Vọng Tương Tư

Chương 20: Nguy Hiểm Rình Rập



Trong sân truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, thậm chí còn có tiếng xích sắt kéo lê trên sàn nhà, xem ra hình như có rất nhiều người tới.

Ngọc Ánh và Mẫn Húc lập tức đứng dậy, từ hành lang nhìn vào trong viện, thấy mấy chục tên quỷ sai đang xiềng xích bảy tám người đang chờ ở trong viện.

Ngọc Ánh thấy trong đó có một người rất quen thuộc, nhìn kỹ mới biết là Bùi Vân, kinh ngạc nói: "Vân huynh, huynh làm sao lại tới đây?"

Bùi Vân nâng khuôn mặt đẫm máu của mình lên sau đó ngạc nhiên nhìn Ngọc Ánh: "Thiếu phi, tại sao người lại ở đây?"

Nàng vội vàng làm phép, trị thương cho hắn: "Ta xuống nhân gian điều tra một việc, Vân huynh, người làm sao lại bị Minh giới bắt được?"

Bùi Vân trả lời: "Ta cũng không biết tại sao, ta đến Tuyên Thành để điều tra hồn phách của thiếu gia. Tại đây ta gặp được Ninh Vu thiếu quân, ta định đem manh mối nói cho ngài ấy biết, nhưng không biết tại sao ngài ấy không nói gì lại cho quỷ sai bắt ta."

Hắn vừa dứt lời, đám quỷ sai đồng loạt quỳ xuống, người tới là Ninh Vu.

Hắn ngồi ở trong viện, lập tức có quỷ sai đi tới báo tin, Ninh Vu vừa nghe, vẻ mặt cực kỳ không vui nhìn về phía Bùi Vân.

Mẫn Húc vốn định đi cùng Ngọc Ánh, nhưng khi quay đầu nhìn về phía phòng của Mộc Sênh, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, bởi vì, không biết người nam nhân đang bị bệnh nặng kia lại có thể không một tiếng động mà bước ra khỏi phòng như thế.

"Mộc công tử, đêm đã khuya sao ngươi còn thức?"

Mộc Sênh ho khan vài tiếng: "Ta ngủ không được, nghe trong viện có chút ồn ào, liền dậy ra xem như thế nào, thật kỳ lạ, trong viện lại không có người, vừa nãy ta rõ ràng có nghe tiếng xích sắt kéo lê trên sàn."

Người phàm đương nhiên không thể nhìn thấy quỷ sai, nhưng Mộc Sênh lại có thể nghe thấy, có lẽ là hắn sắp chết hoặc cũng có thể do sự cảm nhận của hắn quá nhạy bén.

"Công tử nhất định nghe lầm rồi." Mẫn Húc nói.

Mộc Sênh gật đầu: "Có lẽ như vậy, nhưng ta từng nghe nói rằng nửa đêm nếu nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê sàn nhà, đó là sứ quỷ sai đến bắt người, những người không liên quan phải tránh xa, Mẫn công tử, chúng ta vẫn nên quay lại phòng thì hơn."

Lời nói của hắn không giống như muốn dọa người. Nhưng hắn càng bình thường, thì càng trở nên đáng ngờ hơn.

Nhưng nếu hắn ta thật sự có vấn đề, thì không lẽ nào mà hắn và Ninh Vu lại không phát hiện ra, trừ phi đạo hạnh của hắn ta cao hơn hai người bọn họ.

Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, Ninh Vu không trực tiếp tra vấn Bùi Vân mà bắt đầu hỏi những người khác.

Ngoại trừ Bùi Vân, những người khác không phải là người tu tiên, họ chỉ là những tên khốn ở phàm gian, không biết đã học từ đâu những tà thuật bắt giữ hồn phách đồng nam đồng nữ để luyện tà đạo.

Bởi vì hồn phách không thể tiến vào âm phủ luân hồi, những đứa trẻ này tuổi thọ còn chưa hết, cho nên Phán Quan cũng không cách nào tra ra từ sổ sinh tử, nếu như lần này Ninh Vu không tới điều tra cặn kẽ, chỉ sợ rằng còn nhiều đứa trẻ khác bị giết.

Sau khi biết được tội ác của những người này, Ninh Vu đã không nương tay, lột da lấy hồn phách, trực tiếp đưa đến Hỏa Ngục, để bọn họ cũng nếm trải cảm giác thống khổ khi bị lửa thiêu đốt.



