Vì Bình Minh ngủ phòng của Thiên Long nên anh phải qua phòng khác ngủ. Anh dậy sớm tập gym xong mới về phòng đi lấy đồ tắm rửa. Tiếng động mở cửa làm Bình Minh thức giấc. Vừa thấy Thiên Long anh đã buông một câu: “Mày mới đi ngủ lang nhà hàng xóm về đấy à?” Nét mặt Thiên Long buồn thiu, anh trả lời ngắn gọn: “Không.” Hồi tối vì nhớ cô hàng xóm mà anh trằn trọc mãi mới ngủ được. Anh không nghĩ khi yêu lại khiến con người ta nhớ nhung tới điên đảo như vậy. Bình Minh thấy nét mặt của Thiên Long thì cười khinh bỉ. “Mày làm như có một mình mày phải ngủ chay ấy.” Thiên Long không đáp lại lời của Bình Minh đi vào phòng tắm. Anh không như Thiên Đăng Hay Bình Minh, người yêu ở sát vách mà phải gặp trong tưởng tượng không buồn mới lạ. Tắm xong anh thay đồ vest đi làm sau đó gọi nhân viên nhà hàng mang đồ ăn sáng lên. Nhìn thấy một bàn đồ ăn Bình Minh và Thiên Đăng nhanh chóng ngồi vào thì bị Thiên Long ngăn cản: “Hai đứa tụi mày từ từ đã, chờ tao đi gọi bà xã của tao dậy qua ăn cùng.” Thiên Đăng nghe Thiên Long nói thì quay sang Bình Minh hỏi: “Nhà mày ở đâu?” Bình Minh nói ra một địa chỉ, Thiên Đăng liền hướng Thiên Long chửi: “Mày chạy đến đó gọi vợ mày dậy rồi chạy về đây kịp giờ đi làm là vừa, có thời gian đâu nữa mà ăn?” Bình Minh nghe Thiên Đăng nói vậy thì bổ sung: “Đó là nhà tao, còn nhà em tao ở đối diện.” Thiên Đăng định nâng chân cho Bình Minh một đạp thì anh đã chạy mất. Hèn gì hôm vừa xuống sân bay Thiên Long nói anh bấm chuông căn penthouse đối diện lúc nửa đêm. Rồi hôm qua Thiên Long lúc ẩn lúc hiện tại nhà. Thì ra căn penthouse đối diện là của Hoàng Phượng. Thiên Đăng buồn chán liếc Bình Minh một cái: “Mày đúng là bị khùng.” “Lúc đầu mày hỏi nhà tao chứ có hỏi nhà em gái tao đâu.” Bụng thì đói, trước mặt có đồ ăn nhưng không được ăn. Còn Thiên Long vẫn đứng trước gương sửa soạn hết đầu tóc sang quần áo. Bình Minh và Thiên Đăng không ai bảo ai đồng thanh quát lớn: “Sao mày còn chưa đi?” Thiên Long xoay một vòng: “Tụi mày thấy ổn chưa?” “Quá ổn.” Cả Bình Minh và Thiên Đăng đồng thanh gằn giọng. Lúc này Thiên Long mới tự tin đi qua gọi Hoàng Phượng dậy. Vào phòng ngủ thấy Hoàng Phượng vẫn ngủ ngon Thiên Long ngồi xuống giường rồi cúi xuống hôn cô. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm Hoàng Phượng khó thở vội mở mắt ra, nhìn thấy Thiên Long cô vội che mắt lại: “Em phải thay ổ khóa khác mới được.” Thiên Long lấy hai bàn tay ra khỏi mặt Hoàng Phượng rồi nhìn cô đầy cưng chiều. “Con mèo lười của anh, em nói hôm nay đi làm trả nợ cho anh sao giờ này vẫn còn ngủ?” “Tại hồi tối em ngủ muộn.” Thiên Long đưa tay lên vuốt những sợi tóc vương trên mặt