[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 34: Vân đoan (End) (a)



Lam Vân Hằng đứng dưới một thân cây, nhìn tay mình.

Đã hết mưa, trời sáng tỏ, cơn gió thổi vào lúc bình minh thỉnh thoảng lay động cành lá. Những hạt mưa đọng trên lá cây rơi xuống, sáng lấp lánh như vì sao.

Bỗng nhiên bên tai có giọng nói: "Tư Truy và Ôn Ninh đã đi rồi".

Giọng Lam Vong Cơ nói: "Ừm".

Giọng Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy... a Hạ thì sao?"

Lam Vân Hằng nhắm mắt lại, trở tay lấy trong áo ra một tấm ngọc lệnh nho nhỏ, đặt trên môi thì thầm một tiếng, rót linh lực vào, Dẫn Âm phù ở giữa liền bị cắt đứt.

***

Mấy canh giờ trước nó vẫn còn ở Miếu Quan Âm. Bóng đêm tối đen đến mức giống như nhỏ mực vào mắt của mọi người, Kim Lăng kiểm tra cánh cửa, sau đó không ai đáp lại, chỉ có con chó Tiên Tử ở dưới chân bọn chúng xoay tới xoay lui, không nhịn được cào cào chân tường. Tính Kim Lăng nóng nảy, không có tâm trạng điều tra điểm kỳ lạ trong đó, trong tay áo bay ra một sợi dây thừng nhỏ, treo vào một góc tường, dùng tay kéo thử, sau đó bắt đầu leo lên tường.

Lam Vân Hằng thở dài, cũng nắm một đầu dây thừng.

Lá bùa chiếu sáng kia vốn đang lơ lửng ở vị trí ngang vai nó, sắp sửa cháy hết, bùng cháy lên trước mắt nó rồi tắt ngúm. Kim Lăng thân pháp nhanh nhẹn, sau vài lần mượn lực đã leo tới nơi cao nhất, tay vừa chạm lên đỉnh bức tường, đang định tăng thêm tinh thần hăng hái để nhảy vào bên trong sân, chợt nghe trên cao có một giọng nói: "Kim Lăng, a Hạ chạy mau!"

Lá bùa cháy tới thời khắc cuối cùng, ánh sáng phựt lên, vụt tắt. Bóng tối một lần nữa bao trùm tầm mắt của bọn chúng, Kim Lăng vừa buông lỏng tay, một mũi tên bay "vút" qua đỉnh đầu, sượt qua đầu cậu, cắm phập vào mái ngói cong cách đó một con phố, phá huỷ phần gỗ điêu khắc nhô ra.

Ngay sau đó, làm như có trăm ngàn mũi tên xé gió rào rạt lao tới, nhưng bay về hướng một người khác. Kim Lăng và nó rơi xuống mặt đất, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên.

Lam Vân Hằng nhớ tới giọng nói mới vừa rồi, theo bản năng nói: "..... Chạy?"

Kim Lăng như vừa tỉnh mộng: "Chạy!"

Cậu phải gọi linh khuyển, kêu lên mấy tiếng, mới phát hiện không có âm thanh đáp lại. Lam Vân Hằng vội vội vàng vàng kéo cậu chạy về hướng bọn chúng vừa tới, còn chưa chạy được mấy bước, hai cánh cửa lớn phía sau vốn đóng chặt ầm ầm mở ra. Trong nháy mắt hàng loạt ánh lửa ào ra như một dòng chảy, chiếu sáng cả bầu trời đêm tối đen, Lam Vân Hằng ngạc nhiên quay đầu, gương mặt và lưỡi kiếm của các tăng nhân trong viện tràn ngập vẻ âm trầm, ánh lửa chiếu lên thân kiếm, phản chiếu sắc vàng trong ánh mắt nó.

Nó và Kim Lăng bị ép buộc đi vào trong sân, mới đi qua vài bước, ánh sáng càng mạnh hơn, chói loá đến mức Lam Vân Hằng hơi quay đầu đi, nghe Kim Lăng khẽ mắng một tiếng.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân.

Ánh mắt bọn chúng dần dần thích ứng với ánh sáng, đương nhiên cũng thấy rõ mấy thân hình trước mặt.

Kim Lăng ngập ngừng, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên mấy gương mặt ở đối diện, cuối cùng thầm thì kêu một tiếng: "Tiểu thúc thúc".

