Đứng ở phía sau hắn, còn không phải là bản thể âm khí lạnh lùng kia của chính hắn sao? Đôi mắt đỏ ngầu của người nọ nhìn chằm chằm vào hắn, tua rua đỏ tươi đung đưa theo động tác của y, không ngừng tung bay trong không trung, lộ ra chút vẻ bất cần đời.
"Là ngươi khiến ta và Lam Trạm đi vào mộng cảnh này?" Nguỵ Anh nhìn y, hỏi. Trong lòng hắn loáng thoáng có một cảm giác, nhưng vẫn chưa thực sự xác định.
"Có phải hay không, trong lòng ngươi không phải đã có ý tưởng rồi sao?" Nguỵ Vô Tiện dừng động tác lại, cười như không cười mà nhìn hắn.
Nguỵ Anh im lặng.
Nguỵ Vô Tiện tựa như là không muốn cho hắn có thời gian tự ngẫm, gọn gàng dứt khoát, "Ta là tâm ma của ngươi".
"Tâm ma..." Nguỵ Anh lẩm bẩm nói.
"Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, cho dù sau khi ngươi hiến xá trọng sinh che giấu mình thật tốt, nhưng những chuyện ngươi làm khi ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi vĩnh viễn không thể nào quên". Nguỵ Vô Tiện làm như đang cảm thán, ngâm nga nói, "Hay cho một tấm lòng son, hay cho câu trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn ngây thơ vô tội".
Lời còn chưa dứt, câu chuyện lại thay đổi, từng chữ từng chữ đâm vào tim, lạnh lùng nói, "Ngươi dám nói việc Liên Hoa Ổ bị diệt môn không có liên quan tới ngươi, dám nói cái chết của Kim Tử Hiên không phải do ngươi gây ra, dám nói sư tỷ không phải vì người mà chết hay sao?! Là ai, là ai làm cho Kim Lăng thành trẻ mồ côi không cha không mẹ, làm cho nó bị người ta chỉ trích mắng mỏ là đứa trẻ không cha không mẹ! Nguỵ Vô Tiện, ta hỏi ngươi, là ai!!!"
Nguỵ Anh há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời, nhìn bộ dạng cau mày quắc mắt của người trước mặt này, cái gì hắn cũng không nói ra được.
"Là ngươi!" Cây sáo đen nhánh chỉ thẳng vào hắn, Nguỵ Vô Tiện cả giận nói, "Ngươi vì cái gì cứ khăng khăng làm theo ý mình, vì cái gì không chịu nghe lời khuyên của người khác, vì sao không chịu cúi đầu xuống một chút, một hai phải đi làm anh hùng can đảm gì đó!"
"Vì sao ngươi không chịu cảm nhận một chút lòng thành của người khác, vì sao cứ tự cho mình là đúng như vậy, lấy đúng sai của chính mình đi phán xét người khác! Vì sao không thể có trí nhớ tốt, Lam Trạm đem trái tim chân thành đưa đến trước mặt ngươi, là người nào lại đập cho nó tan nát?!"
Cùng lúc những lời này của Nguỵ Vô Tiện rơi xuống, không gian dần dần biến đổi.
Đây là một sơn động, thoạt nhìn vừa âm u vừa ẩm ướt, 'Lam Trạm' nắm lấy tay 'Nguỵ Anh', linh lực màu xanh không ngừng truyền vào.
Bộ bạch y của 'Lam Trạm' dính khá nhiều máu, ngực và lưng đều có vết thương, 'Nguỵ Anh' thì ngơ ngác ngồi trên tảng đá, như một khúc gỗ.
Nguỵ Vô Tiện đẩy Nguỵ Anh đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói, "Mở to hai mắt nhìn kỹ cho ta, nhìn xem chính ngươi đã làm cái gì!"
Trong sơn động âm u, 'Lam Trạm' đang khẽ nói với 'Nguỵ Anh' cái gì đó, Nguỵ Anh lại càng nghe như càng rơi vào trong hầm băng.
"Nguỵ Anh, ta mang ngươi trở về Cô Tô được không?"
"Cút!"
"Nguỵ Anh, Thiên Tử Tiếu của Cô Tô, ta mua cho ngươi, ngươi muốn uống bao nhiêu cũng được".
"Cút!"
"Nguỵ Anh, ngươi thích ăn đồ cay, ta làm cho ngươi, cùng ta trở về được không?"
"Cút!"
"Nguỵ Anh, con thỏ ngươi tặng cho ta, ta nuôi rất tốt, ngươi có muốn xem chúng nó không?"
"Cút!"
"Nguỵ Anh..."
Bất kể 'Lam Trạm' nói gì, 'Nguỵ Anh' vĩnh viễn chỉ có một câu trả lời, "Cút!"
"Nguỵ Anh... Ta thích ngươi, cùng ta trở về, được không?"
"Cút!"
Nghe đến đó, Nguỵ Anh rốt cuộc nhịn không được, nước mắt nóng hổi trào ra, "Lam Trạm, tại sao ngươi lại ngốc như thế, ngốc như thế chứ!"
"Vong Cơ, ngươi đang làm cái gì?!" Giọng nói của Lam Khải Nhân như một tiếng sét đánh xuống mặt đất, phá vỡ sự yên tĩnh của sơn động.
'Lam Trạm' ngẩng đầu lên, nhìn thúc phụ, cũng không trả lời, tiếp tục truyền linh lực cho 'Nguỵ Anh', có vẻ không hề kỳ lạ đối với việc bọn họ tìm được đến nơi này.
