Gần một tiếng sau mọi người có mặt tại khách sạn quốc tế Nha Trang nằm ngay bên bờ biển đẹp thơ mộng. Hồng Sơn Nói với lễ lấy thẻ phòng rồi anh đưa Thiên Long và Hoàng Phượng lên phòng của hai người. Đây là khách sạn Hồng Sơn Ở khi làm việc tại đây nên anh rất quen thuộc.
Sau khi Hồng Sơn Mở cửa phòng, Thiên Long kéo va li đồ của mình đi vào trong rồi đóng sầm cửa lại trước mặt Hồng Sơn Và Hoàng Phượng.
Hoàng Phượng nhìn Hồng Sơn hỏi.
“Thẻ phòng của tôi đâu tôi tự mở?”
Hồng Sơn ngơ ngác hỏi Hoàng Phượng:
“Thẻ phòng gì? Không phải cô ở cùng với Tổng Giám đốc à?”
Hoàng Phượng kéo va li của mình quay trở lại thang máy.
“Xuống quầy lễ tân lấy cho tôi phòng khác.”
Hồng Sơn Thật thà đáp:
“Nếu cô muốn ở phòng khác thì phải ở khách sạn khác, khách sạn này hết phòng rồi.”
Hoàng Phượng lập tức xoay người hét lớn:
“Cái gì? Đi khách sạn khác? Nếu phải ở khách Sạn khác thì anh ta đi mà ở.”
Giọng điệu của cô phát ra cũng khá tức giận. Cô nhanh tay ấn chuông cửa phòng Thiên Long vừa vào khiến Hồng Sơn Không kịp cản lại. Hồng Sơn bị hành động của Hoàng Phượng làm cho run sợ. Không hoàn thành công việc theo đúng tiến độ anh đã bị Thiên Long giáng chức từ giám đốc kinh doanh xuống giám đốc dự án. Nếu anh còn đắc tội với vị Tổng Giám đốc khó tính này không biết còn giữ được chân tại tập đoàn bất động sản Thiên Long nữa không.
“Bà cô tổ của tôi ơi, cô có thể ở phòng của tôi. Tôi sẽ chuyển đến khách sạn khác ở, được chưa?”Hoàng Phượng làm bộ như không nghe Hồng Sơn Nói. Cô vẫn bấm chuông cửa phòng của Thiên Long, thậm chí còn ấn liên tục không ngừng nghỉ.
Hành động của Hoàng Phượng làm Hồng Sơn sợ tới tím tái mặt mày, anh vội đưa ra lời thuyết phục cô:
“Phòng của tôi tuy không nằm trên tầng cao nhưng nó vẫn có view hướng biển rất đẹp.”
Có lẽ đây là thời cơ để Hoàng Phượng trả thù Hồng Sơn. Cô quay sang nhìn anh nhưng tay của cô vẫn đặt trên chuông cửa:
“Anh ở tầng mấy?”
Hồng Sơn Kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán, anh cười tươi khi nghỉ Hoàng Phượng sẽ đồng ý ở phòng của anh.
“Tầng hai.”
Hoàng Phượng lập tức xoay lưng lại, cô chỉ vào trong phòng.
“Anh vào bảo anh ta xuống dưới phòng anh mà ở, tôi không muốn để anh ta cưỡi lên đầu tôi như thế đâu.”
Nghe Hoàng Phượng nói Hồng Sơn Chỉ còn biết đập đầu vào tường. Từ trước tới nay anh chưa từng gặp trường hợp dám đối đầu trực tiếp với vị Tổng Giám đốc khó tính này như vậy. Hoàng Phượng là người đầu tiên cũng là người duy nhất. Điều cơ bản ngọn nguồn lại do anh. Phòng của Hồng Sơn là phòng ở lâu dài vì anh là giám đốc dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long, Nha Trang. Giá cả cũng rẻ hơn, hiện tại trong phòng anh bày rất bừa bộn, Thiên Long lại là người khó tính, sạch sẽ. Anh có mất não mới dám mời vị Tổng Giám đốc này xuống phòng của anh ở.
Đã một giờ sáng, Thiên Long muốn nhanh tắm rửa để nghỉ ngơi. Vừa vào phòng Thiên Long liền vọt vào nhà tắm, đang tắm dở thì nghe tiếng chuông cửa liên hồi. Tắm xong anh quấn vội chiếc khăn tắm rồi ra mở cửa.
Nhìn thấy Hoàng Phượng và Hồng Sơn Bên ngoài anh lạnh giọng nói:
“Có chuyện gì mà giữa đêm giữa hôm còn bấm gọi cửa phòng người khác như cha gọi chết sống lại vậy?”
Hoàng Phượng hất cằm sang Hồng Sơn Ý muốn anh tự nói.
