Vừa bước vào quán bar. khung cảnh trong quán làm cho Văn Lê Vy có chút giật mình. tiếng nhạc chát chúa đập xình xình bên tai. những cô gái với bộ đồ thiêú vải đang uốn éo trên sàn nhảy, mùi nước hoa như xộc thẳng vào mũi cô. Mất 5 giây để định hình, cô bước thẳng đến quầy pha chế.
" cho tôi một ly, loại mạnh nhất"
Không đến những nơi như bar không đồng nghĩa với việc cô không uống được rượu. trước đây khi vừa mới thành lập công ty cô cũng không tránh khỏi những bữa cơm công việc. một số tiệc tùng xã giao quan trọng cô vẫn phải đi. nên cô cũng luyện cho mình được một ít tiểu lượng. Và điều quan trọng cô là dân học võ lâu năm, chắc chắn sức chịu đựng cũng hơn các cô nàng tiểu thư đỏng đảnh một chút.
Đặt ly rượu vodka lên bàn, anh chàng pha chế đồ y lịch sự lên tiếng.
" Rượu của quý khách ạ".
Cô chẳng ngần ngừ, nâng ly rượu một hơi uống cạn. một ly rồi lại một ly. Văn Lê Vy không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu. Chỉ nhớ rằng đầu óc cô cứ thả trôi theo những kỷ niệm cũ
Cô nhớ về hai năm trước khi cô mới quen Cố Trạch Phong. lúc đó công ty đã đi vào hoạt động theo quỹ đạo. Cô để cho bạn thân của mình là Bạch Quỳnh An quản lý. Cô không muốn quá nổi bật trong mắt mọi người nên đã chọn nhận lời mời giảng dạy của đại học C
Cuộc sống với cô khi đó thật tốt. đối với một người chỉ mong sống bình dị như cô thì điều đó chẳng có gì sánh bằng.
và rồi cô quen hắn. hắn nhiệt tình như lửa, theo đuổi cô dù cô đã từ chối vài lần nhưng vẫn không bỏ cuộc. Cuối cùng, cô cũng bị sự chân thành khi đó của hắn làm cho siêu lòng.
Hai năm yêu nhau, hắn luôn là người chủ động tạo điều bất ngờ cho cô vui. mắt thấy hắn chật vật vì sự phát triển công ty gia đình, cô cũng đã hạ quyết tâm công khai thân phận để có thể giúp công ty hắn.
Nhưng vì sao? chỉ vì một bản hợp đồng mà hắn sẵn sàng sau lưng cô qua lại với người con gái khác. Cô mỉm cười, nụ cười thật chua chát. nụ cười tự chế giễu chính bản thân mình.
Nhưng cô lại nghĩ, có lẽ như thế cũng là một cái may. Vì hắn hoàn toàn chưa biết thân phận thật sự của cô.
" không sao. mình vẫn ổn"
Tự nhủ với bản thân, dù trong lòng cô đang ngàn vạn kìm nén. Không đau sao? đau lắm chứ. dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu. tận mắt thấy người mình yêu phản bội ai nói không đau sẽ là nói dối.
Uống hơi nhiều, cô có chút hơi chếnh choáng. Cô đứng lên thanh toán chuẩn bị đi về,thì nhận ra bàn tay mình đang bị ai nắm lại.
" Cô em, đi một mình sao? như thế sẽ cô đơn lắm. Cần bọn anh an ủi em không?"
" phải đó. theo bọn anh, bọn anh sẽ làm em vui mà."
Người đàn ông đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo. hai bọn chúng nhìn cô nói nụ cười gian manh. dưới tác dụng của rượu và cơn nóng bốc lên lí trí cô lúc này. cô Cảm thấy thật là nóng mắt.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi ngay và biến đi"
Phớt lờ lời cảnh cáo của cô, hai gã đàn ông càng cười to hơn.
" hung dữ sao. Có cá tính. anh càng..."
Lời còn chưa nói hết thì một tiếng hét thất thanh đã vang lên " Á á".
mọi người trong quán chú ý nhìn lại
Tên đàn ông vừa túm tay cô đã bị cô vặn ngược cổ tay. cô còn không quên tặng kèm cho hắn một cước vào ngay sau bắp đùi. Và kết quả là hắn đã có một màn hôn đất mẹ đáng nhớ.
tên đi cùng xanh dợt mặt. vội vàng dìu tên còn đang nằm hôn đất mẹ chuồn gấp. hắn ta tự nhủ hôm nay đúng là ngày đen đủi của hắn mà. Chọc nhầm người rồi. Tưởng vớ được một em gái đang thất tình yếu đuối. Ai dè lại bị đánh cho thảm vậy.
