Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 39





Gia đình ba người nhà Thiên Long cùng Hoàng Phượng vui vẻ cùng lên máy bay ra Hà Nội ngay sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng.

Suốt chặng bay Thiên Long chăm sóc cho bà Phượng và Hoàng Phượng rất tận tình bởi họ là hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh.

Hoàng Phượng nhận ra trong khoang thương gia còn có bà Chi. Khác với những lần trước cô gặp bà, lần này bà ăn mặc rất đơn giản, mái tóc dài cũng được bà búi gọn lên. Gương mặt không trang điểm được chiếc kính đen lớn che đi nhưng nhìn vào vẫn thấy được vẻ nhợt nhạt bất thường.

Vì bà Chi ngồi trong góc, lại cố tình che dấu thân phận nên ông Thành Công, bà Phượng hay Thiên Long đều không nhận ra có mặt bà trên cùng chuyến bay. Hoàng Phượng không dám chào hỏi bà Chi vì cô đang ngồi giữa Thiên Long và bà Phượng. Cô sợ sẽ gây mất hòa khí giữa mọi người.

Xuống máy bay đón bốn người là thư ký Bình. Anh đưa mọi người về căn penthouse của Thiên Long đúng lúc Hùng, Thiên Đăng và Bình Minh đang tụ tập chuẩn bị ăn tối.

Thiên Long nhìn thấy Hùng thì ngạc nhiên thốt lên:

“Mày nhảy ra đây hồi nào?”

Hùng không thèm trả lời câu hỏi của Thiên Long mà quay qua nói với Ông Thành Công và bà Phượng:

“Hai bác đi tắm rửa rồi ăn tối với tụi con luôn ạ!”

Sau khi phụ mang đồ của ba mẹ của Thiên Long về phòng Hùng mới trả lời câu hỏi của Thiên Long:

“Tối hôm qua ở nhà mày về người của tao gọi điện báo ngày hôm sau sẽ có buổi ký kết hợp đồng rất lớn mua nguyên liệu thô giữa tập đoàn Hoàng Phượng và tập đoàn Rio của Australia. Điều đáng nói thằng Vũ là người chịu trách nhiệm hợp đồng này nên tao bay ra ngay.”

Ánh mắt của Hoàng Phượng thể hiện sự ngạc nhiên như muốn hỏi tập đoàn Hoàng Phượng ký kết hợp đồng thì liên quan gì tới anh mà anh bay gấp ra Hà Nội như vậy?

Hiểu được ánh mắt của Hoàng Phượng Hùng nói tiếp:

“Lẽ ra hợp đồng được ký kết từ lâu nhưng đại diện bên phía tập đoàn Rio không chịu ký. Không biết vì lý do gì bên đó lại đồng ý ký vào ngày hôm nay.”

Anh nhìn qua Thiên Long cười nói:

“Vì vậy tối qua đi cùng chuyến bay với tao còn có anh trai của mày nữa.”

Thiên Long vung tay đấm vào người Hùng nhưng Hùng nhanh tay đỡ được.

Hùng vừa dứt lời thì cả Bình Minh và Thiên Đăng đồng thời ngạc nhiên lên tiếng:

“Anh trai? Sao hôm nay không nghe mày đề cập chuyện này?”

Hùng trừng mắt nhìn Bình Minh và Thiên Đăng quát:

“Hắn là anh trai của tụi mày hay sao mà tao phải nói với tụi mày?”

Lúc này thì Hoàng Phượng không thể ngồi yên, cô không hiểu mọi người đang nói tới chuyện gì vì vậy cô nhìn Hùng hỏi:

“Chuyện làm ăn của tập đoàn Hoàng Phượng thì liên quan tới anh mà nghe chuyện ký hợp đồng anh lại bay gấp ra Hà Nội?”

Chuyện Thiên Long nói Hùng theo dõi Nguyên Vũ mục đích để an toàn cho Hoàng Phượng. Chuyện này cũng bí mật không cho cô biết.