"Ngươi không có gì để giải thích hay sao?" Lam Khải Nhân thoạt nhìn rất tức giận, "Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không?"
"Không có gì để giải thích, chính là như thế". Giọng 'Lam Trạm' rất bình tĩnh, y dừng tay truyền linh lực, cẩn thận để 'Nguỵ Anh' dựa vào trong vách đá.
Thấy y che chở một tên tà ma ngoại đạo như vậy, Lam Khải Nhân tức đến nỗi râu bay hết cả lên, ông cả giận nói, "Lam Vong Cơ! Ngươi đây là quyết tâm muốn bảo vệ một tên tà ma ngoại đạo phải không? Ngươi đặt gia quy Lam thị ở đâu, để Lam gia Cô Tô ở chỗ nào!"
"Nguỵ Anh không phải tà ma ngoại đạo". 'Lam Trạm' đứng dậy, nhìn Lam Khải Nhân, nhấn mạnh từng chữ, 'Nguỵ Anh, không phải tà ma ngoại đạo".
"Vong Cơ..."
Không đợi Lam Hi Thần nói xong, 'Lam Trạm' đã ngắt lời hắn, "Huynh trưởng".
Nhìn vào đôi mắt kia của đệ đệ, Lam Hi Thần cái gì cũng không thể nói ra được.
"Thật nực cười". Lam Khải Nhân tức giận đến cực điểm, "Nếu ta dứt khoát phải mang Nguỵ Vô Tiện đi thì sao!"
'Lam Trạm' không nói gì.
"Được, được ha, đây là đệ tử đắc ý của ta, thật hay cho một đệ tử đắc ý!" Lam Khải Nhân tức quá hoá cười.
"Bắt tên Nguỵ Vô Tiện này cho ta, ta ngược lại muốn xem, Lam Vong Cơ ngươi sẽ làm như thế nào".
"Thúc phụ chớ giận" Lam Hi Thần vội khuyên nhủ, "Vong Cơ chỉ là nhất thời bướng bỉnh..."
"Hay cho câu nhất thời bướng bỉnh, ta thấy y sớm đã bị Nguỵ Vô Tiện mê hoặc, Hi Thần ngươi không cần khuyên nữa".
Nguỵ Anh cứ thế trơ mắt nhìn 'Lam Trạm' lấy đàn Vong Cơ ra, vì bảo vệ hắn, không chút do dự giao chiến với trưởng bối nhà mình.
Vì hắn, 'Lam Trạm' đả thương hơn 30 vị trưởng bối Lam gia. Đó là Lam Trạm á, được xưng là mẫu mực của thế gia, là Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính, minh tri hữu lễ á, vì hắn, đáng sao?
Hắn nhìn 'Lam Trạm' một mực làm theo ý mình đem hắn đưa về Loạn Tán Cương như thế, rồi ủ rũ trở về Cô Tô lãnh phạt, quỳ trước đá gia huấn thật lâu.
Lam Hi Thần tới khuyên y, "Nguỵ công tử đã mắc sai lầm lớn rồi, ngươi tội gì sai chồng thêm sai chứ?"
'Lam Trạm' lại nói, "Ta không cách nào khẳng định hành động của Nguỵ Vô Tiện đúng sai như thế nào, nhưng bất kể đúng sai, ta nguyện ý cùng với hắn gánh chịu hậu quả". Truyện Sủng
Nhìn dáng vẻ tình cảm sâu đậm, khó lòng kềm chế của đệ đệ, hắn biết mình không thể khuyên y, Vong Cơ thoạt nhìn lạnh lùng như băng sương, nhưng thật ra rất là cố chấp, chuyện y đã xác định, thì tám chín phần sẽ không thay đổi được. Làm huynh trưởng, hắn chỉ hy vọng Nguỵ Vô Tiện xứng đáng để y làm như vậy.
Lam Khải Nhân nhìn Lam Vong Cơ, đệ tử đắc ý nhất trước giờ của ông, đang quỳ trên đất, vì một tên Nguỵ Vô Tiện, làm ra việc ngỗ ngược đại nghịch bất đạo đến mức đả thương trưởng bối thế này.
Ông nói, "Ngươi biết sai chưa?"
'Lam Trạm' nói, "Đả thương trưởng bối là Vong Cơ không đúng, nhưng cứu Nguỵ Anh, Vong Cơ không sai".
Lam Khải Nhân tức không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng y kiên quyết giữ ý mình, cả giận nói, "Đánh cho ta!". Trước đó ông vui mừng vì đệ tử này bao nhiêu, thì bây giờ tức giận bấy nhiêu.
Giới tiên... nhìn thấy giới tiên, cả mặt Nguỵ Anh biến sắc, đây là giới tiên đó, đánh lên thì vết roi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất á.
Một roi, lại một roi.
Từng roi đánh lên người Lam Trạm, giống như đánh vào tim Nguỵ Anh, hai mắt hắn đẫm lệ mờ mịt, nhào tới, muốn thay y chắn roi, nhưng chỉ là phí công.
Tay 'Lam Trạm vì đau đớn của giới tiên mà siết thật chặt, gân xanh nổi lên, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Lam Trạm, Lam Trạm..." Nguỵ Anh cũng mặc kệ mọi thứ, rõ ràng biết bảo vệ không được, vẫn cứ ôm lấy y trong hư ảo, giống như làm vậy là có thể khiến y không đau như thế.