Vừa mở cửa Băng Di liền lao vào ôm lấy Thiên Đăng: “Anh Long. Anh…” Băng Di cứng miệng lưỡi không thể nói tiếp khi biết người mình ôm không phải là Thiên Long mà là Thiên Đăng. Cô vội buông Thiên Đăng ra xấu hổ lên tiếng: “Xin lỗi anh Đăng. Anh Long đâu?” Thiên Đăng hất cằm vào bên trong phòng ăn, nơi Thiên Long đang ngồi uống rượu sau đó lặng lẽ lấy cặp và áo khoác xuống tầng dưới đi làm. Đối ngược với tâm trạng bi lụy của Thiên Long, Hoàng Phượng lại vui mừng tới mức quên ăn quên uống. Cô bám lấy chiếc xe Lamborghini như thể sợ người khác lấy mất. Cô lên xe nghiên cứu tất cả các chức năng cũng như tiện ích của xe, cô vuốt ve, nói chuyện với chiếc xe coi nó như con cưng của mình. Lại còn chụp hình selfie mọi góc độ khoe trên mạng xã hội nữa. Lúc nhìn thấy Bình Minh lại gần cô cười không khép được miệng nói: “Anh Tom, anh nhéo em một cái đi.” Bình Minh giơ hai tay lên nhéo mạnh hai bên má của Hoàng Phượng khiến cô la lên vì đau đớn. “Thì ra không phải là mơ.” Lần đầu tiên trong đời Bình Minh làm Hoàng Phượng đau mà không bị cô đánh lại hay méc bố mẹ. Bình minh đi một vòng quanh chiếc xe rồi nói: “Cho anh chạy thử một vòng nhé!” Hoàng Phượng vội từ chối: “Anh Tom muốn đi đâu em chở đi, còn mượn em không cho đâu.” Xe của cô mới nhận về cô không muốn cho ai đụng tới kể cả anh trai của mình. Bình minh làm bộ không quan tâm đi vào trong biệt thự: “Hôm nay dì Hải nấu món gà chiên mắm rất ngon. Em quyết không ăn tối sao?” Nhắc tới gà chiên mắm Hoàng Phượng chợt nhớ ra từ sáng tới giờ cô chưa ăn cơm vì vậy cô nhanh chóng xuống xe. “Chờ em ăn cơm xong anh Tom muốn đi đâu Jerry chở đi nhé!” Tưởng tượng đích thân mình cầm lái chở anh trai đi dạo phố Hà Nội về đêm Hoàng Phượng không khỏi không phấn khích. Bình Minh tỏ vẻ phấn khích không kém Hoàng Phượng đáp: “Ok.” Ăn cơm tắm rửa xong Hoàng Phượng còn cố tình lựa một chiếc đầm màu hồng ton sur ton với màu xe mới của cô. Giày dép, túi xách, màu son cũng phải màu hồng cô mới chịu. Cô hớn hở chạy ra ga để đi dạo cùng Bình Minh nhưng ra chỗ vữa nãy đậu xe của mình không thấy xe đâu cô muốn chửi tục một tiếng. Cô đã bị ông anh trai của mình lừa rồi. Cô lấy điện thoại ra để gọi cho Bình Minh, còn chưa bấm gọi đã nghe giọng của Nguyên Vũ. “Em định đi đâu à?” Hoàng Phượng giật mình thiếu chút nữa làm rớt điện thoại. Chiếc điện thoại lần trước không dùng được nữa, chiếc này là chính Nguyên Vũ mua cho cô. Lúc đó cô không muốn nhận nhưng anh nói do lỗi của anh nên cô bất đắc dĩ nhận nó. Hoàng Phượng cất điện thoại lại vào túi xách. Cô sợ đi ra ngoài lúc này e rằng lành ít giữ nhiều vì vậy cô vội xoay chuyển tình thế: “Em đang tính đi chơi cùng anh Tom, nhưng anh đến đây rồi thì dịp khác em đi với anh ấy cũng được. Mời anh vào nhà em chơi tiện em có chuyện muốn nói với anh.” Nguyên Vũ nghe vậy liền nắm lấy tay Hoàng Phượng: “Chuyện gì để sau hãy nói, anh có một bất