Hồng Sơn Lúc này sợ tới run lập cập.
“Thưa thưa Tổng Giám đốc, anh dặn tôi đặt trước hai phòng. Nhưng vì khách sạn đột xuất đông khách vì vậy mà không còn phòng trống.”
Hồng Sơn dừng lại lau mồ hôi.
“Tôi nói với anh chuyện đặt phòng từ tuần trước cơ mà.”
Hồng Sơn Tiếp tục trình bày:
“Hồi chiều cô giám đốc kinh doanh mới của Thiên Long không thuê được phòng ở khách sạn này vì đã hết phòng. Cô ấy liên hệ với tôi nói thư ký Bình đã nghỉ phép vì vợ sinh nên hai phòng Tổng Giám đốc dặn đặt là cho Tổng Giám đốc và cô ấy nên tôi giao cho cô ấy một phòng rồi ạ!”
Hoàng Phượng lách qua người Thiên Long kéo va li đi vào trong, giọng của cô phát ra cũng rất tức giận.
“Giữa đêm giữa hôm kéo con người ta vào đây rồi bỏ con người ta giữa đường giữa chợ. Người phải đi kiếm phòng khác phải là anh chứ không phải tôi.”
Nghe Hoàng Phượng nói Hồng Sơn Muốn quỳ xuống ngay lập tức. Cô gái này lại dám cư xử ngang ngược với cả vị Tổng Giám đốc ác ma này. Chỉ còn chút xíu nữa là là anh khụy xuống đất lại nghe được tiếng của Thiên Long vang lên.
“Anh về ngủ sớm đi, mai sáng còn lo việc.”
Hồng Sơn Như vừa nghe được lời ân xá, anh lập tức chào Thiên Long rồi chạy nhanh về phía thang máy. Sau khi khóa cửa, Thiên Long quay trở lại trong phòng thì thấy Hoàng Phượng đang ném va li của anh khỏi tủ để đồ rồi để va li của cô thế vào.
Cô mở va li của mình rồi lấy ra một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Trước khi đi cô không quên dặn Thiên Long.
“Lát anh đi nhớ đóng cửa lại dùm tôi.”
Tắm xong quay trở lại thấy Thiên Long không đi mà nằm trên giường đắp chăn ngủ ngon lành, Hoàng Phượng tức giận giật mạnh chiếc chăn anh đang đắp quát lớn:
“Sao anh còn chưa chưa chưa…”
Từ “đi” không thể bật ra khỏi miệng của Hoàng Phượng khi cô nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Thiên Long. Nói chính xác thì trên người anh chỉ mặc một chiếc quần bé xíu đủ che bộ phận đàn ông của anh. Cơ thể đẹp như tượng tạc của Thiên Long khiến Hoàng Phượng không thể rời mắt. Cô nuốt nước miếng tới ực một cái.
Thấy biểu hiện của Hoàng Phượng, Thiên Long nở nụ cười tà.
“Đây không phải lần đầu tiên chúng ta ngủ với nhau, làm gì cô phải phản ứng mạnh như thế?”
“Sao sao anh lại ăn mặc thế kia?” miệng Hoàng Phượng lắp bắp.
“Nói thật cho cô biết tôi có thói quen ngủ khỏa thân, mỗi lần ngủ với cô tôi mặc quần sooc hay quần chip đều là phá vỡ thói quen hằng ngày của tôi đó.”
Hoàng Phượng nhớ lại những lần trước ngủ cùng Thiên Long anh thường ở trần mặc quần soóc nên cô không đôi co nữa.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn không thể rời khỏi cơ thể của anh.
Trước đó cô nghỉ Thiên Long không còn ở trong phòng nên cô mặc chiếc váy ngủ bằng chất liệu lụa. Lại còn không mặc áo ngực bảo hộ bên trong. Cảnh xuân thì của cô ẩn hiện qua lớp váy lụa mỏng manh khiến cô xấu hổ chỉ biết đứng im một chỗ. Thiên Long lấy hai cái gối làm ngăn cách giữa giường, anh cũng kéo chia cho cô một nửa cái chăn rồi chỉ xuống khoảng trống bên cạnh nói:
“Nhanh đi ngủ mai còn phải dậy sớm.”
Hoàng Phượng trần trừ một hồi lâu nhưng nghĩ tới đây có thể là cơ hội để cô được tự do nên cô ngoan ngoãn trèo lên giường.
Cô cố tình không đắp chăn để lộ cơ thể phồn thực của mình dưới lớp vải lụa mỏng manh rồi nhắm mắt lại. Hoàng Phượng nghĩ như mọi lần Thiên Long sẽ lao vào ôm cô. Một cái ôm giảm một năm làm việc cho anh, chưa bao giờ cô lại muốn cái ôm của anh như lúc này. Thậm chí cô còn mong anh sẽ cưỡng hôn cô. Chỉ đừng cho anh đi xa hơn là được.