Hoàng Phượng sang một bên, anh lo lắng hỏi vô: “Tại sao tối qua ngủ muộn?” “Tại em nhớ anh!” Giọng Hoàng Phượng nói rất nhỏ nhưng đủ để Thiên Long nghe, chỉ bốn từ thôi cũng đủ khiến cho trái tim của anh tan chảy. Thì ra khi yêu, dù là nam hay nữ đều như vậy, nhớ nhung tới tới mất ngủ. Thiên Long hạnh phúc đặt lên môi Hoàng Phượng một nụ hôn: “Từ nay anh sẽ không để em phải nhớ anh nữa. Anh sẽ luôn có mặt bên em mọi lúc mọi nơi. Dậy đánh răng rửa mặt nhanh rồi qua ăn sáng cùng tụi anh luôn.” Hoàng Phượng đứng dậy bước xuống giường nhưng bị Thiên Long bế ngang người đi vào phòng tắm. Dì Hải đang đi vào phòng của Hoàng Phượng nhìn thấy Thiên Long bế Hoàng Phượng từ trên giường vào phòng tắm dì giật mình khiến bước đi loạng choạng rồi đụng đầu vào cửa rất mạnh. Mặc dù cú đụng làm dì rất đau nhưng dì không dám lên tiếng vì sợ Hoàng Phượng xấu hổ. Dì sang phòng khác dọn trước để tránh mặt Hoàng Phượng. Thiên Long giúp Hoàng Phượng chọn một chiếc váy công sở rất nhã nhặn mặc vào cho cô, sau đó giúp cô chải tóc. Hoàng Phượng tự tay trang điểm nhẹ qua một chút. Lúc cô đang tô son Thiên Long nhìn cô trong gương nói: “Anh nghĩ em không nên tô son.” Hoàng Phượng đặt thỏi son xuống bàn trang điểm rồi quay lại hỏi Thiên Long. “Vì sao?” “Vì môi em hồng sẵn rồi.” Thiên Long cúi xuống sát môi Hoàng Phượng: “Với lại anh nghiện hôn em thì phải làm thế nào?” Thấy Thiên Long không dám chạm vào môi mình, Hoàng Phượng chủ động ôm hôn anh. Cô còn đưa lưỡi của mình vào khoang miệng của anh trêu chọc. Một hồi lâu cô mới buông anh ra rồi chỉ vào gương nói: “Anh thấy thế nào?” Thiên Long dùng hai ngón tay cái miết nhẹ lên hai làn môi Hoàng Phượng: “Anh cứ nghĩ em tô son khi anh hôn sẽ làm trôi son của em.” Hoàng Phượng cần túi xách rồi kéo Thiên Long ra khỏi penthouse của cô. Vừa đi cô vừa giải thích: “Vì son môi này là son lì với lại em thấy người quảng cáo son này còn cắn nó ăn nên em nghĩ nó vô hại.” Qua penthouse của Thiên Long, nhìn thấy Thiên Đăng và Bình Minh Hoàng Phượng cười tươi như hoa: “Chào buổi sáng hai anh.” “Ừ ừ ừ ừ.” Thiên Đăng và Bình Minh không hẹn mà cùng ừ một tiếng thật dài. Thiên Long và Hoàng Phượng ngồi một bên, còn Thiên Đăng và Bình Minh ngồi một bên. Bốn người chia làm hai thái cực khác nhau. Một bên mặt buồn thiu vì phải chờ đợi lâu. Một bên chỉ cần nhìn vào đã thấy chữ “đang yêu” trên mặt. Hoàng Phượng lấy đồ ăn sáng vào bát cho từng người rồi nói: “Mời các anh ăn sáng ạ!” Lúc này mới thấy được nụ cười trên môi Thiên Đăng và Bình Minh. Lúc đang ăn sáng xong Bình Minh nói với Hoàng Phượng: “Lát cho anh mượn xe của Jerry đi làm nha.” “Xe của anh đâu?” “Ở nhà.” Vì sợ Bình Minh trễ giờ làm nên Hoàng Phượng không so đo đưa chìa khóa cho anh. Sau khi nhận chìa khóa Bình Minh lại tiếp tục lên tiếng: “Anh nghĩ hai đứa tụi mày nên dọn về ở chung một nhà đi, để penthouse kia cho anh.” “Không.” “Được.” Hoàng Phượng và Thiên Long đồng thanh lên tiếng. Đương nhiên Thiên Long rất muốn sống cùng Hoàng Phượng, anh không muốn rời xa cô một giây một phút nào hết. Còn Hoàng Phượng nghĩ dù sao cũng phụ nữ. Chuyện sống thử trước hôn nhân cô không muốn, chưa nói đến việc bố mẹ của cô rất cổ hủ trong chuyện này. Cô nhìn Thiên Long rồi nhìn sang Bình Minh: “Chẳng phải tối qua ba anh vẫn sống hạnh phúc một nhà đó sao?” Bình Minh lấy ly sữa đặt trước mặt Hoàng Phượng nói: “Ở với hai tên đực rựa này làm sao anh dám dẫn bạn gái về. Còn đi nhà nghỉ thì anh làm lương ba cọc ba đồng không đủ.” Nghe Bình Minh năn nỉ Hoàng Phượng, Thiên Đăng thiếu chút nữa sặc. Bình Minh ném cho Thiên Đăng một ánh mắt cảnh cáo rồi nói tiếp: “Nói cho em biết nếu anh không có bạn gái, không lấy được vợ thì em cũng đừng mơ được lấy chồng.” Nghe Bình Minh nói có lý, Thiên Long vội quay sang nựng má Hoàng Phượng: “Hay anh dọn sang ở với em nha!” Hoàng Phượng cảm thấy không thể tiếp tục với chủ đề này được nữa vì vậy cô nhanh chóng lấy giấy lau miệng rồi đứng dậy. “Em no rồi ạ! Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, em sợ đi muộn tổng giám đốc sẽ trừ lương vì vậy em xin phép đi trước.” Thiên Đăng cũng vội cầm cặp chạy theo Hoàng Phượng: “Hoàng Phượng chờ anh với, anh cũng sợ bị trừ lương.” Bình Minh và Thiên Long đen mặt nhìn nhau. Thành phần trong ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn bất động sản Thiên Long hôm nay vẫn tiếp tục họp bàn các vấn đề liên quan tới việc chuẩn bị mở bán sản phẩm tại khu đô thị City in the rest Mỹ Đình lần thứ nhất.
Ở vị trí giám đốc kinh doanh Băng Di vẫn vắng mặt thay vào đó là thêm sự có mặt của Hoàng Phượng ở vị trí trợ lý của Tổng Giám đốc và sự trở lại của thư ký Bình sau thời gian chăm vợ sinh.
Thiên Long ngồi ở vị trí chủ tọa, giữa trợ lý và thư ký của mình. Ngồi hai bên Hoàng Phượng và thư ký Bình làm việc rất tập trung còn Thiên Long ngồi giữa như người trên mây. Sự tập trung của anh nằm trên người phụ nữ xinh đẹp đẹp ngồi bên cạnh hết sức lộ liễu.
Thiên Đăng cảm thấy bạn thân của mình đã hoàn toàn thay đổi. Suốt xuyên suốt cuộc họp Thiên Long không hề đưa ra nhận xét hay phát biểu gì, thỉnh thoảng anh còn mỉm cười một mình như kẻ khùng. Thiên Đăng nhân cơ hội này cho bạn mình một bài học:
“Tổng giám đốc có ý kiến gì về mức giá các sản phẩm căn hộ tại block A mà hội đồng thẩm định vừa đưa ra không?”