Vì theo dõi Nguyên Vũ mà nhân viên của Hùng phát hiện ra Nguyên Vũ đang có mờ ám trong chuyện làm ăn của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng. Nếu không kịp thời ngăn chặn sẽ gây tổn thất rất lớn cho tập đoàn.

Hùng biết hiện tại Thiên Long đang buồn chuyện gia đình, hơn nữa ngày hôm sau tập đoàn bất động sản Thiên Long diễn ra cuộc họp hội đồng hàng tháng Thiên Long không có tâm trí lo chuyện khác. Vì vậy đích thân Hùng bay ra Hà Nội để báo tin cho Bình Minh biết chuyện Nguyên Vũ chuẩn bị làm.

Chuyện này nếu Hoàng Phượng muốn biết, Hùng đưa mắt nhìn Thiên Long ý muốn tự anh trả lời câu hỏi này nhưng Thiên Long làm ngơ như mọi chuyện không liên quan tới mình.

Bình Minh không để cho Hoàng Phượng nghe câu trả lời của Hùng mà nắm tay Hoàng Phượng đi về phía cửa.

Còn Hoàng Phượng chưa nhận được câu trả lời của Hùng nên vùng vằng rút tay ra khỏi tay khỏi tay của Bình Minh:

“Chờ em một lát đã.”

Thiên Long thấy Hoàng Phượng bị Bình Minh ép đi thì lên tiếng:

“Mày đưa bà xã của tao đi đâu vậy?”

Bình Minh bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Thiên Long:

“Không lẽ tao là anh của mày mà còn phải xin phép mày nữa?”

Thiên Long cứng họng không thể phản bác lại lời của Bình Minh.

Bình Minh dẫn Hoàng Phượng đi về căn penthouse của cô. Hiện tại nói căn penthouse của anh mới đúng vì chỉ có anh mới mở được cửa để vào căn penthouse này.

Hoàng Phượng bị Bình Minh kéo đi thì cô tò mò:

“Có chuyện gì đang diễn ra sao? Sao các anh cứ thần thần bí bí thế?”

Bình Minh không trả lời Hoàng Phượng mà kéo cô đi vào phòng ngủ của cô.

Vừa vào tới phòng ngủ của mình Hoàng Phượng lập tức hét lớn:

“Hà.”

Ngọc Hà nằm trên giường của Hoàng Phượng, mặt mũi cô trắng bệch như tờ giấy. Bên cạnh còn có nữ y tá đang canh chừng truyền nước cho cô.

Thấy Hoàng Phượng và Bình Minh đi vào thì y tá ngồi tránh sang một bên.

Hoàng Phượng ngồi xuống bên giường lay gọi Ngọc Hà nhưng Ngọc Hà vẫn lặng im không hề có phản ứng.

Ánh mắt của Hoàng Phượng bắt đầu hoảng hốt, cô nhìn Bình Minh hỏi, giọng của cô phát ra cũng run rẩy:

“Anh Tom, tại sao bạn của em lại ở đây? Cô ấy bị làm sao vậy?”

Bình Minh nhìn Hoàng Phượng gãi đầu.

Hoàng Phượng lại nhìn sang nữ ý tá gần đó hỏi:

“Chị cho em biết tình trạng của bạn em thế nào đi.”

Nữ y tá nhìn Bình Minh có chút e ngại sau đó trả lời câu hỏi của Hoàng Phượng:

“Trên cơ thể có nhiều vết tích do bị đánh đập, vùng lưng còn có vết roi. Trên cổ tay còn có dấu vết như bị còng. Đặc biệt, thành âm đạo bị tổn thương nặng nề.”

