Vọng Tương Tư

Chương 38: Vĩnh Viễn Không Gặp Lại (1)



Tại Tử Vân Đài.

Ngọc Yên đi dạo quanh thị trấn cả ngày, đôi chân mỏi nhừ gần như không thể bước nổi, không có nguyên đan, cơ thể của nàng càng trở nên yếu ớt.

May mắn thay sáng hôm nay Ninh Vu còn ở cùng nàng, nhưng đến chiều hắn liền rời đi, cho nên nàng đã nhân cơ hội này liền đem thư đến cho người đưa thư, còn căn dặn hắn nhanh chóng gửi đi, đồng thời cũng đáp ứng rằng nếu như hắn ta đưa bức thư này đến tận tay Bạch Thu thì sẽ thưởng cho hắn ta thật nhiều ngân lượng, hắn ta đương nhiên vui mừng, lập tức cưỡi ngựa đi.

Cũng chẳng biết vì sao, Ninh Vu gần đây hình như rất bận rộn, thái độ đối với nàng cũng tốt hơn rất nhiều, nàng thầm nghĩ, chẳng qua là nàng vừa mới được tái sinh, hắn có lẽ đối với bản thân nàng cũng coi như còn có chút cảm giác mới mẻ, không biết khi nào hắn mới hiện ra chân thân.

Bởi vì nàng muốn khi hắn hiện ra chân thân lấy đi hai thứ từ hắn, đó là vảy rồng và huyết long.

Vảy rồng là pháp bảo cực kỳ lợi hại, về phần huyết long, nàng chỉ vì muốn trốn tránh đi sự truy đuổi, bởi vì chĩ cần bôi một chút huyết long lên người, bởi vì huyết mạch bị áp chế, quỷ sai cũng không thể lần ra dấu vết của nàng, ngay cả bản thân Ninh Vu cũng không phán đoán được vị trí bởi vì đó là máu của hắn, do vậy nàng mới có thể trốn thoát.

Nàng dự định sau khi rời khỏi hắn, thì sẽ đi tìm nữ nhân thần bí kia. Nàng ta năm ấy đã giúp nàng bảo vệ sự thanh bạch, hơn nữa giọng nói của nàng ta có phần hơi giống với thiên hậu, nhưng nàng không thể xác nhận chính xác về điều đó.

Buổi tối, hắn lại trở về, sắc mặt rất tốt, tựa hồ như có chuyện vui.

Gần đây hắn có vẻ rất vui.

"Chàng có chuyện gì mà vui như thế?" Nàng rót ra một tách trà nóng đặt vào tay hắn.

Ninh Vu ngửi được mùi hoa nhài thơm mát, nhấp một ngụm, sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó lấy ra một viên đan màu đỏ: "Đây là Cửu Chuyển Kim Đan, sau khi nàng uống vào, nó có thể khôi phục lại nguyên đan trong cơ thể nàng."

Nàng sửng sốt một chút: "Nhanh như vậy sao?"



Hắn nói: "Những gì nàng nói tối hôm qua, ta đều ghi nhớ trong lòng, sau đó ta có phái người đến cung Lý Hận Thiên thỉnh cầu thuốc, bọn họ liền đồng ý đưa cho ta."

Nàng nhìn viên kim đan: "Nhưng ta nghe nói kim đan cực hiếm, nếu như Cửu Trùng Thiên muốn thì phải thông báo trước, tại sao chàng vừa thỉnh cầu liền có?"

Ninh Vu đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết rằng mấy ngàn năm qua Mẫn Húc đã tiêu hao rất nhiều linh lực để luyện chế chúng, hắn ta chỉ hy vọng một ngày nào đó nếu Ngọc Ánh còn sống, liền dùng chúng để bổ sung linh lực cho nàng ấy, tối hôm qua hắn phái người đến thỉnh cầu thuốc, không ngờ Mẫn Húc lại dễ dàng đưa ra, còn nhờ Hoa Hoa đích thân giao đến.

"Ta cũng chỉ đành mượn danh nghĩa ân tình của phụ thân mà thỉnh cầu, sau này còn phải đền đáp, nàng cứ nhận đi." Một lời nói dối trơn tru.

Ngọc Yên cũng nhìn ra rằng hắn là đang nói dối, dù sao cũng là phu thê hơn bốn trăm năm, nhất cử nhất động của hắn nàng đều biết.

Nhưng nàng hiện tại không quan tâm lời nói dối của hắn, đối với nàng hiện tại quan trọng nhất là nguyên đan có thể khôi phục.

Sau khi nàng uống lấy viên kim đan ấy, thân thể nhất thời không chịu nổi, Ninh Vu giúp nàng đả thông kinh mạch, hồi lâu nàng mới hồi phục lại và chìm vào giấc ngủ.

Ninh Vu ngồi ở bên cạnh nàng một lát, vừa định rời đi, liền bị nàng nắm lấy: "Thiếu quân, chàng.. chàng có thể đừng đi được không, ta có chút sợ."

"Yên tâm đi, hiện tại nàng đã không sao rồi, yên tâm ngủ một giấc đi, ta đi một chút liền trở về." Hắn hiện tại là người cai quản Minh Giới, đương nhiên hắn cần trở về để xử lý công việc.

Nàng luyến tiếc buông tay, vẫn ngoan ngoãn như trước, để hắn không thể phát hiện ra điểm khác thường.

Lúc hắn đi tới cửa, Ngọc Yên lại nhẹ giọng nói: "Vậy chàng.. chàng nhớ quay về sớm một chút."

Hắn xoay người nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Được, nàng chờ ta."