Ngày qua ngày, bụng của Ngọc Yên ngày càng lớn, lúc đầu nàng có thể ra ngoài hoạt động một tí, nhưng sau đó bởi vì bụng quá lớn, nàng không thể đi lại, chỉ có thể ở trong phòng.
Cho dù mỗi ngày đều có người chăm sóc, những thiếu phi khác cũng thường xuyên đến trò chuyện với nàng, nhưng chung quy bọn họ cũng là người ngoài, không thể thân thiết hơn.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Vu cũng có đến thăm nàng vài lần, nhưng hắn cũng không nhiều lời, hắn ngồi một lát liền rời đi, lâu nhất là lần ăn cơm cùng với nàng, sau đó hắn cũng vội vã rời đi. Nàng nghe nói rằng lần trước khi Bằng xuất hiện đã giất rất nhiều tiên nhân, trong đó cũng có những tiên nhân thọ vẫn chưa hết, những người này đều phải do minh giới độ.
Ngày sinh dự kiến được chẩn đoán là tháng tám nhưng trên thực tế, hai đứa trẻ đã được sinh ra sớm hơn nửa tháng.
Khi Ninh Vu nhận được tin, thì nàng đã sinh ra được một đứa trẻ, đó là một tiểu công chúa.
Ninh Vu cẩn thận ôm lấy đứa con gái lớn vào lòng, chỉ cảm thấy hai tay nhẹ như không, một chút trọng lượng cũng không có, đứa trẻ chỉ khóc thều thào cơ hồ không nghe thấy, rất đáng thương.
Nhìn đứa con gái lớn nhỏ nhắn gầy gò, nước mắt lưng tròng, hắn nhất thời muốn đem tiên lực truyền cho đứa trẻ, may mắn thay, tiên y bên cạnh đã nhanh tay ngăn cản hắn lại, làm như vậy không những không khiến tiểu công chúa tốt hơn, ngược lại còn có thể làm hại nó, hơn nữa đứa trẻ còn quá nhò, làm sao mà chịu đựng được, hắn sau khi nghe xong liền hiểu ra được nên đã không còn có ý định đó nữa.
Trong phòng, Ngọc Yên vẫn đang lâm bồn, nhưng đã một tiếng trôi qua, đứa thứ hai vẫn chưa chào đời, giọng của nàng càng lúc càng đau đớn.
Ninh Vu nghe thấy giọng của nàng yếu ớt, bèn mặc kệ tất cả bước vào trong phòng, thì liền bị tiên y ngăn lại, bởi vì chân thân của hắn là rồng, lại là người nắm giữ linh hồn nơi minh giới, trên người bá khí nặng nề, nếu như đến gần phụ nữ đang sanh con, thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến họ.
Khi đó hắn chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng thét đầy đau đớn của nàng, hắn nhìn các tiên y không ngừng ra ra vào vào, hắn hận không thể cởi bỏ long cốt để đi vào trong gặp nàng.
Tuy rằng việc sinh nở có hơi khó khăn, nhưng may mắn các tiên y đều là những người có kinh nghiệm, khi màn đêm buông xuống, đứa trẻ khác cũng chào đời, đó là một bé trai, trắng trẻo mập mạp, vừa chào đời bèn cất tiếng khóc lớn.
"Chúc mừng đế quân, đế phi vừa hạ sinh thêm một thế tử."
Ninh Vu chỉ liếc đứa trẻ một cái, liền hỏi: "Đế phi thế nào rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục." Tiên Y hồi đáp.
Ninh Vu gật đầu: "Đem đứa trẻ vào đi, nàng ấy nhất định cũng muốn xem."
"Đế quân hiện tại ngài cũng có thể đi vào, đế phi đã sanh xong, sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa." Tiên y lại nói.
Ninh Vu chỉ liếc nhìn vào trong cửa một cái: "Lát nữa bổn quân sẽ trở lại, các ngươi hãy chăm sóc tốt cho nàng ấy."