Lam Vân Hằng nặng nề hít một hơi, nói theo: "Tông chủ. Liễm Phương Tôn."

"Chào con, a Lăng," Kim Quang Dao nói, nghe ra vẫn là giọng điệu cười tủm tỉm, "Vị tiểu bằng hữu bên kia, ta hẳn là đã gặp qua rồi".

Lam Vân Hằng ngẩn người, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đó, vào một đêm gần như đã phai nhạt trên Kim Lân Đài.

Kim Quang Dao lại nói: "Nguỵ tiên sinh không nói gì hay sao?"

Lam Vân Hằng ngẩng phắt đầu lên.

Nguỵ Vô Tiện đứng bên cạnh Kim Quang Dao, sắc mặt không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, nhìn nhìn Kim Quang Dao, như thể đang nói, ta có cái gì để nói đâu.

Kim Quang Dao thờ ơ, nhưng cười một cách đầy thâm ý.

Đầu mày Nguỵ Vô Tiện nhăn lại thật sâu. Tầm mắt hắn thoáng rơi lên người Lam Vân Hằng, ánh mắt lặng lẽ chuyển động, ngược lại nhìn về phía Kim Lăng, thở dài: "Đứa nhỏ ngươi... trễ như vậy, dẫn chó tới đây làm cái gì?"

Kim Lăng không đáp, chỉ hừ một tiếng.

Tối hôm trước khi Lam Vân Hằng đến, đúng lúc gặp Kim Lăng và Giang Trừng tranh cãi một trận ầm ĩ. Người hầu Liên Hoa Ổ bu quanh bên ngoài sảnh đường, Lam Vân Hằng bước vội ngang qua bên ngoài hành lang, như thể một con sông vô hình ngăn cách giữa bọn họ.

Nhưng cái rào cản vô hình này chớp mắt vỡ tan trong một âm thanh vang lên cực lớn. Lam Vân Hằng ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Lăng ra sức kéo Tiên Tử đi vào trong sân, một bên má còn loáng thoáng nhìn thấy mấy dấu ngón tay.

Kim Lăng nhìn thấy Lam Vân Hằng, chả thèm chào hỏi, nói phủ đầu với nó: "Cữu cữu của ta điên rồi, cầm cây kiếm hỏng không biết muốn làm gì".

Lại nói: "Ta đi tìm Nguỵ Vô Tiện, ngươi có đi không?"

Lam Vân Hằng không thể nói ra lời, nhưng làm như không nghe thấy Kim Lăng nói, trái tim vẫn còn đập điên cuồng trong lồng ngực. Ngón tay nó vẫn còn mùi tro nhang, rõ ràng chỉ là những hạt bụi lạnh lẽo, nhưng lại giống như thiêu đốt xuyên qua lớp da vào tận trong lòng, khiến cho ngón tay nó không nhịn được run lên.

Kim Lăng quan sát nó từ trên xuống dưới vài lần, đáy mắt thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc, ngay lập tức lại bị cơn tức giận đè ép xuống, chỉ nói: "Đi thôi!"

***

Bóng đêm đột nhiên hơi nhấp nhô trong mắt Lam Vân Hằng. Kim Lăng hét lên gì đó đối với Kim Quang Dao, Lam Vân Hằng nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên nhận ra, trong tình huống khẩn cấp vừa rồi, hắn gọi mình là "a Hạ".

Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa nhìn nó.

Lam Vân Hằng nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện hồi lâu, cảm thấy bóng hắc y kia bị nó nhìn đến gần như nhoè đi, rốt cuộc phát hiện đối phương lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhìn ra.

Lam Hi Thần đột nhiên ở bên cạnh mở miệng nói: "Kim tông chủ, Kim Lăng vẫn là một đứa nhỏ".

Kim Quang Dao nói: "Ta biết".

Lam Hi Thần nói: "Hơn nữa còn là cháu của ngươi".

Kim Quang Dao bật cười: "Nhị ca, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm gì? Giết nó diệt khẩu à?"

Tạm dừng một lát, làm như nghĩ tới chuyện gì cực kỳ thú vị, Kim Quang Dao lại cười khẽ một cái, nói: "Lại nói, cháu của Nhị ca không phải cũng ở đây hay sao?"

Móng tay Lam Vân Hằng đột nhiên đâm vào lòng bàn tay.