Lúc này, Ngọc Yên cũng đã thay quần áo chuẩn bị xuống lầu, nhìn thấy Bùi Vân khiến nàng rất kinh ngạc, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Ninh Vu, nàng lập tức quay mặt đi.

Tất cả đều bị Ninh Vu nhìn thấy, hắn nhớ tới những lời mà mình đã uy hiếp nàng, cho nên hành động tránh né vừa rồi của nàng là lo lắng cho Bùi Vân sao?

Hóa ra trong lòng nàng, hắn thật sự là một người không phân biệt được đúng sai sao?

"Người này phạm tội gì?" Ninh Vu lạnh lùng nhìn Bùi Vân, hỏi người bên cạnh.

Lập tức một tên quỷ sai tiến lên báo cáo: "Người này cũng đang bí mật bắt hồn một đứa trẻ, lúc thuộc hạ bắt hắn, hắn đang dùng biện pháp treo cổ để lấy hồn phách cửa đứa trẻ."

"Treo cổ lấy hồn?" Phương pháp treo cổ lấy hồn này cực kỳ hung ác, vì muốn sớm đạt được thành công, đều sẽ dùng phương pháp này.

Nhưng phụ thân hắn cực kỳ ghét chuyện này, ngài ấy đã ban ra sắc lệnh, một khi tìm được kẻ hung ác như vậy, sẽ hủy đi hồn phách của hắn ta, tuyệt đối sẽ không dung thứ.

"Thiếu quân, ta là bị oan." Bùi Vân liên tục kêu oan.

Ngọc Ánh cảm thấy Bùi Vân bị người hãm hại nên lên tiếng: "Ninh Vu, Vân huynh không phải là người độc ác như thế, có lẽ có sự hiểu lầm."

Ninh Vu đáp: "Hiểu lầm? Được thôi, nói thử xem."

Bùi Vân lập tức nói: "Từ khi biết thiếu gia của chúng tôi bị lấy đi hồn phách, ta đã ngày đêm không ngừng tìm kiếm, hy vọng có thể khôi phục lại thần trí cho thiếu gia. Hôm nay, ta chợt nghe nói có vài đứa trẻ ở Tuyên Thành gần đây luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, nên ta đến điều tra, ai ngờ khi vào thành không lâu lại gặp một người đoạt hồn, ta xông lên đánh hắn, hắn thân pháp không bằng ta, nên đã bị ta phá đi pháp khí của hắn, khi hắn bỏ chạy, ta liền đuổi theo hắn, cho đến khi chạy đến một ngôi nhà, thì nhìn thấy một đứa bé bị treo cổ trên xà, ta liền cứu đứa bé đó, ai ngờ các vị đại nhân đây đến, không nói một lời bèn bắt ta, ta thật sự bị oan, xin thiếu quân lập tức cử người đuổi theo hướng tây bắc, có lẽ có thể đuổi kịp hung thủ thực sự."

Ngọc Yên đã nghe được tất cả, Bùi Vân, con trai của thuộc hạ thân tín nhất của cha nàng, từ nhỏ đã ngay thẳng chính trực, là huyết thống cuối cùng của nhà họ Bùi, nay vì việc hồn phách của Ngọc Thừa mà bị hàm oan.

Thấy Ninh Vu không tin lời giải thích của mình, Bùi Vân đứng thẳng lưng và dùng ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm với vẻ không bao giờ khuất phục.

Ninh Vu cười lạnh một tiếng, hắn nắm chặt Hồn Sát trong tay.

"Thiếu quân, ta lấy tính mạng của mình ra đảm bảo rằng Bùi Vân.. không phải là một kẻ gian tà." Ngọc Yên cầu xin.

Ninh Vu không thể tin hỏi: "Tính mạng của nàng?"

Ngọc Yên hé ra đôi môi không chút máu: "Ừm."

Ninh Vu chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh: "Được, rất tốt."

Nói xong, hắn phất tay một cái, cánh tay trái của Bùi Vân đã bị chặt đứt, máu chảy đầm đìa, nhưng hắn vẫn còn sống.



Ngọc Ánh kêu lên một tiếng, vội vàng cầm máu cho Bùi Vân, còn Ngọc Yên thì ngây người, hiển nhiên nàng không ngờ rằng Ninh Vu sẽ trực tiếp ra tay.

Nhưng hắn chỉ chặt đứt cánh tay của Bùi Vân chứ không hủy đi linh hồn, có thể thấy hắn cực kỳ nhẫn tâm.