Nữ y tá vừa dứt lời Hoàng Phượng liền nhảy bổ vào người Bình Minh đánh liên tiếp vào người anh, vừa đánh anh cô vừa khóc hét:

“Anh có còn là con người nữa không? Tại sao anh có thể làm những chuyện bỉ ổi như thế với một cô gái? Anh có biết đó là bạn thân của em hay không? Anh làm chuyện đó với người khác anh có từng nghĩ nếu em gái của anh cũng bị như vậy thì anh sẽ có cảm nhận như thế nào không?”

Nghe y tá nói tình trạng của Ngọc Hà, Hoàng Phượng nghĩ ngay đến chuyện cô bị cưỡng bức. Chuyện quan hệ nam nữ mặc dù cô chỉ mới cùng Thiên Long gần đây nhưng cô hiểu rõ cơ thể phụ nữ nếu không tình nguyện sẽ rất dễ gây tổn thương tới thành tử cung, nguy hiểm hơn là là ảnh hưởng tới tâm lý của người bị hại.

Thấy Hoàng Phượng mất kiểm soát, Bình Minh lập tức giữ chặt hai cánh tay của cô đang đánh tiên tiếp lên người mình:

“Em giữ bình tĩnh cho anh.”

Hoàng Phượng bị Bình Minh giữ chặt vẫn không ngừng khóc lớn:

“Anh nói đi, em phải giữ bình tĩnh thế nào đây?”

Để dập cơn kích động của Hoàng Phượng, Bình Minh lập tức nói sự thật:

“Bạn của em không phải anh làm.”

Hoàng Phượng nghe Bình Minh nói tuy không vùng vẫy nữa nhưng cô vẫn nghi ngờ lời nói của anh.

“Nếu không phải anh làm tại sao bạn của em lại ở đây, còn trong tình trạng như thế?”

Bình Minh ra hiệu cho nữ y tá ra bên ngoài. Sau đó anh và Hoàng Phượng kéo ghế ngồi gần giường Ngọc Hà đang nằm:

“Chiều tối qua lúc anh đi làm về thì gặp cô ấy tới biệt thự nhà mình tìm em. Anh hỏi có chuyện gì thì cô ấy không nói, sau đó anh phát hiện ra tình trạng của cô ấy không ổn. Anh bảo đưa cô ấy đi bệnh viện thì cô ấy không chịu, vì vậy anh đưa cô ấy tới đây và nhờ ý tá tới thăm khám. Anh cũng chỉ biết tình trạng của cô ấy cùng lúc với em.”

Hoàng Phượng nghe được Bình Minh không liên quan tới bạn của mình cũng bớt lo lắng.

Cô biết nghề của Ngọc Hà là buôn phấn bán hoa nếu gặp khách tốt thì không sao. Gặp phải khách biến thái thì nguy cơ bị khách bạo hành tình dục sẽ rất lớn. Một trăm người, một trăm tính cách, nghề nào cũng có nguy cơ gặp tai nạn nghề nghiệp.

Nghĩ tới đây Hoàng Phượng cảm thấy mình vẫn còn may mắn bởi khách làng chơi trong sự cố khiến cô trở làm gái gọi là Thiên Long. Nếu gặp phải người biến thái không biết cuộc đời của cô bị xô đẩy về đâu rồi.

Nghĩ tới đây Hoàng Phượng cảm thấy thương Ngọc Hà rất nhiều.

“Anh cho cô ấy ăn gì chưa?”

Bình Minh gật đầu:

“Hồi nãy y tá có cho cô ấy ăn cháo rồi, chắc vừa uống thuốc nên buồn ngủ. Em đi tắm đi rồi qua bên kia ăn tối.”

Hoàng Phượng gạt qua nỗi buồn về bạn của mình nghe lời Bình Minh tắm sau đó cùng anh qua penthouse của Thiên Long ăn tối.

Ăn tối xong mọi người kéo nhau đi quán bar chơi.

Vì có Ngọc Hà nên Hoàng Phượng không muốn đi, cô muốn ở nhà với bạn của mình.

