Khi trời sắp sáng, Ngọc Yên đã cách Tử Vân Đài bốn năm trăm dặm, mặc dù nàng có lại nguyên đan, nhưng dù sao cũng là cửu chuyển kim đan, linh lực của nó cũng không thể nào xem thường được, chỉ là cơ thể của nàng vẫn không thể chịu nổi sức mạnh của nó, khiến cho nàng không ngừng đau đớn.
Sau khi trời sáng, nàng tìm được một khách trọ và dừng chân tại đó. Nàng viết một bức thư cho Bạch Thu, và hẹn gặp nàng ấy tại nơi bí mật của hai người.
Nàng biết sau đêm qua, Ninh Vu nhất định sẽ không tha cho nàng, cho nên nàng không thể quay về Ngọc Hoành Sơn, cũng không thể đi đến nơi ở của Bạch Thu, để tránh mang họa, sau khi cân nhắc rất nhiều lần, nàng chỉ có thể đến nơi bí mật mà chỉ có nàng và Bạch Thu biết, đây chính là nơi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau, cũng chính là nơi an toàn nhất.
Lúc này, cách khách trọ không xa, Bùi Vân và người nữ nhân mặc y phục đỏ đang đứng trên một chỗ cao và nhìn về phía khách trọ.
"Với bộ dáng hiện tại của nàng ta, xem ra là đã khôi phục ý thức rồi?" Nữ nhân y phục đỏ lên tiếng hỏi.
Bùi Vân gật đầu: "Không sai, nàng ấy hiện tại là Ngọc Yên, nhưng ta không biết bây giờ nàng ấy như thế nào."
"Ngươi cảm thấy nàng ta đã dùng kế sách gì mà có thể thoát khỏi người của minh giới? Những ngày qua chúng ta luôn theo dõi, nhưng một chút manh mối cũng không có, cái người thanh mai trúc mã này của ngươi, xem ra thủ đoạn cao minh đấy."
Bùi Vân không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì hắn ta mặc dù luôn theo dõi tình hình ở Tử Vân Đài, nhưng hắn ta thực sự không biết nàng ấy làm sao mà thoát khỏi Ninh Vu, và tên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh phái người đuổi theo nàng.
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ nàng ấy chỉ có một mình, vừa hay thuận tiện để chúng ta trói nàng ấy đến gặp phu nhân." Nữ nhân đó vừa nói xong liền đi về phía khách trọ.
Bùi Vân bèn ngăn nàng ta lại: "Chi bằng quan sát thêm vài ngày nữa."
Nàng ta cười nói: "Có gì cần quan sát, nàng ấy vừa mới khôi phục ý thức, chẳng lẽ ngươi là đang sốt ruột?"
Bùi Vân trả lời: "Ta không có."
"Vậy thì tránh ra, chẳng lẽ ngươi muốn phu nhân biết sao?" Nàng ta đẩy hắn ra, đi thẳng về phía trước.
Nàng ta từ lâu đã nghe nói Ngọc Yên của Ngọc Hoành sơn dung mạo không mấy xinh đẹp, hồn lực cũng thấp, là tiểu thiếp tầm thường nhất trong chín tiểu thiếp của thái tử minh giới, nhưng lại được gả cho Ninh Vu-người được yêu thương nhất, có tư chất tốt nhất của minh giới, xem như đó là sự may mắn.
Vì vậy, nàng ta cho rằng nếu không có minh giới che chở, thì Ngọc Yên một mình ở bên ngoài cũng chỉ là một nữ nhi đáng thương, căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.
Nàng ta không chút do dự đi tới cửa, đẩy vào, nhưng không ngờ ngay lúc đó trong phòng xuất hiện một luồng khí cực nóng, trong nháy mắt cắt đứt lòng bàn tay của nàng ta, khiến nàng ta không có cơ hội phản ứng.
Ngọc Yên dùng vảy rồng tạo ra kết giới, vốn dĩ nghĩ rằng là người của minh giới đến tìm, nàng không có ý định làm họ bị thương, bèn định dùng vảy rồng để chuẩn bị rời khỏi, thì lại không ngờ rằng, đứng trước cửa phòng nàng là một nữ nhân mặc y phục màu đỏ, nàng nhìn ra được, người đó không phải là người của minh giới.
"Ngươi là ai?" Nàng lên tiếng hỏi.
Nàng ta không biết trong tay của Ngọc Yên có vảy rồng, chỉ nghĩ rằng bản thân đã quá lơ là, bèn đi về phía Ngọc Yên: "Đế phi, đi theo ta."
Ngọc Yên cau mày, nàng không hiểu tại sao nữ nhân này lại gọi nàng là đế phi.
Nàng ta nhìn thấy Ngọc Yên không nhúc nhích, liền muốn tiến tới bắt lấy nàng, nhưng nàng ta vừa động, từ phía Ngọc Yên xuất hiện một luồn khí nóng bay đến, lại một cái cánh tay của nàng ta bị chặt đứt, mắt nhìn thấy luồng khí nóng đó gần đi đến phía cổ của mình, thì đột nhiên có người xuất hiện kéo nàng ta né sang một bên, nhưng luồng khí nóng đó vẫn kịp cắt đứt vài sợi tóc của nàng ta.
Mặc dù Ngọc Yên hiện tại có thể điều khiển vảy rồng, nhưng hình như nàng không thể điều khiển nó tốt được, nàng không ngờ rằng suýt nữa nàng đã lấy mạng của người nữ nhân kia, nàng không ngờ vảy rồng của Ninh Vu lại lợi hại đến như thế.
Người kéo nữ nhân kia chính là Bùi Vân, nhưng lúc này hắn ta cũng không dám lộ ra bộ mặt thật, chỉ đành dùng khăn đen che mặt, sau khi cứu nữ nhân kia liền lập tức rời đi.
Ngọc Yên cũng không dám đuổi theo, nàng không hiểu tại sao mình vừa trốn thoát đã bị người theo dõi, hơn nữa người đó cũng không phải là người của minh giới, nàng cảm thấy người đó hơi quen nhưng lại không nhận ra được là ai.
Nàng một đường đi tới Tề Châu, nắm chặt vảy rồng trong tay, vừa rồi trong lòng có chút sợ hãi.
Bùi Vân đưa người nữ nhân đó đến một nơi hẻo lánh, thấy nàng ta không thể cầm máu, chỉ có thể dùng linh lực để chữa lành vết thương cho nàng ta.
"Ta đã nói, đừng có vội vàng tiến vào, sau này hãy làm theo kế hoạch của ta đi." Hắn oán trách.
Nữ nhân trong mắt hiện lên hận ý: "Tốt nhất đừng để nàng ta rơi vào tay ta."