ngờ muốn dành tặng em. Chúng ta đi thôi.” Hoàng Phượng bất ngờ nhìn xuống chiếc váy body màu hồng cô đang mặc. Lần trước cô mặc quần áo anh ta còn cởi được, lần này mặc váy không phải là sẽ rất dễ dàng hay sao? Thấy Hoàng Phượng có vẻ đề phòng, Nguyên Vũ lên tiếng: “Anh hứa nếu em không cho phép anh sẽ không đụng vào em.” Hoàng Phượng nhìn vào mắt Nguyên Vũ, trước đây cô vẫn thường nói cô thích nhất là nụ cười và đôi mắt của anh. Nhưng hiện tại nhìn vào nó cô lại có cảm giác không đáng tin, một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng. Nhưng vì đây là cơ hội để cô nói rõ ràng mọi chuyện với anh nên Hoàng Phượng không từ chối. Trước khi đi cô gọi báo cho Bình Minh phòng trường hợp Nguyên Vũ dở trò: “Em gọi điện nói với anh Tom để anh ấy khỏi đợi”. Nguyên Vũ mỉm cười gật đầu. Hoàng Phượng đang tìm số của Bình Minh thì có cuộc gọi tới của Ngọc Hà. Điện thoại không kịp đổ chuông cô đã vuốt màn hình nghe: “Hà đây, tớ vừa bay về Hà Nội, tớ muốn gặp cậu.” Nghe Ngọc Hà hỏi Hoàng Phượng che ống nghe nói với Nguyên Vũ: “Giờ chúng ta đi đâu?” Nguyên Vũ không ngần ngại nói tên nhà hàng: “Memory.” Nhà hàng này chính là nơi lần đầu tiên cô và anh hẹn hò. Hoàng Phượng nhắc lại lời Nguyên Vũ vào điện thoại: “Nhà hàng Memory.” Sau đó cô cúp máy. Nhà hàng này là địa điểm nổi tiếng dành cho các cặp tình nhân. Tọa lạc trên tầng cao nhất của một tòa nhà cách biệt thự của gia đình cô không xa. Nhà hàng này thiết kế rất đặc biệt chia từng phòng nhỏ ngăn cách để tạo sự riêng tư cho các cặp đôi. Và đặc biệt điều kiện để vào nhà hàng này phải đi hai người. Quay lại nơi được gọi là dấu chân kỷ niệm của hai người nhưng Hoàng Phượng lần này lại có cảm giác sợ hãi xen lẫn lo lắng. Nguyên Vũ dẫn cô vào căn phòng họ từng đến. Vừa mở cửa phòng Hoàng Phượng liền bất ngờ không dám bước tiếp. Trong phòng chỉ thắp nến mà không bật điện, hoa hồng tươi trải đầy sàn nhà. Trông thì có vẻ rất lãng mạn nhưng chính điều này càng khiến Hoàng Phượng bất an. Nguyên Vũ thấy Hoàng Phượng không bước tiếp liền kéo tay cô đi vào sau đó cầm bó hoa thật lớn nhân viên chuẩn bị trước giơ trước mặt cô nói: “Chúc mừng kỹ sư xây dựng tài năng của anh.” Hoàng Phượng bất đắc dĩ cầm bó hoa từ Nguyên Vũ: “Cảm ơn anh!” Hai người ngồi xuống đối hai ghế diện nhau Hoàng Phượng thầm thở phào, khoảng cách này khá an toàn. “Em muốn ăn gì?” “Em mới ăn cơm xong thì anh tới.” Có tiếng gõ cửa, sau đó nhân viên của nhà hàng đi vào. Nguyên Vũ nói nhỏ với nhân viên gì đó. Chắc hẳn Nguyên Vũ đặt trước vì vậy rất nhanh sau đó nhân viên nhà hàng liền mang một chiếc bánh kem và một chai rượu tới. Nguyên Vũ khui rượu rót vào ly cho hai người rồi nhìn Hoàng Phượng nói. “Em cắt bánh đi.” Chiếc bánh có chữ “Chúc mừng kỹ sư Hoàng Phượng”. Hoàng Phượng cầm dao cắt bánh. Sau đó hai người cùng uống cạn ly rượu mừng. “Cảm ơn anh!” Cô ước quay trở lại thời gian trước khi