Nó nhìn về phía Kim Quang Dao, Kim Quang Dao lại đang nhìn Nguỵ Vô Tiện, nhịn không được lắc đầu nói: "Nguỵ công tử, bình tĩnh chút. Ta vừa mới nói xong, ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện rất hiếm khi không nói ra lời nào. Lam Vân Hằng nhìn không rõ ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, nhưng cảm thấy hắn nặng nề nhìn Kim Quang Dao một cái.

Kim Quang Dao không thèm quan tâm, trên mặt vẫn lộ ra chút ý cười, quay đầu về phía mấy tên tăng nhân, nói: "Bố trí trận pháp. Như thế khi Hàm Quang Quân đến có thể chặn được chút nào hay chút đó".

Lam Vân Hằng lúc này mới nhận ra Lam Vong Cơ không ở cùng với Nguỵ Vô Tiện.

Nó đột nhiên cảm thấy hơi hoảng sợ, vô thức đưa tay mò xuống kiếm của mình, ngón tay vừa nhúc nhích, lại nhớ tới vẻ mặt của Nguỵ Vô Tiện, mấy ngón tay trong tay áo chậm rãi siết chặt lại.

Ngược lại Lam Hi Thần hỏi: "Nguỵ công tử, ta nghe nói sau khi ngươi xuống khỏi Loạn Tán Cương, mới bị thương, tại sao lúc đó Lam Vong Cơ lại tách khỏi các ngươi".

Y nói xong, ánh mắt không chỉ nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng nhìn cả Lam Vân Hằng.

Lam Vân Hằng bị nhìn, mới phát hiện Lam Hi Thần nói chính là "các ngươi", như thể mặc định cả ba sẽ cùng đi chung với nhau. Nó nhất thời không nói nên lời dưới cái nhìn này, cảm thấy trái tim cũng giống như trước đây mấy canh giờ, dần dần đập loạn xạ lên trong lồng ngực.

Lam Hi Thần thấy bọn hắn không nói gì, tầm mắt chuyển tới chuyển lui từ Nguỵ Vô Tiện qua Lam Vân Hằng, lo lắng hỏi: "Các ngươi không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Lam Vân Hằng không thể trả lời, không tự chủ được lùi lại một bước nhỏ, vội vã thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện, nhưng không ngờ bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện. Đôi môi Nguỵ Vô Tiện khẽ nhúc nhích, giống như sắp mở miệng, ánh mắt cũng tựa như che chở, đột ngột gõ mạnh vào cái vào tim Lam Vân Hằng.

Lam Vân Hằng thốt lên: "Con... con không đi cùng đường với Hàm Quang Quân".

Nguỵ Vô Tiện đã hé môi ra một chút, vội ngậm lại.

Bên trong đình viện nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có từ sân sau truyền đến tiếng đào đất đục đá. Sau đó Kim Quang Dao nở một nụ cười, nói: "Xem ra thật sự có vấn đề, vấn đề còn không nhỏ nữa. Nguỵ công tử, ta thấy ánh mắt tiểu Lam công tử nhìn ngươi, thật là xa lạ nha".

Một câu vừa nói xong, bóng đêm yên tĩnh, không một tiếng đáp lại, hồi lâu, thế nhưng Kim Lăng lại hét to một tiếng.

Trước đó cậu vẫn luôn khoanh tay đứng bên cạnh, không biết nói gì với Kim Quang Dao, cũng không hỏi gì Nguỵ Vô Tiện. Lúc này làm như rốt cuộc cậu đã phản ứng lại, lo lắng nhìn về phía Lam Vân Hằng, mắt trợn tròn, miệng há ra rồi ngậm lại, cuối cùng chỉ nói: "Ngươi, ngươi...."

Lam Vân Hằng hỏi: "Ta cái gì?"

Nó giống như bị kích thích, không biết tại sao mà cả người đều đề phòng, ánh mắt cũng ra sức nhìn chằm chằm Kim Lăng. Kim Lăng như thể chìm đắm trong cơn hoảng sợ, sau một lúc lâu, rốt cuộc hít một hơi, trầy trật nói: "Ngươi, ngươi là..... của Hàm Quang Quân, và... và Nguỵ, Nguỵ Vô Tiện"

Giống như vết thương chưa kịp kết vảy bị người ta xé toạc ra, Lam Vân Hằng không đợi Kim Lăng nói xong, đột nhiên ngắt lời nói: "Là cái gì?"

