Sau khi bồi đủ một vòng rượu, Lâm Ngạo Thiên lễ phép nâng ly mời người lớn hai bên nhà. Anh cất giọng không nhanh không chậm nói.
" Thưa ba mẹ. Thưa bác trai, bác gái. Việc con và Tiểu Vy đang yêu đương chắc mọi người cũng đã biết. Hôm nay, con là muốn thông qua bữa cơm này để xin phép hai bên ba mẹ cho chúng con được chính thức qua lại ạ."
Ba Lâm cũng tiếp lời anh.
" Thật sự chuyện hai đứa trẻ yêu đương lẽ ra tôi nên sớm đến gặp mặt anh chị Văn hơn. Gia đình tôi cũng rất quý con bé Vy Vy. Và cũng mong anh chị có thể chừa lại cho thằng con trai tôi một lối, để thằng bé có thể sớm rước được con bé Vy Vy về gia môn."
Người lớn gặp mặt nhau chẳng qua tâm tư tất cả cũng chỉ vì con gái. Từng lời ăn , nết nói không phải chỉ con trẻ mới để ý mà ngay cả bậc phụ huynh cũng vô cùng coi trọng. Không bậc làm cha mẹ nào muốn chỉ vì chút thái độ của mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống và cái nhìn của gia đình đối phương với con cái mình sau này bị xem nhẹ. Ba Văn cũng từ tốn đáp lại.
" Tôi tuy là người làm ba, nhưng cũng thấy có chút hổ thẹn. Từ nhỏ con bé đã thông minh và tự lập hơn người. Tôi hầu như không chăm lo được nhiều cho nó vì phần lớn là do con bé tự lập cánh sinh. Gia đình tôi Trước nay luôn tôn trọng ý kiến con gái. Chỉ cần nó thấy hạnh phúc, tôi cũng không có ý kiến."
Nghe những lời nói của ba mình cô không khỏi xúc động. Khoé mắt từ từ rơi xuống giọt lệ như hạt châu. Mọi biểu cảm trên gương mặt cô đều thu vào tầm mắt của anh. Anh yêu thương lau đi giọt nước mắt ấy. Giọng nói trầm ổn của Ba Lâm như tiếp thêm sự chắc chắn vào trong quyết định của mọi người.
" Tôi cũng có suy nghĩ như anh Văn vậy. Con cháu tự có phúc của con cháu. Bậc làm cha làm mẹ như chúng ta giờ chỉ mong chúng nó yêu thương lẫn nhau và chờ bế cháu an hưởng tuổi già thôi. Phải không anh?"
" anh Lâm nói chí phải. Chờ bọn nó sinh vài đứa rồi chúng ta chỉ cần an hưởng tuổi già bên con cháu là được."
" Đúng vậy. Giờ chúng ta như người một nhà rồi, sau này nên thường xuyên qua lại cho thêm thân thiết. Anh Văn thấy tôi nói phải không?"
" Anh nói phải. Nên làm, nên làm."
Cả hai bên gia đình đều trò chuyện vô cùng vui vẻ. Mỗi người một câu, suốt bữa ăn câu chuyện chỉ xoay quanh anh và cô. Nào là nên thúc giục bọn trẻ cưới nhanh, rồi thì tiệc cưới nên tổ chức ở đâu, rồi thì nên sinh mấy đứa. Coi bộ 4 người cha mẹ này nóng lòng có cháu bế lắm rồi.
Sau bữa cơm, anh và cô tiễn mọi người ra về . Khi mọi người về hết anh cũng lái xe đưa cô về biệt thự của mình. Một ngày dài mệt mỏi qua đi. Đôi trẻ lại trở về với cuộc sống trong thế giới chỉ có riêng hai người của họ. Cô đang vô tư nằm sấp để anh bóp vai cho mình.
" Thiên à. Dạo này công việc ở Lâm thị bận lắm sao anh?"
Không phải ngẫu nhiên mà cô hỏi anh như vậy. Mấy ngày nay cô thấy anh khá tất bận. Buổi chiều sau khi tan làm còn không có thời gian đón cô, việc đón cô tan làm mấy hôm nay đều do trợ lý Âu phụ trách. Mặc dù cô đã nói nếu anh bận thì cô có thể tự lái xe nhưng anh nào nghe. Thế là chỉ khổ mỗi trợ lý Âu. Cô gặng hỏi nhưng đời nào anh nói cho cô kế hoạch của mình cơ chứ.