Sau khi Ngọc Yên sinh xong, nàng liếc nhìn hai đứa trẻ, chỉ nói tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy, sau đó lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, khi mở mắt ra, người ngồi bên cạnh nàng là Ninh Vu.
"Nàng đã khỏe hơn chưa?"
Thấy hắn lúc này mới đến, trong lòng nàng chợt nhói lên nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi."
"Vất vả cho nàng rồi." Hắn lịch sự nói.
"Không có gì, đứa trẻ cũng là con của ta." Nàng cũng rất bình tĩnh.
Hắn chần chờ một chút: "Đứa bé trai, nhất định phải ở lại minh giới."
Hắn không phải đang cùng nàng đàm phán điều kiện, hắn chỉ hy vọng có đứa trẻ bên cạnh thì nàng sẽ thường xuyên quay lại đây.
"Ta biết, ta không có ý định đưa chúng rời khỏi."
"Vậy nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta đi trước đây." Hắn đứng lên, đi tới cửa lại dừng lại: "Đúng rồi, lần trước ta đã hứa với nàng, trong minh giới này chỉ cần là vật nàng thích, thì nàng có thể lấy đi, nàng đã chọn được chưa?". Đam Mỹ Trọng Sinh
"Cho nên, chàng hiện tại đến đây là muốn ra lệnh tiễn khách?"
Ninh Vu trả lời: "Không phải, chỉ là nếu như nàng thích cái gì, ta sẽ cho người chuẩn bị đưa đến Ngọc Hoành sơn trước."
Ngọc Yên cắn môi: "Ta đã lựa chọn rồi, chỉ là đến lúc đó ta sẽ nói cho chàng biết, chàng đi đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Nói xong nàng trùm chăn kín đầu mặc kệ hắn.
Ninh Vu nhìn nàng nằm quay lưng về phía hắn, ánh mắt rũ xuống, vừa rồi hắn thật ra không muốn hỏi vấn đề này, hắn chỉ là muốn thăm dò tâm tư của nàng, cho nên hắn đứng ngoài cửa một lúc rồi mới chậm rãi rời đi.
Qua ngày hôm sau, Ngọc Ánh và Bạch Thu đến thăm nàng, nhìn thấy cặp đôi song sinh liền rất vui mừng.
"Tỷ đã đặt tên cho bọn trẻ chưa?"
Ngọc Yên gật đầu: "Con gái thì gọi là Ninh Hòa, con trai thì gọi là Ninh Trác."
Ngọc Ánh nhìn hai đứa trẻ: "Tên hay, một đứa thì an hòa vui vẻ, một đứa thì vững chãi, tài trí hơn người. Cũng phù hợp với phong cách đặt tên của minh giới."
Bạch Thu nhân lúc trong phòng không có ai bèn nhỏ giọng: "Ngọc Yên, muội thật sự muốn quay về Ngọc Hoành sao?"
"Sao thế, tẩu chê muội rồi sao?"
Bạch Thu lắc đầu: "Làm sao có thể chê muội chứ, ta chỉ cảm thấy đứa trẻ còn quá nhỏ, tuy rằng đều là tiên thai, nhưng nếu để chúng sống xa mẫu thân chúng thì thật sự đáng thương, muội nỡ lòng sao?"
"Muội không có nói là sẽ rời xa hai đứa trẻ."
"Nhưng mà minh giới sẽ không đồng ý cho muội đưa chúng đi."
Ngọc Yên nhìn hai đứa trẻ trong nôi: "Muội tự có cách."
Trong hai đứa trẻ sinh đôi, Ninh Hòa sinh ra đã gầy và nhỏ bé, điều này khiến nàng rất đau lòng, hơn nữa nàng cũng không đủ sữa cho con uống, dù nàng đã uống rất nhiều đồ bổ dưỡng, nhưng vẫn rất khó, Ninh Hòa lại không thích uống sữa mẹ, một tháng đã trôi qua, Ninh Trác đã lớn lên không ít, duy nhất chỉ có Ninh Hòa vẫn giống như chú mèo nhỏ.