"Người đâu, đưa thiếu phi trở về thần điện, không có ý chỉ của bổn quân, tuyệt đối không cho nàng ấy rời khỏi thần điện nửa bước." Ninh Vu nói xong cũng không thèm nhìn Ngọc Yên.

Ngọc Ánh nhìn tỷ tỷ của mình, nếu là trước đây nàng ấy sẽ tranh cãi với Ninh Vu, nhưng lời nói vừa của tỷ ấy sẽ khiến Ninh Vu hiểu lầm, mặc dù mạng của Bùi Vân đã được cứu, nhưng nút thắt giữa hai người làm sao có thể hóa giải.

"Tỷ tỷ, muội sẽ đi cùng tỷ." Nàng nói.

Ngọc Yên nhẹ lắc đầu, tỏ ý mình không sao, nếu để muội ấy đi cùng mình thì Ninh Vu sẽ càng tức giận.

Lập tức, thuộc hạ khênh kiệu gấm đi tới, Ngọc Yên quay đầu liếc nhìn Ninh Vu, nhưng hắn lại quay lưng lại với nàng, nàng nắm chặt hai tay, lẳng lặng bước vào kiệu.

Sau khi Ngọc Yên rời đi, Ngọc Ánh cũng đỡ Bùi Vân rời khỏi

"Vương Diễn, ngươi có dám dùng lòng trung thành của Vương gia mà bảo đảm rằng, việc của Bùi Vân là ngươi tận mắt chứng kiến?" Ninh Vu hỏi lại thuộc hạ.

Vương Diễn lập tức quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị: "Thuộc hạ thật sự chính mắt nhìn thấy, thuộc hạ đi theo đế quân nhiều nằm, tuy rằng không có năng lực gì nhiều, nhưng chuyện sinh tử thì không thể nào sai lầm được, nếu như chuyện hôm nay là do thuộc hạ phán đoán sai, thuộc hạ nguyện ý hủy đi hồn phách để chuộc tội."

Sau khi rời khỏi Tuyên Thành, thuộc hạ của Ninh Vu đưa Ngọc Yên trở về Cửu Vương điện, Ngọc Yên lẳng lặng ngồi trên kiệu, vẻ mặt buồn bã, nàng chưa bao giờ làm trái lời Ninh Vu, khó trách hiện tại trong lòng lại cảm thấy đau buồn.

Đột nhiên, chiếc ghế kiệu rung chuyển và nặng nề rơi xuống, bên ngoài không có một âm thanh nào.

Đã đến Cửu Vương điện rồi sao? Sao lại nhanh như thế?

Nàng mở rèm ra xem chuyện gì đang xảy ra thì thấy hơn chục thuộc hạ hộ tống nàng đều đã hóa thành tro, ngay trước mặt nàng là một người nam nhân đeo mặt nạ.

"Ngươi là ai? Tại sao lại giết những người vô tội này?" Nàng lạnh lùng hỏi, tuy rằng nàng yếu ớt, nhưng không có nghĩa là nàng sợ.

Nam nhân khẽ mỉm cười: "Nàng tuy rằng dung mạo không xinh đẹp, nhưng khi tức giận lại trông rất thú vị, tiểu cô nương, nàng đã khổ sở hơn bốn trăm năm rồi, chi bằng nàng bỏ Ninh Vu đi theo ta đi, ta á, đặc biệt biết thương hoa tiếc ngọc."

Nghe thấy hắn nhắc tên của Ninh Vu, nàng biết hắn không phải người tốt, liền lặng lẽ lấy chiếc lược ngọc ra ném xuống đất, trên mặt đất lập tức mọc lên một rừng đào, ngăn cản nàng khỏi tên nam nhân đó, nàng cũng nhân cơ hội này để trốn thoát.

Người nam nhân đó lao tới, rừng đào dường như không thể ngăn cản hắn ta, hắn ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp dùng lửa thiêu đốt cả rừng đào, trong khoảnh khắc, rừng đào đều bị thiêu đốt, thân ảnh của Ngọc Yên cũng dần dần xuất hiện.

Nam nhân nhìn nàng đang muốn chạy trốn, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: "Thật là một tiểu cô nương đáng yêu."

Sau khi rừng đào cháy rụi, chỉ còn lại một chiếc lược gỗ cháy sém trên mặt đất, trơ trọi không nơi nương tựa.