cô đi du lịch Nha Trang. Cô sẽ không ngớ ngẩn ký vào bản hợp đồng kia. Cũng sẽ không chứng kiến anh thân mật cùng người khác thì lúc này cô vẫn còn tin tình cảm, sự quan tâm, sự ôn nhu của anh chỉ dành riêng cho cô. Bữa tiệc này coi như là một kỷ niệm đẹp để cô nhớ về anh, người cô từng yêu. Nguyên Vũ rót tiếp ly rượu khác sau đó hai người cùng uống cạn. “Chúng ta nên dừng lại tại đây!” “Chúng ta có thể bỏ qua tất cả để quay lại như xưa được không?” Hoàng Phượng và Nguyên Vũ đồng thời nói ra suy nghĩ của mình. Hoàng Phượng nghĩ đây là thời điểm tốt để cô nói chuyện kết thúc với anh. Còn Nguyên Vũ thì nghĩ trước đây mỗi lần đi cùng cô nói cười không ngừng nghỉ, hiện tại cô ít nói chuyện ánh mắt của cô nhìn anh cũng đầy cảnh giác điều đó khiến Nguyên Vũ không thể chấp nhận. Anh sợ mất đi cô vì vậy lúc cô vừa bảo vệ đồ án tốt nghiệp xong anh liền tranh thủ cầu hôn cô. Khoảnh khắc đó nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của cô anh nhận ra cô sợ anh tới mức nào. Lúc đó nếu Bình Minh không phá đám thì anh nghĩ cô đã từ chối anh thẳng thừng rồi. Vì vậy anh đã thay đổi chiến thuật, cầu hôn không phải là bước đi đúng đắn. Trước lời đề nghị của Nguyên Vũ Hoàng Phượng im lặng một hồi lâu. Anh đã cưỡng hiếp cô, lại còn công khai có hành động kích tình với người khác trước mặt cô. Bây giờ anh lại muốn hai người trở về như xưa, thử hỏi làm sao cô có thể quên đi ký ức kinh hoàng đó? Chính những điều đó đã trở thành điểm đen không thể xóa nhòa trong tâm trí của cô thử hỏi làm cách nào để hai người có thể trở lại như xưa? Trừ khi cô bị mất não. Một người muốn dừng lại, một người muốn bước tiếp. Hai người bỗng nhiên rơi vào im lặng. Hai người như đang đợi câu trả lời của đối phương mà không ai lên tiếng trước. Hoàng Phượng thì suy nghĩ, tiếp tục yêu Nguyên Vũ với cô là không thể. Còn Nguyên Vũ khó khăn lắm anh mới chiếm được tình cảm của Hoàng Phượng, bằng mọi cách anh phải giữ chặt. Trước sự im lặng đến đáng sợ của Nguyên Vũ, Hoàng Phượng bắt đầu có cảm giác ngột ngạt vô cùng khó chịu. “Ở đây bị cúp điện hay sao mà em cảm giác nóng nực quá, em ra ngoài hỏi nhân viên xem thế nào nhé?” Trong phòng chỉ thắp nến, không bật điện lại thấy nóng ran trong người vì vậy cô mới nghĩ bị cúp điện. Nguyên Vũ vội đi lại bật công tắc điện, cả phòng lập tức sáng trưng. Anh đưa cho cô chiếc điều khiển đang hiển thị 27 độ nói: “Chắc tại em không quen uống rượu nên mới cảm giác vậy.” Hoàng Phượng không phải dạng nghiện rượu cũng không phải không biết uống rượu. Hai ly rượu vang cô vừa uống không thể khiến cho cô say được. Lần trước đi liên hoan với anh em trong đội thiết kế của tập đoàn bất động sản Thiên Long cô đã uống tới mười ly rượu mạnh vẫn chưa say. Hoàng Phượng bắt đầu có cảm giác toàn thân nóng bỏng như lửa đốt, một cảm giác ngứa ngáy toàn thân rất khó chịu: “Em muốn một ly nước lạnh.” Lúc này cô chỉ muốn uống một ly nước đá hoặc được ngâm mình trong bồn đầy nước lạnh. Nguyên Vũ đưa cho Hoàng Phượng ly nước lọc trên bàn, uống một hơi cạn ly cô lại tiếp tục chỉ vào ly nước của anh nói: “Vẫn chưa đã khát.” Nguyên Vũ tiếp tục đưa ly nước của anh cho cô uống. Càng ngày Hoàng Phượng càng có cảm giác bức bối, cô chỉ muốn lột cởi hết đồ trên người mình xuống. Nếu là ở nhà chắc hẳn cô đã lột sạch đồ rồi nhảy ngay vào phòng tắm rồi. Nguyên Vũ đứng dậy đi lại gần đưa tay sờ trán cô: “Em bị sốt rồi.” Cả người Hoàng Phượng nóng ran, làn da trắng mịn nổi lên một tầng hồng càng thêm hấp dẫn chết người khiến Nguyên Vũ phải nuốt nước miếng liên tục. Bàn tay lạnh lẽo của Nguyên Vũ đặt trên trán khiến Hoàng Phượng có cảm giác dễ chịu hơn, cô còn có ý nghĩ muốn bàn tay của anh vuốt ve khắp cơ thể mình, thậm chí cả nơi hạ thân đang ngứa ngáy của cô nữa. Chút lý chí còn sót lại khiến Hoàng Phượng đẩy tay Nguyên Vũ ra nói: “Em không sao, em chỉ hơi nóng một chút thôi.” Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy nhưng hơi thở gấp gáp của Hoàng Phượng lúc này đã tố cáo cô đang không ổn chút nào. Hoàng Phượng suy nghĩ có lẽ Nguyên Vũ đã hạ thuốc cô. Cô đã nhắn tin cho Ngọc Hà địa chỉ của nhà hàng cách đây hơn một tiếng đồng hồ nhưng không thấy Ngọc Hà xuất hiện. Cô không thể mạo hiểm ngồi đây đợi Ngọc Hà tới giải cứu mình được vì vậy cô nghĩ kế thoát thân. “Em muốn ra ngoài đi rửa mặt cho bớt nóng rồi quay lại.” Hoàng Phượng thầm cảm ơn vì nhà hàng này không có nhà vệ sinh trong phòng nên ra ngoài cô có thể tẩu thoát. Cô còn chưa đi tới cửa Nguyên Vũ liền theo sau: “Để anh đưa em đi.” Cô muốn từ chối anh nhưng lúc này cô như bị ảo giác bước đi cũng có chút loạng choạng, Nguyên Vũ vội đỡ Hoàng Phượng nhưng lại bị cô đẩy ra. “Em không sao.” Nguyên Vũ nhất quyết không buông Hoàng Phượng ra: “Nếu em khó chịu để anh đưa em về nghỉ ngơi.” Nguyên Vũ không gấp gáp, anh nhìn Hoàng Phượng như nhìn một con mồi đang sập bẫy. Nhìn vào ánh mắt như giã thú của Nguyên Vũ lúc này Hoàng Phượng sợ hãi lùi về sau, miệng không ngừng la hét: “Đừng tới gần tôi, xin đừng tới gần tôi.” “Hoàng Phượng.” “Hoàng Phượng.” Giọng của Bình Minh và Ngọc Hà đồng thời vang lên. Bình Minh đấm đạp liên tiếp lên người Nguyên Vũ phát ra tiếng “bịch, bịch”, kèm theo đó là lời nói mất bình tĩnh: “Mày đã làm gì em tao?” Ngọc Hà nhanh chóng kéo Nguyên Vũ ra khỏi tầm kiểm soát của Bình Minh. Lúc này Hoàng Phượng cũng nhận ra Bình Minh nên vội ôm lấy anh như cái phao cứu sinh. “Anh Tom.” Tay của Hoàng Phượng bắt đầu lần mò trên người Bình Minh. Bình Minh tức giận đẩy Hoàng Phượng ra, anh giữ chặt hai bả vai của cô quát lớn: “Em nghiêm túc lại cho anh.” Hoàng Phượng bị Bình Minh quát nạt bỗng khóc lớn: “Anh Tom, Jerry khó chịu. chỗ này khó chịu, chỗ này cũng khó chịu. Khắp người Jerry khó chịu.” Dứt lời cô còn cố đưa tay xuống vén váy của mình lên. Bình