Thiên Long thấy Hoàng Phượng không đi liền nói với đám bạn:

“Bà xã tao không đi thì tao cũng không đi, tụi mày đi chơi đi.”

Thiên Long vừa dứt lời Bình Minh, Hùng và Thiên Đăng cùng lao vào anh người đấm người đá khiến anh vội chạy ra sau lưng Hoàng Phượng né đòn.

“Bà xã cứu anh.”

Bình Minh kéo Hoàng Phượng về phía ba người:

“Em tránh ra để bọn anh xử nó.”

Hoàng Phượng vội giang tay ngăn cản Bình Minh, Hùng và Thiên Đăng lao vào đánh Thiên Long:

“Mấy anh không được bắt nạt anh ấy.”

Hoàng Phượng đi về phía Thiên Long ôm lấy cánh tay của anh:

“Em sẽ đi cùng anh.”

Cô nghĩ Ngọc Hà còn ngủ nên đi cùng mọi người xem mỗi lần tới bar các anh sẽ làm gì?

Thiên Long vui mừng vênh mặt lên ôm Hoàng Phượng đi vào thang máy.

Nhìn nét mặt gợi đòn của Thiên Long, Bình Minh, Hùng và Thiên Đăng rất muốn nhảy vào đánh cho anh một trận nhưng vì có Hoàng Phượng mà không ai làm gì được.

Bình Minh chở mọi người tới bar lớn nhất Hà Nội chơi.

Nói là bar lớn nhất Hà Nội quả không sai. Toàn bộ sảnh lớn dưới tầng trệt đặt quầy rượu, sân khấu và khu vực chung của khách.

Tầng hai được thiết kế hình chữ U, được ngăn làm nhiều phòng riêng biệt để đáp ứng những vị khách muốn không gian riêng tư.

Mọi người cùng bước vào một căn phòng nằm trên tầng hai, căn phòng có view thông với tầng trệt nên có thể tận hưởng bầu không khí sôi động do ca sĩ và DJ biểu diễn ở sân khấu chính mà vẫn có sự riêng tư.

Vừa vào phòng liền có một nhân viên nam đi vào, Bình Minh nói gì đó với anh ta.

Nếu nói tới đây để xả stress thì được bởi vì nơi đây rất náo nhiệt không phù hợp để bàn chuyện làm ăn. Đến Hoàng Phượng muốn nói gì phải ghé sát vào tai Thiên Long nói anh mới nghe rõ và ngược lại.

Rất nhanh có bốn cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc vô cùng mát mẻ xuất hiện, trên tay mỗi cô đều bưng rượu và ly.

Hoàng Phượng thấy họ xuất hiện thì ngồi cách xa Thiên Long ra một chút. Đúng như dự đoán của cô. Cô vừa rời đi liền có một cô gái ngồi ngay xuống bên cạnh Thiên Long.

Mỗi cô gái rót rượu phục vụ một anh chàng đẹp trai. Nhìn đồ các cô gái mặc trên người kiệm vải tới mức không đủ che hết các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mà Hoàng Phượng nóng hết cả mặt.

Quán bar này là do ông anh của cô chọn, rượu và nhân viên cũng là ông anh tốt bụng của cô gọi. Hoàng Phượng bỗng bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Bình Minh. Thế nhưng Bình Minh, Thiên Đăng và Hùng lúc này như người không có tay.

Mỗi anh đều được một cô gái bưng rượu lên tận miệng phục vụ.

Nói là không có tay cũng không đúng vì tay của các anh còn bận chu du khám phá cơ thể của các cô nhân viên phục vụ. Hoàng Phượng thấy vậy vội lấy tay che mắt lại.

Mặc dù ánh sáng trong phòng chỉ phụ thuộc vào những ánh đèn nháy và đèn sân khấu ở bên ngoài nhưng vẫn đủ để thấy những hành động táo bạo của các anh trên người những nhân viên phục vụ.

