Vọng Tương Tư

Chương 46: Sự Bình Tĩnh Lạ Thường (1)



Tại Khuy Sơn, nơi mà các vị thần chọn làm nơi sống ẩn dật tu luyện.

"Sư phụ, đệ tử xin được bái kiến." Mẫn Húc cung kính đứng trước cửa.

Một lúc sau, cửa tự động mở ra, hắn bước nhanh đi vào.

Hắn có rất nhiềucâu hỏi nhưng bản thân lại không tìm được câu trả lời, bèn muốn đến gặp sư phụ để xin được chỉ điểm.

Tại Lý Hận Thiên cung.

Ngọc Ánh mơ màng tỉnh lại, nhìn cách bố trí trong phòng, nàng lập tức sợ hãi nhảy xuống giường.

Tại sao nàng lại đến Lý Hận Thiên cung?

Nàng vội vàng chạy đến trước gương, trong gương không phải khuôn mặt thật của nàng, nàng liền tìm chiếc lăng kính đang được cất giấu trong người, may mắn thay, nó không bị mất.

"Cô nương đã tỉnh rồi à." Liên Kiều dẫn thị nữ bưng món ăn nhẹ cùng trà lên.

"Ngươi là?"

Liên Kiều cười nói: "Ta là quản gia trong cung này, người không cần đa lễ, cứ tự nhiên là được."

Đương nhiên, Ngọc Ánh sẽ không tùy tiện, thậm chí còn thắc mắc tại sao nàng lại ở đây: "Xin lỗi, làm sao mà ta đến được đây?"

Liên Kiều nói: "Người là do đế quân mang về, là khách quý."

"Ồ." Nàng còn muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại không dám hỏi, sợ nếu hỏi nhiều sẽ lỡ lời, vì vậy nàng chỉ lẳng lặng ngồi xuống, đợi khi Liên Kiều rời đi thì sẽ tìm cách trốn khỏi đây.



Không ngờ Liên Kiều không có ý định rời đi: "Cô nương là nữ nhân đầu tiên trong suốt ngàn năm qua được đế quân chúng tôi mang về cung."

Ngọc Ánh cười nói: "Vậy thì thật vinh hạnh cho ta."

Liên Kiều lại cẩn thận nhìn nàng một lượt, nhẹ giọng nói: "Thật giống, thật giống."

"Giống cái gì?" Ngọc Ánh tò mò.

Liên Kiều bèn trả lời: "À, không có gì đâu, chắc cô nương đói rồi, ăn chút đồ ăn trước đi, đế quân sẽ về ngay."

Mẫn Húc trở về rất nhanh, hắn ở Khuy Sơn không đến nửa canh giờ liền đi ra, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng thu được một tin tức hữu dụng.

Sau khi quay lại, hắn lập tức kéo Ngọc Ánh ra khỏi cửa, lên xe kiệu của Hoa Hoa, đi về hướng Tây.

"Ngươi định đưa ta đi đâu?" nàng hất tay hắn ra.

"Minh giới."

"Tiểu Tiên không có kết giao với đế quân, đế quân kéo ta làm gì, người vẫn là đặt tiểu tiên xuống ở một nơi nào đó, tiểu tiên còn có việc phải làm."

Mẫn Húc cố kìm nén cảm xúc: "Không có kết giao? Vậy tại sao trong hoa lăng kính, nàng đã liên tục quấy rối ta, còn muốn sinh cho ta một đứa con?"

Ngọc Ánh giật mình: "Đế quân, ta không hiểu người đang nói cái gì?"

Mẫn Húc nói: "Vậy ta nhắc cho nàng nhớ, trong hoa lăng kính, nàng nói huyết mạch của người Ngọc Hoành sơn hiếm thấy, vì tránh cho huyết thống bị cắt đứt, cho nên nàng muốn cùng ta sinh một đứa con. Không biết nàng thật sự quên hay không muốn nhớ, có phải không Ngọc Ánh"

Chỉ vỏn vẹn 2 từ Ngọc Ánh thôi mà đã như sét đánh ngang tai nàng.



Nàng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu thừa nhận: "Hoa lăng kính chỉ là ảo giác, đế quân người nhận lầm người rồi."

Mẫn Húc thấy nàng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, trong lòng cảm thấy đau buồn: "Ta biết, nàng hận ta, hận ta năm đó thất hứa không bảo vệ được nàng, thật ra từ cái ngày ở Tuyên Thành, ta vừa nhìn thấy nàng thì ta đã nhận ra nàng rồi, nhưng ta lại không dám nói ra, chỉ có thể tìm cớ để có thể được ở bên cạnh nàng, là bởi vì ta biết nàng hận ta, cho nên ta mới sợ nàng sẽ bỏ rơi ta."

Nàng không biết lời hắn nói là giả hay là thật, cho nên nàng đã im lặng không nói gì.

Mẫn Húc lại nói: "Ta vốn định giả vờ không biết, để nàng có thể yên tâm muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại ta đã đổi ý, Ngọc Ánh, chúng ta có một đứa con gái, tên của nó là là A Chước, hiện tại đã năm trăm tuổi, bị nhốt ở Thông Thiên Bí Cảnh, thống khổ vô cùng, chúng ta phải cứu nó."

"A Chước?" Nghe thấy cái tên này, Ngọc Ánh thần sắc lại trở nên mơ hồ, nhưng trong lòng lại như có lửa đốt, khiến nàng đau đến nổi không nói nên lời.

Mẫn Húc đỡ nàng: "Đúng vậy, tên nó là A Chước, tên này cũng là do nàng đặt, nhưng không biết vì sao nàng lại quên mất, vì vậy chúng ta cần phải đi đến minh giới, xem có thể khôi phục lại thần thức của nàng không, ta rất muốn biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì."

Tại minh giới.

Bởi vì thất ca của Ninh Vu thành thân nhiều năm cuối cùng cũng đã có con, hơn nữa thất thiếu phi là nữ nhi Thanh Khâu Đồ Sơn gia, minh giới vốn không có ý định tổ chức yến tiệc long trọng nhưng vẫn có rất nhiều tiên gia đến chúc mừng.

Vì vậy khi Ngọc Ánh cùng Minh Húc tới, thì minh giới đã đến đầy tiên gia.

Nhiều tiên gia đến chúc mừng như thế, nhưng Ninh Vu lại không thấy tăm hơi đâu, mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng với tư cách là đế quân minh giới, hắn vẫn nên có lễ tiết của một chủ nhân, nhưng nghe nói hắn vẫn chưa xuất hiện.

Thuộc hạ của Ninh Vu đi vào báo cáo một lúc lâu, Ngọc Ánh và Mẫn Húc mới có thể vào cung.

Ngọc Ánh đã nghe Mẫn Húc nói rằng Ninh Vu đã tìm được Ngọc Yên, cho nên hôm nay nàng muốn đoàn tụ với tỷ tỷ, nhưng khi vào cung điện, nàng phát hiện trạng thái của Ninh Vu đều khác so với trước kia.

Lúc trước nàng từng nhìn thấy hắn là một người tự do tự tại, ngay cả trước đó khi ở Tuyên Thành, mặc dù hắn tuy có lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng hắn nhìn chung vẫn còn có một chút gì đó ấm áp, nhưng giờ phút này, hắn, người đang ngồi trên ghế vàng, trên người toát ra sự băng lãnh khiến người ta không dám lại gần chút nào.

"Ninh Vu, đã xảy ra chuyện gì?" Mẫn Húc cũng nhìn ra sự khác thường của hắn.