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều hướng về ánh mắt về phía Thiên Long chờ đợi câu trả lời của anh.
Còn Thiên Long lúc này vẫn đang nhìn Hoàng Phượng, thấy gương mặt của cô càng lúc càng đỏ anh càng thấy đáng yêu.
Hoàng Phượng ước lúc này ước mình có phép thuật để biến thành không khí ngay lập tức. Mặt cô so với mặt trời còn đỏ hơn nhưng người nào đó vẫn không chịu hiểu.
Thiên Đăng vo tròn tờ giấy ném vào người Thiên Long nhưng anh nhanh tay bắt được. Thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về mình anh tỏ vẻ bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi buông ra hai tiếng:
“Tan họp.” Câu nói đầy bá đạo của Thiên Long khiến tất cả mọi người đều á khẩu.
Riêng Hoàng Phượng cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Đợi mọi người đi hết Thiên Long cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ như gấc Hoàng Phượng một cái:
“Bà xã, về thôi.”
Hoàng Phượng không tin lời Thiên Long nói, cô từ từ ngước lên nhìn quả thật mọi người đã về hết nhưng Thiên Đăng và thư ký bình vẫn còn ngồi nguyên vị trí. Vậy mà anh còn dám cắn tai của cô nữa. Hoàng Phượng xấu hổ lên tiếng:
“Anh Bình với anh Đăng có biện pháp gì với tổng giám đốc của chúng ta không ạ?”
Thư ký Bình sợ Thiên Long nên không dám lên tiếng. Thiên Đăng làm động tác bó tay cười nói:
“Anh hết thuốc chữa với nó rồi.” Thiên Long nói với Thiên Đăng và thư ký Bình:
“Mày với anh Bình tự gọi đồ ăn về ăn một mình đi, tao ăn trưa cùng bà xã.”
Thư ký Bình giật mình làm rớt tập hồ sơ trên tay xuống bàn. Sao anh mới ở nhà chăm vợ đẻ chưa được một tháng mà xưng hô của hai người lại là bà xã với ông xã rồi? Thiên Đăng bật cười thành tiếng:
“Anh Bình không nhanh đi khỏi bị đau mắt chiều không đi làm được ráng chịu đó nha.”
Thiên Đăng và thư ký Bình ra khỏi phòng họp Hoàng Phượng giận hờn đập tay lên ngực Thiên Long:
“Từ nay anh không được gọi em là bà xã trước mặt mọi người nữa. Trong giờ họp cũng không được nhìn em nhìn em như thế nữa”
Thiên Long bắt lấy tay Hoàng Phượng hôn nhẹ lên tay cô một cái:
“Được, từ nay anh không gọi em là bà xã trước mặt mọi người nữa mà sẽ gọi là vợ. Còn chuyện không được nhìn em anh không làm được.”
Anh xoay mặt Hoàng Phượng đối diện với mình nhìn cô với ánh mắt si mê rồi nói tiếp:
“Anh phát hiện ra em đẹp hơn bất kỳ phong cảnh đẹp nào trên thế giới. Anh không muốn bỏ lỡ giây phút nào để được ngắm nhìn em, càng ngắm càng thấy đẹp càng ngắm càng thấy yêu.”
Thiên Long không hề nói quá. Hoàng Phượng có vẻ đẹp không góc chết. Nhìn từ góc nào cũng đều thấy ngủ quan trên gương mặt cô đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Hoàng Phượng buồn bã lên tiếng:
“Vậy em đi làm ngồi bên cạnh anh vô tình làm cho anh xao nhãng công việc rồi.”
“Tại sao em nói anh xao nhãng công việc?”
“Chẳng phải xuyên suốt cuộc họp anh không hề lên tiếng nhận xét cũng như phát biểu ý kiến gì sao? Lúc anh Đăng hỏi anh không trả lời mà còn cho mọi người tan họp.”