Minh không có thời gian suy nghĩ vội giật mạnh chiếc áo sơ mi mình đang mặc cột chặt hai tay của Hoàng Phượng vào nhau để cô không làm loạn. Ngọc Hà không biết mối quan hệ của Nguyên Vũ và Bình Minh với Hoàng Phượng thế nào. Ngày hôm nay cô xem được hai người này cùng cầu hôn Hoàng Phượng ngay tại nơi Hoàng Phượng bảo vệ đồ án tốt nghiệp cô mới biết Nguyên Vũ có mối quan hệ không bình thường với Hoàng Phượng. Chính vì lý do đó cô bay ra Hà Nội ngay để giải thích với Hoàng Phượng rằng cô không có ý gì với Nguyên Vũ, lần Hoàng Phượng bắt gặp cô và Nguyên Vũ tại khách sạn chỉ là chuyện Nguyên Vũ bóc bánh trả tiền. Không ngờ tới đây cô vẫn gặp hai người cầu hôn Hoàng Phượng. Sợ Nguyên Vũ cố chấp không chịu đi sẽ xảy ra chuyện lớn vì vậy Ngọc Hà kéo anh ra khỏi nhà hàng Memory, để lại Hoàng Phượng cho Bình Minh. Còn Bình Minh ôm Hoàng Phượng đi tới trước cửa phòng bên cạnh rồi đá mạnh vào cửa phòng khiến cửa phòng lập tức bật ra. Băng Di đang rót rượu cho Thiên Long nghe tiếng đá cửa khiến cô giật mình làm rớt chai rượu trên tay gây ra tiếng đổ vỡ lớn. Thiên Long lười biếng di chuyển ánh mắt ra phía cửa, thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai anh xem như mình không liên quan cụp mắt bưng ly rượu tiếp tục uống. Trước đó khi tới giờ làm mà không thấy Thiên Long ở phòng làm việc, Băng Di đã lên căn penthouse của anh để xin ý kiến của anh về việc mở cuộc họp bàn về việc mở bán sản phẩm tại khu đô thị City in the forest Mỹ Đình. Kết quả Thiên Đăng ra mở cửa, còn anh đang một mình ngồi uống rượu. Thiên Long nghĩ nếu anh có thể gần gũi Hoàng Phượng không có lí do gì anh không thể gần gũi người khác. Đặc biệt ba mẹ anh liên tục hối thúc anh lấy vợ, Băng Di lại là cô gái yêu anh thật lòng vì vậy anh muốn mình chủ động ôm hôn cô, gần gũi cô. Tuy nhiên anh vừa chạm vào cô cơn buồn ói lại trỗi dậy. Tại sao anh có thể gần gũi với một mình Hoàng Phượng mà không phải Hoàng Phượng chỉ có thể gần gũi với một mình cô? Càng nghĩ anh càng buồn chán anh mượn rượu để giải sầu. Trước sự gần gũi của Thiên Long, Băng Di vui mừng tới quên trời đất. Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới có ngày người cô yêu lại chủ động ôm hôn cô. Chỉ có điều anh chưa hôn được cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn ói nên Băng Di nghĩ Thiên Long say vì đói. Cô đưa anh tới nhà hàng Memory ăn. Hai người tới đây được một lúc thì Bình Minh gọi tới cho Thiên Long chửi thề vì thẻ ngân hàng Thiên Long đưa cho anh không có tiền. Đang bực mình vì bạn thân, tới nhà hàng Memory vì đi một mình nên nhân viên không cho Bình Minh vào khiến anh càng bực bội. Lúc này Ngọc Hà cũng trong tình trạng như anh. Hai người không quen biết vì mục tiêu chung đã kết đôi với nhau để được vào nhà hàng. Bất ngờ hai người vừa vào được bên trong nhà hàng Memory liền nhìn thấy Hoàng Phượng trong tình trạng bị Nguyên Vũ hạ thuốc kích dục khiến Bình Minh càng tức giận. Hiện tại thằng bạn thân của anh lại làm ngơ khiến Bình Minh không thể giữ bình tĩnh, anh nhìn Thiên Long quát: “Mày có tin tao vào đấm cho mày một phát không?” Hoàng Phượng lúc này khó chịu tới mức không thể đứng yên. Cô cọ cọ mặt mình vào ngực của Bình Minh nói: “Anh cởi trói cho Jerry đi, Jerry nóng trong người, Jery muốn.” Bình Minh mất bình tĩnh vung tay tát mạnh vào mặt Hoàng Phượng một cái rồi quát lớn: “Tỉnh táo lại cho anh, có phải hôm nay anh không tới kịp thì em cũng xong đời luôn rồi không?” Nhìn thấy Hoàng Phượng bị đánh, Thiên Long không thể ngồi im. Anh chạy tới đấm trả Bình Minh một đấm: “Mày có phải là anh trai của cô ấy không? Còn trói cô ấy lại nữa.” Thiên Long lập tức cởi trói cho Hoàng Phượng. Hoàng Phượng vừa được giải thoát liền lao vào ôm lấy Thiên Long, hai tay của cô bắt đầu di chuyển loạn xạ khắp người anh: “Tổng giám đốc đẹp trai, cảm ơn anh.” Hành động của Hoàng Phượng khiến cả người Thiên Long cứng đờ. Có Bình Minh bà Băng Di ở đây cô lại dám cả gan có hành động mơn trớn trên cơ thể anh như vậy. Mặc Hoàng Phượng làm loạn khắp cơ thể mình Thiên Long nhìn Bình Minh tò mò hỏi: “Cô ấy bị làm sao?” “Bị thuốc, mày canh chừng em ấy giúp tao, tao xuống cho tên Vũ kia một trận.” Bình minh tin tưởng giao Hoàng Phượng cho Thiên Long rồi đuổi theo Nguyên Vũ. Anh suy đoán Hoàng Phượng nói lời chia tay với Nguyên Vũ khiến anh ta không chấp nhận được mới sử dụng chiêu bẩn này. Vì vậy anh phải tìm công bằng cho em gái của mình. Băng Di từ trong phòng đi ra thấy Hoàng Phượng có hành động không đứng đắn với Thiên Long liền kéo Hoàng Phượng ra: “Cô có liêm sỉ không vậy, anh Long là của cô đấy à?” Hoàng Phượng bị kéo ra khỏi người Thiên Long càng cảm thấy khó chịu, nơi hạ thân không ngừng kích thích, toàn thân nóng ran chỉ muốn cởi bỏ tất cả. Cô lập tức cởi váy của mình ra. Rất may mắn Thiên Long kịp thời cản lại, anh bế bổng Hoàng Phượng lên rồi quay qua nói với Băng Di: “Chở anh về.” Băng Di tỏ vẻ phụng phịu, mặc dù không muốn nhưng bị khí áp của Thiên Long làm cho run sợ, cô đành phải ngoan ngoãn chở Thiên Long về căn penthouse của anh. Không những vậy dọc đường đi Băng Di còn phải chịu đựng nhìn thấy hình ảnh Hoàng Phượng liên tiếp sàm sỡ cơ thể Thiên Long qua kính chiếu hậu. Hoàng Phượng không ngừng ngọ nguậy trong vòng tay của Thiên Long nhõng nhẽo. “Tổng giám đốc tôi khó chịu.” Thiên Long bị cơ thể mềm mại của Hoàng Phượng cọ sát cũng bắt đầu nóng lên, anh cố giữ bình tĩnh nói với cô: “Sắp tới nhà rồi, cô chịu khó một lát.” Hoàng Phượng nắm cổ áo Thiên Long cho gương mặt của anh gần với cô hơn: “Tổng giám đốc ra giá đi, một đêm của tổng giám đốc bao nhiêu? Tôi muốn anh phục vụ tôi đêm nay.” Băng Di nghe Hoàng Phượng nói mà lạc tay lái, cũng may đường phố lúc này không đông đúc nếu không chắc hẳn đã có tai nạn đáng tiếc xảy ra rồi.