Nghĩ tới giảm được một năm làm việc cho anh đang ở trước mắt Hoàng Phượng bất giác nở nụ cười.
Mọi ý đồ của Hoàng Phượng không thể qua được mắt Thiên Long. Anh lấy điện thoại di động của mình để lên đầu giường, anh chỉnh lại góc máy rồi nằm ngủ ngon lành. Hoàng Phượng nhắm mắt chờ đợi Thiên Long phạm luật với mình. Chờ đợi một hồi lâu cuối cùng cá cũng cắn câu.
Anh ôm cô thật chặt, lại còn hôn cô kiểu pháp rất nồng nhiệt. Cô không vội vạch trần vì dù sao một chỉ một cái ôm và một nụ hôn để đổi lấy hai năm tự do, cô nghĩ mình vẫn còn quá hời.
Cho tới khi nụ hôn của anh nồng nhiệt tới mức khiến cô muốn tắc thở cô mới cố gắng đẩy anh ra. Để xem anh còn đường chối cãi không?
Hoàng Phượng chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng của Thiên Long vang lên:
“Giữ nguyên hiện trường.”
Được lắm, tự nguyện như thế, biết điều như thế có phải tốt không? Khỏi mất công bà cô đây phải truy cứu mất thời gian. Cô nở một nụ cười đắc ý, cố gắng lắm cô mới mở mắt ra được. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô không dám đối mặt mà lập tức nhắm mắt lại.
Lúc này cô hoàn toàn nằm trên người của Thiên Long, hai tay của cô còn ôm hai má của anh, môi của cô chỉ cách môi của anh chưa đầy một xen ti mét.
Thấy Hoàng Phượng giả vờ nhắm mắt, Thiên Long tiếp tục lên tiếng:
“Nếu cô vẫn muốn tiếp tục thì mở mắt tính toán xem cô sẽ làm thêm cho tôi mấy năm? Sau đó nếu cô muốn hôn, muốn ôm hay thậm chí muốn hơn nữa tôi sẽ hoàn toàn miễn phí không tính thêm.”
Cả người Hoàng Phượng cứng đờ, mặt của cô lúc này cũng đã đỏ như gấc.
Cái gì mà muốn ôm, muốn hôn hay muốn hơn nữa anh ta hoàn toàn miễn phí?
Thấy Hoàng Phượng vẫn nằm im giả chết trên người mình mà không chịu mở mắt, Thiên Long nghiêng người cho cô nằm xuống giường rồi đè lên người của cô.
“Nếu không thì nảy giờ cô làm với tôi thế nào tôi sẽ làm với cô y như thế đó, coi như không ai nợ ai.”
Hoàng Phượng lập tức mở mắt ra nói:
“Là anh lợi dụng tôi đang ngủ hãm hại tôi thì có.”
Thiên Long bị lời vu khống của Hoàng Phượng làm cho bật cười thành tiếng, anh vươn tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường mở camera hồi tối anh đặt ghi lại trước khi đi ngủ rồi đưa cho Hoàng Phượng xem.
“Hiện tại không đủ thời gian để tranh luận với cô nên chúng ta nói chuyện này sau. Còn bây giờ cô tự mình xem ai mới là người hãm hại ai.”
Thiên Long đưa điện thoại của mình cho Hoàng Phượng rồi đi vào phòng tắm.
Hoàng Phượng ngồi dậy nghiêm túc xem video qua điện thoại. Mặc dù video được quay bằng điện thoại, ánh sáng đèn ngủ lại yếu nhưng chất lượng video khá tốt. Trong video lúc đầu Thiên Long và Hoàng Phượng đều nghiêm túc nằm ở vị trí người đó. Có vẻ do mệt nên rất nhanh Thiên Long đã chìm vào giấc ngủ, còn Hoàng Phượng lăn qua lăn lại một hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Điều bất ngờ là đang ngủ cô lại có hành động ném hết hàng gối ngăn cách giữa hai người, sau đó tiến tới gần ôm anh thật chặt rồi ngoan ngoãn nằm im ngủ ngon lành. Đến gần sáng cô bắt đầu đưa tay mò mẫm khắp người anh. Hành động của cô khiến Thiên Long thức giấc. Nhưng anh không hề phản ứng lại hành động của cô mà mặc cô làm loạn.
Không dừng lại ở đó, ban đầu Hoàng Phượng ôm chặt lấy anh như vớ được vật gì quý báu, sau đó đưa tay lên mặt anh tìm kiếm sau đó dừng lại ở cặp môi của anh vuốt ve.
Đỉnh điểm là cô nằm hẳn lên người anh rồi môi của cô tìm đến môi của anh hôn xuống. Nhìn thấy cảnh này Hoàng Phượng lập tức ném điện thoại ra xa. Cô không tin mình lại là người hoàn toàn chủ động như thế. Chủ động ôm anh, sàm sỡ cơ thể của anh, lại còn cưỡng hôn cả anh.
Thiên Long đánh răng rửa mặt xong thấy Hoàng Phượng đang đập đầu liên tiếp vào gối. Anh đi tới gần giật chiếc gối ném ra xa.
“Nếu cô khó khăn không biết lựa chọn phương án nào, tôi sẽ thay cô quyết định. Còn bây giờ nhanh chóng chuẩn bị cùng tôi tới công trình, sau đó chúng ta còn phải dự buổi lễ ra mắt và mở bán dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp của tập đoàn tại Nha Trang”.
Hoàng Phượng lập tức nhảy xuống giường rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Thay một bộ đồ vest công sở màu đen, cô ngồi vào bàn trang điểm ở đầu giường sửa soạn. Còn Thiên Long thản nhiên đứng sau lưng cô mặc đồ.
Anh đang thắt cà vạt dở thì có chuông cửa. Trong gương, anh nhìn cô, cô nhìn anh. Ánh mắt của hai người như muốn nói đối phương ra mở cửa.
Ý của anh cô là cấp dưới của anh đương nhiên cô phải là người đi mở cửa.
Thế nhưng Hoàng Phượng cứng đầu không chịu nhượng bộ.
“Người ngoài cửa chắc chắn là khách của anh vì vậy anh tự đi mà mở cửa.”
Chuông cửa không ngừng kêu, trước sự ngang bướng của Hoàng Phượng, Thiên Long đành phải nhượng bộ.
Hoàng Phượng nói không sai người đứng ngoài cửa không ai khác là Băng Di.
Vừa nhìn thấy Thiên Long, Băng Di đã lao vào ôm chầm lấy anh nhõng nhẽo.
“Anh Long, anh tới Nha Trang lúc nào mà không báo cho em biết?”
Thiên Long cố tình đẩy Băng Di ra nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh. Anh lạnh giọng đáp:
“Một giờ sáng.”
Băng Di tiếp tục nhõng nhẽo:
“Đi ăn sáng cùng em nha.”
Thiên Long khó chịu ra mặt nói:
“Buông anh ra trước đã, em làm anh muốn tắc thở rồi đây.”
Thực tế sự tiếp xúc thân mật của Băng Di khiến Thiên Long bắt đầu nôn nao. Anh biết bệnh tình của mình lại sắp phát tác.
Băng Di buông Thiên Long ra rồi lướt qua người anh đi vào bên trong phòng. Vừa đi cô vừa nói:
“Tối nay em qua đây ngủ với anh nhé?”
Nhìn thấy có sự xuất hiện của Hoàng Phượng trong phòng Băng Di chợt giật mình nhưng cô nhanh chóng xem Hoàng Phượng là người vô hình quay lại nhìn Thiên Long trách móc.
“Anh biết em cũng đi công tác Nha Trang vậy mà không gọi cho em lại đi rước một cô gái bao về ngủ chung. Anh không sợ bị lây bệnh tình dục à?”
Bị nghĩ là gái gọi, lại còn sợ cô mang bệnh lại cho Thiên Long khiến Hoàng Phượng như bị Băng Di vừa hắt cho một ca nước bẩn.
Thế nhưng biểu hiện của Thiên Long lúc này mới là điều đáng nói. Anh không hề phản bác lại lời của Băng Di mà thản nhiên đứng trước gương chỉnh lại cà vạt sau lưng Hoàng Phượng. Điều đó làm Hoàng Phượng vô cùng tức giận.
Lần đầu anh gặp cô dưới thân phận là gái bao do vậy trong con mắt của anh cô hiển nhiên là một gái bao chẳng phải sao? Bây giờ cô còn giận anh cái gì? Hoàng Phượng cố kìm nén để nước mắt không chảy xuống.
Băng Di thấy biểu hiện của Hoàng Phượng thì cố tình gạt tay đang thắt cà vạt của anh ra nói:
“Để em giúp anh.”
Thiên Long có gọi cho bác sĩ Mark kể về bệnh tình của mình, lúc anh có thể gần gũi với phụ nữ lúc thì không. Sau khi nghe tường tận chuyện Thiên Long kể bác sĩ tạm thời đưa ra kết luận. Có thể anh bị bệnh ám ảnh cưỡng chế chọn lọc, dạng như khi thân mật với cô gái này anh không phát bệnh nhưng khi thân mật với cô gái khác thì lại phát bệnh.