Thiên Long ngắt nhẹ chóp mũi của Hoàng Phượng:
“Block A tại khu đô thị City in the rest Mỹ Đình gồm bảy tòa nhà, mỗi tòa cao bảy mươi hai tầng. Các căn hộ cao cấp đều hoàn thiện nội thất hiện tại nhập khẩu từ châu âu. Giá mọi người đưa ra từ năm mươi triệu đồng tới tám mươi triệu đồng một mét vuông là hợp lý. Anh còn cần ý kiến gì nữa. Con thằng Đăng nó đang chọc anh em không nhận ra sao?”
Hoàng Phượng vẫn còn giận Thiên Long:
“Vậy tại sao anh không trả lời anh ấy mà cho tan họp?”
Thiên Long giơ đồng hồ trước mặt Hoàng Phượng:
“Tại đã hết giờ làm buổi sáng rồi, với lại anh phát hiện ra anh không thể chịu đựng được thêm nữa vì suốt bốn giờ đồng hồ rồi anh không được hôn em.”
Dứt lời Thiên Long áp môi mình lên môi của Hoàng Phượng hôn cô. Hai người không quan tâm đang ở trong phòng họp mà cùng trao nụ hôn dài bất tận. Một hồi sau hơi thở của hai người trở nên hoảng loạn Hoàng Phượng mới đẩy Thiên Long ra.
“Em đói rồi.”
Thiên Long bất đắc dĩ buông Hoàng Phượng ra:
“Anh gọi nhà hàng đem đồ ăn lên nhà em chúng ta cùng ăn.”
Thiên Long lấy điện thoại trong túi quần ra để bấm gọi thì bị Hoàng Phượng cản lại:
“Sao chúng ta không ăn cùng anh Đăng và anh Bình cho vui?”
Thiên Long vẫn thực hiện cuộc gọi:
“Anh không muốn người khác phá vỡ giây phút riêng tư của anh và em.”
Hai người di chuyển về penthouse của Hoàng Phượng. Lúc này Hoàng Phượng mới nhớ điện thoại của cô đang còn sạc. Hồi sáng Thiên Long qua đánh thức cô rồi đi làm cùng anh luôn mà quên mang theo máy. Vừa mở điện thoại ra lập tức một loại chuông báo tin nhắn. Là của Ngọc Hà nhắn tới.
Hoàng Phượng đang bấm gọi cho Ngọc Hà thì có cuộc gọi tới. Là cuộc gọi của bà Diễm My, cô vuốt màn hình bấm nghe.
“Alo mẹ.”
Giọng của bà Diễm My vang lên ở đầu dây bên kia:
“Bố mẹ với cả anh của con đang chờ con về cùng ăn cơm, con nhanh về nhé!”
Không đợi cho Hoàng Phượng nói câu tiếp theo bà Diễm My lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại Hoàng Phượng đi tới ôm cổ Thiên Long rồi ngôn lên má anh một cái rồi cầm lấy túi xách của mình:
“Mọi người đang đợi em về ăn trưa, em phải về rồi.”
Thiên Long lẽo lẽo đẽo theo sau:
“Còn anh thì sao?”
Hoàng Phượng nhéo nhẹ lên má Thiên Long đầy cưng chiều:
“Anh về ăn trưa cùng anh Đăng với anh Bình, đầu giờ chiều gặp lại.”
Thiên Long bất đắc dĩ để Hoàng Phượng về nhà ăn trưa, anh còn bắt cô hôn anh rồi mới để cô đi. Thiên Long về penthouse của mình đúng lúc nhân viên nhà hàng mang đồ ăn lên.
Nhìn thấy gương mặt buồn thiu của Thiên Long Thiên Đăng chọc quê:
“Bị cho leo cây rồi à?”
Đang buồn vì Hoàng Phượng không ở lại ăn cơm cùng lại còn bị bạn thân chọc quê, Thiên Long đi thẳng về phòng không thèm ăn trưa.