rồi choáng váng quá. Chắc là do thiếu ngủ, thân thể này thật sự là..."
Lời nói của hắn dần dần nhỏ lại, ánh mắt nhìn xuống. Lam Vong Cơ vẫn đang cầm cổ tay hắn, cho đến khi bị hắn ngó, mới làm như nhận ra mà nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Nguỵ Vô Tiện thấp giọng nói: "Hàm Quang Quân, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đã qua giờ hợi lâu rồi".
Nói xong, hắn đi vòng qua đống lửa, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng bên cạnh Lam Vân Hằng, trải áo khoác của mình lên mặt đất, áo khoác của Lam Vong Cơ thì đắp lên người, đầu gối cánh tay, xoay người nhắm mắt lại.
Chỉ còn Lam Vong Cơ đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng thở của Nguỵ Vô Tiện ổn định rồi, mới đưa đầu ngón tay của mình lên chóp mũi, lẳng lặng ngửi một chút.
Y bỗng nhiên mở to hai mắt.
***
Từ Đông Thục dọc theo Đàm Châu, quay trở về Cô Tô rồi đi Lan Lăng, vẫn là tiện đường. Bọn hắn sau khi hẹn gặp Lam Hi Thần đều ngự kiếm đi, rất nhanh đã trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mấy đứa tiểu bối trải qua lần gặp gỡ này, đều được miễn học bổ sung, chỉ chờ hoàn thành bút ký săn đêm. Lam Vong Cơ sớm đã phát tin tức về, không ít môn sinh biết mọi việc kỳ lạ mà bọn chúng trải qua ở Nghĩa Thành, cứ quấn lấy Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi muốn nghe tận tai, chặn bọn chúng lại ở hàng hiên Lan Thất mất một lúc, chỉ có Lam Vân Hằng sắc mặt không tốt, tránh được một kiếp, ngã xuống giường là ngủ quên trời đất.
Đến khi Nguỵ Vô Tiện dùng tiền của Lam Vong Cơ mua bộ đồ mới trên Thải Y trấn trở về, cố ý cọ đúng giờ cơm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vân Hằng vẫn chưa tỉnh. Phòng của nó kế bên phòng Lam Tư Truy, Nguỵ Vô Tiện mang theo một ít kẹo hồ lô và điểm tâm linh tinh, được Lam Tư Truy dẫn đường, định đi an ủi đứa nhỏ tuổi dậy thì một chút, lại gặp Lam Vong Cơ đang đứng trước cửa, trên tay còn cầm một hộp thức ăn.
Lam Tư Truy ở phía sau lễ phép nhỏ giọng nói: "Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật khéo, Hàm Quang Quân. Ngươi đến làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Đưa cơm".
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc bao giấy đựng đồ ăn mà hắn mang theo, nhướng mày nói: "Ta vẫn tò mò, lúc bị bệnh ăn cơm nhà các ngươi, chẳng lẽ sẽ không bị bệnh nặng hơn hay sao?"
Lam Tư Truy ở phía sau im lặng che mặt.
Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng mở cửa phòng Lam Vân Hằng, nói: "Đi vào".
Phòng Lam Vân Hằng thu dọn thật sự sạch sẽ, đồ đạc thanh lịch nhưng rất đơn giản gọn gàng, ngoại trừ kiếm treo trên tường, đàn để trên kệ, thì không có vật gì khác. Trên bàn để một chén thuốc, đáy chén còn chút dấu vết đắng chát, Lam Vong Cơ dọn cái chén đó, để hộp đồ ăn lên bàn, Nguỵ Vô Tiện thì nhẹ tay nhẹ chân để túi đồ ăn của hắn ở mép giường Lam Vân Hằng, vừa ngước mắt lên trở lại, thì thấy một vật treo trước màn giường của cậu nhóc, chính là chuông bạc Giang gia có đúc hai chữ "Trường Sinh" kia.
Nguỵ Vô Tiện nhìn cái chuông hồi lâu, giơ ngón tay ra, cực kỳ có kinh nghiệm khẩy tua rua màu tím dưới chuông một cái. Chuông bạc lắc lư, nhưng không hề kêu, nhưng Lam Vân Hằng dường như có cảm ứng mà hơi nhúc nhích ở trên giường, một bàn tay thò ra khỏi chăn.
Trước giường nó có trải một tấm chiếu, Nguỵ Vô Tiện ngồi trên chiếu, định nhét cái tay của Lam Vân Hằng trở vào, nhưng bị Lam Vân Hằng say ngủ nắm ngón tay giữ lại. Cậu thiếu niên không hề dùng sức, nhưng lại giống như rất quyến luyến, nhẹ nhàng túm lấy đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy Lam Vong Cơ cũng đang nhìn bọn hắn bên này, mặt mày điềm đạm ôn hoà.
Nguỵ Vô Tiện dùng âm thanh khẽ khàng nói: "Hồi nó còn rất nhỏ... cũng như thế này nè. Nhưng lúc đó bàn tay của nó rất nhỏ, chỉ có thể nắm được một ngón tay của ta"
Lam Vong Cơ lặng lẽ gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Bây giờ nó đã cao lớn rồi".
Hắn im lặng tựa vào đầu giường của cậu thiếu niên, chỉ hé màn ra một chút, để lộ gương mặt say ngủ của cậu nhóc, vẻ mặt an ổn, mặt mày bình thản. Trước đây Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy không giống, rốt cuộc bây giờ mới nhìn ra vài phần bóng dáng Lam Vong Cơ từ trên gương mặt của Lam Vân Hằng, nhưng chàng thiếu niên Lam Trạm trong ấn tượng của hắn luôn là gương mặt lạnh lùng, đặc biệt khi đối mặt với hắn là một bộ dáng vẻ thâm cừu đại hận, Lam Vân Hằng thoạt nhìn có vẻ nhu hoà hơn nhiều.
Hắn ngắm thật lâu, bỗng nhiên giật mình, mới nhận ra trời đã tối. Lam Vân Hằng vốn không dùng sức để kéo hắn, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng rút tay ra, tay Lam Vân Hằng chợt thu lại bên người, trở mình lật vào phía bên trong giường.
Đợi hắn đứng lên khỏi cạnh giường, Lam Vong Cơ cũng đứng lên khỏi cái bàn, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhận ra, lúc hắn ngắm Lam Vân Hằng, Lam Vong Cơ chỉ ở bên cạnh nhìn bọn hắn.
Hắn cười cười với Lam Vong Cơ, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng để nói: "Đi thôi".