" Cũng không có gì. Chỉ là mấy hôm nay anh đang lo sắp xếp cho bữa tiệc của Lâm thị vào cuối tuần thôi."
" Những việc như thế sao anh không giao cho cấp dưới làm. Cả một tập đoàn lớn như vậy, mà việc gì anh cũng làm thì sao lo hết được."
" Em đây là đang quan tâm lo lắng cho anh sao? Anh ko sao đâu, sức khỏe anh tốt lắm. Hay là em có muốn... kiểm tra lại... sức khỏe... của anh..không?"
Nhìn thấy thái độ mập mờ trong lời nói của anh lại làm cho cô đỏ mặt. Anh thật là sao ở cạnh cô anh không bao giờ nghiêm túc nổi ba phút vậy cơ chứ. Thật là làm cô tức chết mà.
" Em mới không thèm quan tâm anh. Cho anh mệt chết luôn."
Anh nhìn cô lúc này như một con mèo nhỏ phụng phịu, đang hờn dỗi với mình lại càng thấy cô đáng yêu. Cả khuôn mặt hồng hồng vì ngượng và cái má đang phồng lên vì dỗi thật là làm anh chỉ muốn nhào đến mà cắn cho cô một ngụm. Ai bảo cô gái của anh lại có độ sát thương cao đến thế cơ chứ.
" Em nói thật. Em nỡ nhìn anh chết thật sao? Anh còn muốn sống mà.... thỏa mãn em nữa chứ."
Anh vừa nói vừa trưng ra cái bộ dáng cợt nhả. Miệng không ngừng cười lớn. Cái bộ dạng này của anh thật làm cô tức đến xịt khói đầu mà. Đã thế anh lại còn cứ nhào vô ôm lấy cô mà trêu ghẹo. Cô bực mình vùng vằng đẩy anh ra.
" Lâm Ngạo Thiên, anh đi ra cho em. Hôm nay không cho phép anh ngủ trong phòng nữa. Anh sang phòng khác đi."
Thấy cô có chút giận dỗi, anh nhỏ giọng một cách đáng thương để cầu hoà.
" Tiểu Vy, anh xin lỗi mà. Em biết anh một mình không thể nào ngủ được mà. Em đừng xua đuổi anh mà. Được không em?"
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như cầu khẩn rất chân thành. " được không em? Tiểu Vy". Cô cũng đến thở dài bất lực. Sao anh có thể thay đổi một cách chóng mặt. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách thế này cơ chứ. Lần nào cô muốn giận anh lâu một chút cũng không được. Cô luôn là người cởi giáp đầu hàng.
Cô khẽ gật đầu coi như chấp thuận. Anh nhanh như chớp tóm lấy cơ hội mà đè cô xuống giường. Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ mà. Cô thấy hối hận rồi. Cứ đà này cô sẽ bị anh ăn sạch đến nỗi không còn mẩu xương cho xem. Những lúc như thế này cô thật sự mong anh sẽ yếu đi một chút, nếu không ngày mai người không xuống được giường sẽ là cô mất. Thôi thì phóng lao phải theo lao vậy, ai bảo cô lại đi yêu phải một con sói đói cơ chứ.
Văn phòng tổng tài tập đoàn VA
Cuối cùng thì ngày cuối tuần cũng đến. Văn Lê Vy còn đang mải tập trung vào công việc. Tối nay cô sẽ cùng anh dự tiệc thường niên cuối năm của Lâm thị. Nói thật cô cũng hơi hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên cô công khai xuất hiện bên cạnh anh với tư cách bạn gái. Trước đây cô cũng từng cùng anh tham dự vào tiệc của Trần thị, nhưng lúc đó trong mắt mọi người cô chỉ là đối tác của anh. Thật sự cô có chút mong chờ.
Điện thoại của cô rung lên, cô nhìn vào dãy số đang hiển thị trên màn hình mà bật cười, xem ra còn có người mong chờ hơn cả cô rồi
" alo. Em nghe đây."