Ừ đúng là cô đang thất tình thật, nhưng cô không hề yếu đuối. 10 năm học võ của cô. đâu thể để cho phí hoài được.
Tại một góc khuất quán bar. có một người đàn ông vẫn quan sát cô từ khi cô vào quán đến giờ. Nhìn thấy cô đánh trả lại hai tên đàn ông kia, ý cười trên môi Lâm Ngạo Thiên càng đậm hơn.
". thì ra là một tiểu mèo hoang. không đơn điệu như tôi đã tưởng. mọi việc diễn ra còn hấp dẫn hơn tôi đã nghĩ nhiều."
nhấp một ngụm rượu. Lâm Ngạo Thiên từ từ tận hưởng cảm giác khi chất lỏng đặc chát, nóng bỏng chảy từ từ trong cổ họng. ánh mắt anh lóe lên một tia thâm sâu.
" Bạch Quỳnh An. em có tin vào duyên phận không. Bởi vì tôi sẽ là người tạo nên duyên phận của chúng ta. em cứ chờ đi. "
Giải quyết xong hai tên đàn ông thối kia, cô bước ra khỏi quán bắt taxi về căn hộ của mình. tự nhủ lòng
" chỉ cho bản thân buồn một lúc đó thôi. vì một người đàn ông như thế thật không xứng đáng."
nghĩ thế cô thấy nhẹ lòng đi rất nhiều
Sau khi Bạch Quỳnh An rời khỏi quán. Lâm Ngạo Thiên cũng nhanh chóng rời đi, vì nơi này đã chẳng còn điều gì hấp để anh xem nữa rồi
Anh nghĩ mình cũng nên về nhà. và chỉ cần chờ đến ngày mai. Chờ cô bước từng bước vào cuộc sống của anh theo kế hoạch mà anh đã vạch sẵn để chinh phục cô. Chờ cô bước vào cái bẫy mang tên duyên phận do chính anh đặt ra.
Bạch Quỳnh An trở về nhà đã là chuyện của một giờ sáng rồi. Nhấc máy cô gọi cho thư ký của mình là Linda.
Ở đầu dây bên kia, có người đang ngái ngủ vẫn còn đang càu nhàu không biết ai lại đánh thức giấc ngủ của mình vào nửa đêm như thế này. Nhìn vào cái tên trên màn hình làm Linda tỉnh cả ngủ. Cô nhanh chóng bắt máy .
" alo. Văn tổng. gọi cho tôi giờ này có việc gì không ạ"
" Linda. chị thu xếp đi. tôi sẽ quay trở về thành phố T vào sáng sớm mai"
" thế còn việc giảng dạy bên đó của Văn tổng thì sao ạ"
" tôi đã thu xếp ổn thỏa. xin nghỉ dạy bên này rồi. tôi chỉ gọi điện báo cho chị thôi ".
" Vâng. Văn tổng. tôi đã rõ"
Cúp điện thoại. cô đã suy nghĩ rất kĩ. cô quyết định quay về thành phố nơi cô đã sinh ra. cô thấy cũng chẳng có gì. là không tốt. .
" nhiều khi quay về vạch xuất phát cũng là một cách để bắt đầu"
Một ngày sinh nhật đáng quên. Cô nhanh chóng trút vào valy một số bộ đồ cô thích và vài vật dụng cô cần. chọn cho mình một bộ quần áo cô bước vào phòng tắm.
Một ngày mệt mỏi, cô như trút bỏ tất cả những muộn phiền vào cái bồn tắm kia. nhanh chóng ổn định lại cho mình cảm xúc tốt nhất khi thư giãn bằng nước ấm.
Sau khi bản thân đã thư giãn đến mức có thể. cô mặc đồ gọn gàng, kéo theo valy rời khỏi thành phố này ngay trong đêm.
Cô quyết định rời đi cũng là quyết định quên. quyết định buông bỏ quá khứ. sau đêm nay, thành phố này sẽ không còn người con gái mang tên Văn Lê Vy nữa. và có lẽ chẳng ai nhận ra rằng cô đã rời đi. điều đó đối với cô thật tốt. Cô mỉm cười. nhưng bây giờ đó không là nụ cười chua chát nữa mà là nụ cười thoải mái, chẳng bận tâm gì