Ninh Vu vốn dĩ còn lo lắng nàng sẽ không thích hai đứa trẻ này, nhưng thấy tâm trí nàng đều hướng về bọn trẻ, đến nỗi có lúc hắn bước vào nàng đều không chú ý đến, trong lòng hắn cũng yên tâm nhiều hơn, nhưng mà nàng chỉ quan tâm đến hai đứa trẻ lại không thèm chú ý đến hắn, điều này khiến hắn có chút lạc lõng.
Ví dụ như hiện tại nàng đang cho con uống sữa, hắn đi đến trước mặt nàng, nàng lại không có phản ứng gì, cứ ngang nhiên cời y phục ra làm lộ ra gò bồng đào trắng nõn, mềm mại, khiến hắn không thể nào rời mắt.
Hắn quen thuộc từng bộ phận trên cơ thể nàng, hơn nữa lại vô cùng yêu thích, hai người bọn họ đã không gần gũi một năm, hắn cũng đang ở độ tuổi thanh xuân, nhìn thấy nàng vào lúc này, nếu như nói hắn không có chút liên tưởng nào, thì hắn không phải là nam nhân.
Ngọc Yên từ nãy đến giờ đều dồn sự chú tâm vào đứa trẻ, phát hiện hắn đang đứng trước mặt mình, sau đó nàng kéo lấy áo che ngực lại.
"Chàng tại sao đến đây rồi mà không thèm lên tiếng?"
Ninh Vu ho khan một tiếng, "Ta sợ làm A Hòa giật mình."
"Ngày mai ta phải đi rồi, tẩu tẩu của ta và Ngọc Ánh sẽ đến đón ta." Nàng đột nhiên lên tiếng.
Ninh Vu lúc này đầu óc trống rỗng, tuy rằng trước đó là do chính hắn đề cập đến chuyện này, nhưng cho đến khi đến ngày hôm nay, hắn vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng khi hắn nhìn nàng lãnh đạm như vậy, tự nghĩ nếu như không phải do thân thể của A Hòa gầy yếu, thì chắc chắn rằng nàng sớm đã rời đi.
"Được, vậy ta sẽ cho người đến đưa nàng đi."
"Ừm, đồ vật ta cũng đã chọn rồi, nhưng mà ta muốn xác định lần nữa với chàng, thật sự là ta có thể đem đi bất cứ thứ gì trong minh giới này sao? Nếu như vật mà ta chọn vô cùng quý báo thì minh giới có đồng ý cho ta mang theo không?"
Ninh Vu không biết vì sao có chút tức giận, thanh âm cũng lớn hơn: "Ở minh giới này, hiện tại do ta làm chủ, chỉ cần nàng chọn là được."
"Được, ngày mai trước khi đi, ta sẽ nói cho chàng biết."
"Tại sao không phải là bây giờ? Ta có thể cho người chuẩn bị."
Nàng vỗ nhẹ lưng con gái: "Cũng không có gì to tát, không cần chuẩn bị, thư hòa ly nhờ chàng chuẩn bị, ngày mai ta sẽ ký."
Ninh Vu nắm chặt tay: "Được."
Đêm đó, trong cung không có người nào dám hầu hạ hắn, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình hắn rất không tốt, sợ nói bậy sẽ bị trừng phạt.
Còn hắn, trằn trọc mãi mà không ngủ được, ngồi trong phòng đến trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Ánh dẫn theo Mẫn Húc cùng Bạch Thu đi đến minh giới, Ngọc Yên ăn mặc chỉnh tề, mặc dù là hòa ly, nhưng tâm trạng của nàng có vẻ rất tốt, mặc dù dáng người cũng đã cải thiện rất nhiều nhưng vẫn trông rất mảnh khảnh.