Thiên Long ra hiệu cho nhân viên phục vụ mình đi ra ngoài sau đó anh ghé sát tai Hoàng Phượng hỏi nhỏ:

“Em muốn uống một chút không?”

Hoàng Phượng vẫn che mặt lại không dám nhìn những gì đang diễn ra xung quanh mình:

“Anh đi mà nói cô nhân viên kia uống với anh.”

Dứt lời Hoàng Phượng đứng dậy đi ra ngoài.

Thiên Long nhanh tay kéo cô ngồi xuống đùi của mình. Anh ôm chặt lấy cô rồi cắn nhẹ lên vành tai cô một cái:

“Em biết lý do vì sao anh lại không muốn đi bar với tụi nó rồi chứ?”

Bạn của anh Bình Minh, Thiên Đăng hay Hùng đều là nhưng anh chàng hào hoa, sát gái. Còn Thiên Long lại sợ gần phụ nữ nên mỗi lần đi cùng họ anh đều cô đơn một mình một chiến tuyến.

Hoàng Phượng đẩy anh ra rồi nhảy khỏi đùi anh ngồi xuống bên cạnh:

“Chẳng phải anh cũng có nhân viên phục vụ đó sao? Ông anh tốt bụng của em cũng đâu để anh phải chịu thiệt.”

Bị Hoàng Phượng đẩy ra Thiên Long kéo cô lại ngồi gần anh nhưng vẫn bị cô đẩy ra.

Lúc này Bình Minh, Thiên Đăng và Hùng ai bận làm việc của người đó không quan tâm tới Thiên Long đang bị Hoàng Phượng xua đuổi.

Lần này anh ôm lấy eo Hoàng Phượng thật chặt khiến cô không có cơ hội vùng vẫy, anh ghé sát tai cô thủ thỉ:

“Anh nhớ em, cả ngày nay anh chưa được hôn em.”

Cả ngày nay Hoàng Phượng và Thiên Long đều bên nhau nhưng vì có mặt người khác. Anh lại là người nghiện hôn cô vì vậy cả ngày nay chưa được hôn cô khiến anh bứt dứt khó chịu.

Hoàng Phượng nghiêng đầu tránh xa Thiên Long, giọng của cô phát ra cũng có chút giận hờn:

“Anh đi mà hôn cô nhân viên phục vụ anh đó.”

Thấy Hoàng Phượng ghen Thiên Long không buồn mà mỉm cười hạnh phúc.

Nhìn thấy Thiên Long cười Hoàng Phượng càng tức giận hơn:

“Hay có mặt ở đây nên anh không dám?”

Thiên Long bật cười thành tiếng, anh ôm Hoàng Phượng ngồi lên đùi của mình rồi ghé tai của Hoàng Phượng nói nhỏ:

“Anh không gần gũi được phụ nữ.”

“Ý anh muốn nói em không phải phụ nữ chứ gì?”

Thiên Long đưa hai tay bưng mặt Hoàng Phượng xoay người cô ngồi đối diện với mình. Anh ôm cô thật chặt rồi nhìn cô bằng ánh mắt kiên định mà dịu dàng nhất:

“Em là người phụ nữ duy nhất anh có thể ôm.”

Anh nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn rồi rời đi ngay:

“Em là người phụ nữ duy nhất anh có thể hôn.”

Anh tiến sát liếm nhẹ lên vành tai cô một đường thủ thỉ:

“Em là người đầu tiên cũng là duy nhất có thể gọi người anh em của anh thức dậy.”

Hoàng Phượng cảm nhận người anh em của anh nơi vị trí cô ngồi lên đang không ngừng to lớn.

Chưa dừng lại ở đó bàn tay của anh bắt đầu luồn vào trong váy của cô tìm đến điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Ánh mắt anh nhìn cô nóng như lửa, lời nói của anh phát ra cũng đầy khao khát:

“Em là người đầu tiên cũng là duy nhất cho anh biết người anh em của anh còn có chức năng sinh sản.”