Kim Lăng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng khác thường này của Lam Vân Hằng, không khỏi sửng sốt, chỉ nói: "Ngươi... ngươi thật sự là....!"

Lam Vân Hằng cả giận nói: "Phải hay không phải thì thế nào!"

Kim Lăng còn định nói gì đó, ánh mắt đảo một cái, giơ tay bụm chặt miệng mình, không nói thêm gì nữa.

Lồng ngực Lam Vân Hằng phập phồng, máu trong người chảy ào ạt đến nỗi màng nhĩ vang lên ong ong. Lát sau, nó nhìn theo ánh mắt của Kim Lăng, bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện.

Ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh, lông mi hơi rũ xuống, sau đó khoé môi động đậy, nở một nụ cười cực ngắn đối với Lam Vân Hằng.

Ánh lửa trong đình viện hắt lên mặt hắn, các vệt sáng nhảy nhót, các mảng sáng tối phân chia quá mức rõ ràng, làm cho toàn thân hắn trở nên có chút không thật. Cơn tức giận vô cớ của Lam Vân Hằng đột nhiên biến mất tăm, nhưng trong họng lại giống như nuốt một cục sắt, vừa cứng vừa gỉ sét.

Kim Quang Dao ở một bên thở dài: "Lam tiểu công tử, ngươi nói vậy có thể khiến người ta rất thương tâm đó".

Đôi mắt Lam Vân Hằng nhìn chăm chú vào Kim Quang Dao, lại nghe gã nói: "Ngươi có thể sống sót tới bây giờ, hoàn toàn dựa vào cuộc bao vây diệt trừ Loạn Tán Cương lúc trước, chuyện nên làm và không nên làm, Nguỵ Vô Tiện đều đã làm tất cả vì ngươi".

Tay áo Nguỵ Vô Tiện phất qua cái bóng của ánh lửa. Hắn bình đạm nói: "Ngươi làm sao biết tất cả mọi chuyện".

Lam Vân Hằng đổi sang nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Kim Quang Dao lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận: "Đáng tiếc người không nên cầu xin thì khúm núm đi cầu xin, ngươi nên cầu xin lại không có ở đây. Nguỵ công tử, nếu Hàm Quang Quân sớm biết đến đứa nhỏ này, từ đó đến nay, với đủ mọi chuyện như thế, đương nhiên đã có thể sống tốt hơn rất nhiều".

Nguỵ Vô Tiện chỉ nói: "Liễm Phương Tôn, hiện giờ tiên môn bách gia đều sắp đến bắt ngươi, ngươi còn nhàn hạ thoải mái, quan tâm đến người khác ư? Thật sự nói nhiều quá".

Kim Quang Dao nói: "Không dám, ta chỉ là thổn thức mà thôi. Mười ba năm nay Hàm Quang Quân canh chừng nghiêm ngặt vô cùng, sợ tiểu công tử có chút sơ xuất, không muốn người ngoài biết được nó do ai đẻ ra, sợ là ngay cả bản thân Lam tiểu công tử cũng không biết. Đáng tiếc Nguỵ công tử mặc dù sống lại, cũng không có được sự hoà thuận cha con đoàn viên, ngay cả người ngoài cuộc cũng không nỡ lòng nào nha".

Gương mặt Lam Vân Hằng bỗng nhiên tái nhợt.

Lam Hi Thần lại mở miệng nói: "Kim tông chủ, đủ rồi".

Kim Quang Dao cười với vẻ có lỗi, giống như bây giờ mới nhận ra nãy giờ mình đã nói cái gì, nói: "Chuyện gia đình của Nhị ca, ta không nói nhiều".

Nói xong, gã lại liếc nhìn Lam Vân Hằng đang cắn chặt môi mình, làm bộ nói nhỏ: "Lam tiểu công tử, Nguỵ tiên sinh đêm nay cũng không nói giúp ngươi, là sợ ta làm hắn phân tâm, tận dụng cơ hội gây bất lợi cho ngươi, ngươi cũng đừng nên khổ sở nhé".

Giọng gã thấp hơn lúc nãy, nhưng Nguỵ Vô Tiện chắc chắn có thể nghe được. Lam Vân Hằng thấy người mặc đồ đen thở dài, đi về hướng bọn họ, trên mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì hiếm khi thấy, Kim Quang Dao giữ nụ cười ấy, khoanh tay đứng thật xa.