Vọng Tương Tư

Chương 43: Hồi Ức Đau Lòng



"Chuyện gì à?" nàng ta trợn tròn mắt nhìn nàng, sau đó quay lại nói với tiên tử y phục màu xanh: "Lục Vy, muội nhìn xem, có biết bao nhiêu hồ ly tinh không biết liêm sỉ còn muốn đến đây hái đào dâng tặng đế quân hòng lấy lòng ngài ấy, chỉ có muội là không có tiền đồ gì cả."

Lục Vy lúc này mặt chợt đỏ lên sau đó vội vàng trả lời: "Từ sư tỷ, tỷ đừng nói bậy."

Nàng ta khinh thường nhìn Ngọc Yên: "Ta không có nói bậy, muội nhìn nàng ta xem, nàng ta cố ý giả vờ đi khập khiễng, chẳng phải là muốn bắt chước nữ nhân kia sao? Nàng ta giờ lại đang ở đào viên, chẳng phải nàng ta cũng đang muốn hái đào dâng lên minh giới nhằm để quyến rũ đế quân sao?"

Ngọc Yên không hiểu ý trong lời nói của nàng ta, chân nàng đi khập khiễng và đào tiên thì có liên quan gì tới nhau.

Thấy nàng không lên tiếng, nàng ta còn tưởng rằng chính mình đoán không sai, lại nói: "Vị tiên tử này, ngươi tốt nhất nên thu hồi tâm tư đi, ta đoán ngươi cũng đã nghe nói về tình cảm của đế quân đối với phu nhân trước kia của ngài ấy là không thể nào quên, cho nên ngươi mới bắt chước theo nữ nhân đó có đúng không? Nhưng thực tế, nữ nhân đó vốn chỉ là một món đồ chơi của đế quân mà thôi, ta khuyên ngươi nên quay đầu là bờ, nếu không chỉ làm trò cười cho thiên hạ, có khi còn bị đánh nhốt vào minh giới."

"Ta vốn dĩ không bắt chước ai, cũng không muốn lấy lòng ai. Vị tiên tử này ắt hẳn đã hiểu lầm rồi, hơn nữa, đếquân là người đức cao vọng trọng, phẩm hạnh đoan chính, lại đối với đế phi trọng tình trọng nghĩa, không hề xa cách, cho dù minh giới hiện tại có biến cố, cũng mong các vị tiên tử đây chú ý lời nói của mình, không được lời lẽ hàm hồ." Nàng dùng lời nói khiêm tốn cũng không hống hách để đáp lại, nàng tưởng rằng đế quân mà nàng ta nói là phụ thân của Ninh Vu, cho nên đã lên tiếng bảo vệ.

"Đúng vậy, Từ sư tỷ, chúng ta nếu cứ bàn luận về chuyện của đế quân như thế có lẽ không thích hợp." Người được gọi là Hà sư tỷ đã lên tiếng can ngăn.

Nàng ta bèn tặc lưỡi: "Thiệt là, ta nói mà các muội không tin, nữ nhân kia đích thị là món đồ chơi của đế quân, đại ca của ta là bằng hữu tốt của đế quân, năm đó đã chính mắt nhìn thấy."



"Như thế nào mà bị gọi là món đồ chơi, tỷ mau nói xem xem." Các vị tiên tử khác vây quanh lại hỏi.

Nàng ta thấy vậy bèn cao hứng nói: "Ta cũng chỉ nghe đại ca ta nói, đó là lúc khi đế quân vẫn còn là thiếu quân, khi ấy ngài ấy chỉ mới cùng nữ nhân kia thành thân chưa được bao lâu, thì lúc đó ngài ấy có tổ chức một buổi yến tiệc, các muội đoán xem người dâng rượu trong buổi tiệc đó là ai không?"

"Chắc không phải là nữ nhân đó chứ?"

"Còn ai vào đây nữa, chính là nàng ta, đường đường là một thiếu phi, lại đi làm một công việc như một nô tì, phải hầu hạ dâng rượu cho từng vị khách mời, các muội cảm thấy đế quân có đặt nàng ta vào tâm không?"

Khi Ngọc Yên nghe đến đây, trong lòng cảm thấy đau đớn, tại sao nàng cảm thấy nữ nhân mà Từ tiên tử nói đến lại chính là mình? Lúc đó hắn không những ra lệnh cho nàng đi rót rượu cho từng người, mà còn ra lệnh cho nàng làm những chuyện xấu hổ khác..

Nàng ta nói tiếp: "Không chỉ vậy, trong số những vị khách còn có một người tên là Mễ Ám, là một tiên quân thích sưu tập hương thơm. Hắn ta nghe nói rằng hương thơm trên người của nguyệt vũ mỹ nhân rất thơm, bèn tiện lời đưa ra thỉnh cầu với đế quân, nhưng đế quân bèn không nói gì liền đồng ý, vì để có được hương thơm cho Mễ Ám, ngài ấy đã ra lệnh cho nữ nhân đó leo lên đỉnh núi, các muội cũng biết rằng, đối với một người chân bị bẩm sinh như nàng ta, đi đứng khó khăn huống hồ gì là leo núi, núi tuyết cao như thế, ta nghe đại ca ta nói, khi nàng ta leo núi mồ hôi chảy rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt, không có chút máu, sau đó lại ngất đi trong tuyết, vậy thì các muội nói xem, đây không phải đồ chơi thì là gì?"

"Mễ Ám? Có phải là Mễ Ám hơn ngàn năm trước bị giáng xuống Cố Tang Hải làm khổ sai?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, chính là hắn." Nàng ta đắc ý nói.