" Tiểu Vy. Em có nhớ tối nay dự tiệc cùng anh không đấy. Đừng có suốt ngày chỉ mãi lo toan đến công việc."
haizz. Cô đến thở dài bất lực với anh. Cô làm sao quên được. Mà có muốn quên cũng không thể nào. Ngày nào anh cũng nhắc cô. Thậm chí sáng nay đưa cô đi làm anh vẫn còn nhắc. Thế mà bây giờ chỉ vừa qua buổi trưa anh đã gọi điện cho cô cũng chỉ để nhắc cô đừng quên rồi.
" Em nhớ mà. Ngày nào anh cũng nhắc thì làm sao em quên được."
" Vậy thì tốt. Anh chuẩn bị lễ phục cho em rồi. 5 giờ anh đón em về qua nhà thay lễ phục sau đó chúng ta cùng nhau tới bữa tiệc."
" Em biết rồi. Vậy chiều gặp lại anh sau nhé. bye anh."
Cô không thể chờ anh chào tạm biệt được mà tắt máy luôn. Cô chỉ sợ còn nghe máy nữa anh sẽ dặn dò cô đủ điều mất. Chỉ mỗi một bữa tiệc thôi mà phút chốc đã hô biến anh thành bà mẹ chồng khó tính trong truyền thuyết mất rồi.
Đúng 5giờ chiều, anh đã đứng sẵn dưới đại sảnh công ty chờ cô. Cô cũng chẳng có gì bất ngờ, vì từ khi hai người quen nhau, anh chưa bao giờ trễ hẹn với cô cả. Anh một mạch lái xe đưa cô về nhà thay lễ phục Đúng 7giờ tối hai người đã có mặt tại bữa tiệc.
Khách sạn Dragon.
Bữa tiệc thường niên của tập đoàn Lâm thị được tổ chức tại khách sạn năm sao Dragon. Dù sao nó cũng thuộc tài sản của Lâm thị nên sẽ không thể có địa điểm nào phù hợp hơn được nữa.
Anh bận trên mình bộ vest được cắt may vô cùng tỉ mỉ. Ôm trọn dáng người cao lớn của anh, trông anh thật sự ra dáng một quý ông lịch thiệp. Hôm nay anh còn trịnh trọng thắt một chiếc nơ ở cổ. Bộ vest đen của anh với gam màu đối lập với bộ váy trắng mà cô mặc lại khiến nó càng trở nên nổi bật.
Chiếc đầm mà anh chuẩn bị cho cô hôm nay không phải mẫu đầm dài mà chỉ ngắn đến gối. màu trắng tinh khôi và chân váy bồng bềnh ngang gối nhìn cô như một công chúa nhỏ thuần khiết. Phần trước của chiếc đầm vô cùng kín đáo nhưng điểm nhấn của nó lại nằm đằng sau khi chiếc đầm hở trọn gần như tấm lưng trần của cô.
Mái tóc đen dài được nhà tạo mẫu khéo léo bới cao. khoe trọn tấm lưng trần nuột nà với xương cánh bướm tinh tế. khuôn mặt trang điểm rất nhẹ nhàng vì trông cô đã vô cùng thanh tú. Làn da trắng sứ như càng bật tông hơn khi diện lên bộ đầm. Anh và cô một đen, một trắng trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Anh và cô bây giờ như đang bù trừ cho nhau vậy. Anh lạnh lùng băng lãnh, cô lại dịu dàng ủy mị. Anh mạnh mẽ cứng rắn, cô lại nhẹ nhàng thướt tha. Nếu ví anh như thanh gươm của sự thống trị và mạnh mẽ. Thì cô chính là chiếc bình bằng pha lê quý hiếm. Trong trẻo, thanh cao và quý hiếm, nhưng mà làm cho người nhìn vào chỉ muốn nâng niu, chỉ e sợ buông tay sẽ vỡ. Hai hình thái đối lập nhưng lại hòa hợp vào nhau tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ đến không thể ngờ.
Có lẽ tình yêu cũng vậy. Không phải chỉ mãi chạy theo làm sao cho xứng với đối phương. Mà là phải bù trừ được cho nhau những điều còn thiếu thốn trong cả tính cách lẫn tình cảm. Cùng nhau hoàn thiện những thiếu xót của đối phương. Có như vậy tình cảm mới trở nên gắn bó và lâu bền được.